Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Ây... Đừng... Đừng đi mà..."
Nhìn hành lang trống rỗng, Diệp Oản Oản bất đắc dĩ hô một tiếng. Không có ai đáp lại, chắc là hai người đó đã sớm chạy mất rồi.
Nếu như cô nhìn không lầm, vậy thì hai người đó không chạy bằng cầu thang mà trực tiếp nhảy xuống cửa sổ.
Đến mức này sao?
Chuyện quái gì thế này?
Không có cách nào cả, cô chỉ có thể từ từ lê lếch xuống lầu.
Vào lúc này, trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.
Tư Dạ Hàn lạnh mặt ngồi trên sofa, Hứa Dịch ngưng trọng đứng sau lưng, Thập Nhất và nhóm ám vệ hôm qua đứng thành hai hàng ở đối diện, đứng giữa là Lưu Ảnh và Tống Tĩnh.
Tống Tĩnh cúi đầu hổ thẹn: "Thuộc hạ tắc trách, không bảo vệ tốt cho Diệp tiểu thư, cam tâm nhận phạt!"
Sắc mặt Lưu Ảnh hơi âm trầm: "Không liên quan tới Tống Tĩnh, là tôi cản cậu ấy..."
Đôi mắt thanh lãnh của Tư Dạ Hàn đảo qua mọi người ở đây một lượt, không hề nói gì.
Sự trầm mặc này khiến người khác sợ hãi, không khí đình trệ khiến người ta hít thở không thông.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ.
Vất vả lắm Diệp Oản Oản mới lếch xuống hết cầu thang, cô dựa vào lan can thở hồng hộc, giơ tay ra hiệu muốn nói: "Cái kia... Quấy rầy một chút..."
Trong chớp mắt, Hứa Dịch, Thập Nhất, Tống Tĩnh và nhóm ám vệ đồng loạt lui về sau như thủy triều rút, để lại một khoảng trống, chỉ còn một mình Diệp Oản Oản đứng ở đó.
Từng đôi mắt đều dán vào người cô, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, chẳng khác nào cô là kẻ địch đáng gờm.
"Ách..." Lại nữa à?
Diệp Oản Oản đen mặt.
Mấy người bị sao thế? Sao ai nấy thấy cô cũng bày ra khuôn mặt này vậy?
Tống Tĩnh tự biết tội của mình chỉ sau Lưu Ảnh, khó khăn nuốt nước bọt. Chân và bụng lại bắt đầu run lên, chỗ bị thương cũng đột nhiên đau lạ thường.
Sắc mặt Lưu Ảnh cũng trắng bệch.
Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua họ.
Mặt mũi Tống Tĩnh bầm dập, tay phải bó bột, ai oán nhìn cô; Thập Nhất sưng một bên mặt, chân phải nẹp ván kẹp; Trên trán Hứa Dịch băng vải; Lưu Ảnh thảm hơn, toàn thân được quấn như xác ướp, hầu như tất cả mọi người đều bị thương.
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Ơ? Các người bị sao vậy?"
Cô trầm ngâm suy diễn: "Chẳng lẽ vì cứu tôi nên mọi người mới bị thương ư?"
Mọi người: "..."
Thấy biểu cảm quỷ dị của mọi người, hình như cô đoán sai rồi. Nhưng không ai nói cho cô biết cả, cô chỉ có thể nghi hoặc tới gần Tư Dạ Hàn ngồi trên sofa.
Diệp Oản Oản tỏ vẻ đáng thương xoa xoa cánh tay của mình tố giác: "A Cửu, sao toàn thân em lại đau như thế? Tối hôm qua họ thừa dịp em không chú ý đánh em sao?"
Thập Nhất, Hứa Dịch, Tống Tĩnh, Lưu Ảnh và các ám vệ: "..."
Bà cô à, ngài nói nghiêm túc hả?
Chúng tôi đánh cô á?
Quả thật là tuyết bay tháng sáu mà, bọn họ còn oan uổng hơn Đậu Nga đấy!