Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Người hôm qua đến Cardinal đều là tâm phúc của Tư Dạ Hàn, những việc phát sinh lúc ấy không ai hé miệng nữa câu. Diệp Oản Oản uống say cho nên không nhớ gì cả, chỉ cho rằng mình bị té ở đâu nên mới cảm thấy đau. Đương nhiên cô cũng cảm thấy có vài chỗ không thích hợp, có điều bọn họ đều nói giống nhau nên cô muốn hoài nghi cũng không được.
"Ôi, xong rồi! Yên Nhiên đâu? Yên Nhiên sao rồi?" Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ ra.
"Hứa Dịch đã phái người đưa về." Tư Dạ Hàn trả lời.
"Cô ấy có bị thương không?"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Diệp Oản Oản thở nhẹ một hơi.
Lúc Diệp Oản Oản nhìn Tống Tĩnh và Lưu Ảnh cũng không có bất kì biểu cảm gì.
Chỉ là thấy chết không cứu mà thôi, kiếp trước cô đã gặp quá nhiều rồi, không đáng kể chút nào.
Diệp Oản Oản thu hồi tầm mắt: "Vậy không quấy rầy các người nữa, mọi người cứ tiếp tục đi."
Cô không quan tâm Tư Dạ Hàn sẽ xử trí hai người kia thế nào.
Thứ cô đang quan tâm chính là làm sao để tăng thực lực lên.
Cô không muốn chuyện hôm qua phát sinh thêm lần nữa.
Từ lúc trọng sinh tới nay, cô điên cuồng học tập, nhưng lại quên tăng thân thủ cho mình.
"Huấn luyện viên Thập Nhất, làm phiền rồi." Diệp Oản Oản chào hỏi với Thập Nhất.
"Khụ khụ... Không sao không sao..." Thập Nhất ho nhẹ một tiếng.
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, phòng khách rơi vào tĩnh mịch lần nữa.
Lưu Ảnh im lặng cúi đầu đứng tại chỗ.
Bây giờ phải xử trí Tống Tĩnh và Lưu Ảnh rồi.
Ánh mắt mọi người dồn hết lên người Tư Dạ Hàn, chờ anh xử lí.
Tuy nói Diệp tiểu thư không cần bảo vệ, nhưng Lưu Ảnh và Tống Tĩnh không tránh khỏi tội, đặc biệt là Lưu Ảnh.
Mọi người ở đây đều biết Lưu Ảnh có thành kiến với Diệp Oản Oản, lần này cậu ta làm quá mức thật rồi.
Một lát sau, giọng nói thanh lãnh vang lên: "Từ hôm nay, Lưu Ảnh không còn là đội trưởng nữa, Thập Nhất sẽ là đội trưởng mới."
Nghe câu đầu tiên, Lưu Ảnh ngẩng đầu lên, dường như không dám tin đây là thật. Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không dám nói câu nào.
Ông chủ lại trực tiếp cắt chức...
Trừng phạt như vậy nghiêm trọng hơn đánh mấy trăm gậy nhiều.
Kinh ngạc hơn còn có Thập Nhất.
Đối với trọng trách Tư Dạ Hàn giao cho mình, cậu ta thực sự thụ sủng nhược kinh. Nhưng mà cậu ta chỉ là một đội trưởng của một tiểu đội mà thôi, sao có thể lên làm tổng đội trưởng?
Hứa Dịch và Lưu Ảnh là trợ thủ đắc lực của ông chủ, một người quản ngoài một người quản trong, độ quan trọng ai cũng biết.
Càng quan trọng hơn là, vị trí tổng đội trưởng mỗi năm sẽ khảo hạch một lần, quan trọng nhất là giá trị vũ lực, đến lúc có mọi người có thể thách đấu, mà Lưu Ảnh đã thắng liên tiếp ba năm.
Tuy võ công của cậu ta không kém, nhưng lần nào cũng bại dưới tay Lưu Ảnh, bây giờ quản thay chức vị của Lưu Ảnh, sao có thể khiến người khác phục đây?
Tống Tĩnh không ngờ Tư Dạ Hàn sẽ trừng phạt nặng như vậy, sốt ruột hỏi: "Cửu gia... Việc này... Có phải xử phạt hơi nặng rồi không? Đội trưởng chỉ nhất thời hồ đồ! Mong ngài suy xét!"
"Tống Tĩnh, đừng nói nữa!" Lưu Ảnh quát ra hiệu cho Tống Tĩnh ngưng lại.
Chợt, cậu ta tháo chiếc nhẫn Chu Tước màu đỏ rực xuống, bước tới gần và đưa nhẫn cho Thập Nhất.
Đối mặt với vẻ cao ngạo của Lưu Ảnh, lại nhìn chiếc nhẫn như củ khoai lang nóng kia, trong lòng Thập Nhất không khỏi cười khổ.
Không lâu nữa sẽ tới khảo hoạch năm nay, nếu cậu ta quản chức thay Lưu Ảnh, chờ đến lúc khảo hạch, các thành viên khác có quyền khiêu chiến cậu ta, trong đó có Lưu Ảnh...
Nếu lúc đó cậu ta lại bại dưới tay Lưu Ảnh lần nữa...