Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình ôm sát thần vào lòng, Hứa Dịch sợ tới mức hồn phi phách tán.
"Cửu... Cửu gia..."
Diệp Oản Oản chăm chú nhìn khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia, giống như vừa từ địa ngục trở về nhân gian, sát ý trong mắt dần dần rút như thủy triều.
"A Cửu..." Dường như biết mình an toàn rồi, hơi thở khiến người khác sợ hãi của cô gái triệt để rút đi, cơ thể cô đột nhiên trở nên mềm nhũn.
Tuy sắc mặt Tư Dạ Hàn vẫn vô cùng lạnh băng, nhưng động tác khi bế cô gái lại cực nhẹ nhàng.
"Hứa Dịch, đưa cô gái kia về, phong tỏa tin tức đêm nay." Tư Dạ Hàn phân phó một câu, sau đó ôm Diệp Oản Oản rời đi.
Nhìn Diệp Oản Oản được ông chủ nhà mình ôm như một con mèo con, mọi người tròn mắt tại chỗ. Sau một lát, mọi người thở phào một hơi. Cuối cùng cũng sống rồi.
Bởi vì quá căng thẳng, Thập Nhất chỉ cảm thấy choáng váng. Cậu ta được cứu rồi sao?
Quá... Quá đáng sợ!
Cho dù đánh nhau cùng các lính đánh thuê đính cấp hay những truyền nhân của các thế gia võ thuật, cậu ta cũng chưa từng gặp sát ý và thân thủ đáng sợ như vậy.
Mà thái độ của ông chủ lại rất bình tĩnh. Tuy rằng phẫn nộ nhưng lại không có vẻ ngoài ý muốn.
Ông chủ đã sớm biết Oản Oản tiểu thư có võ công thế sao?
Lúc Diệp Oản Oản giả trang thành Hắc Quả Phụ cậu ta đã cảm thấy không đơn giản. Tại hội nghị gia tộc, cô ấy dùng tay không chặn hộ vệ hành, cũng khiến cậu ta đoán cô ấy giấu võ.
Tận đến hôm nay, thực lực chân chính của cô ấy đã lộ ra...
Hứa Dịch vội đáp: "Vâng!"
Tuy chiêu thức lúc Diệp Oản Oản đánh anh ta có vẻ sắc bén, nhưng nơi bị đánh chỉ cảm thấy hơi đau đớn mà thôi. Vết thương vẫn còn quá nhẹ so với Thập Nhất hay Lưu Ảnh.
Hứa Dịch ngơ ngẩn nhìn ông chủ nhà mình ôm cô gái biến mất ở cửa, trong đầu đột nhiên nhớ ra câu nói Tư Dạ Hàn từng nói với Lưu Ảnh.
Ngài ấy nói... Cô gái ngài ấy thích... Tuyệt thế vô song...
Hứa Dịch lấy lại tinh thần từ trong suy tư, vội sai người đưa Giang Yên Nhiên trở về, sau đó phong tỏa tin tức đêm nay.
Trần Sĩ Kiệt...
Sau đêm nay, sợ rằng Trần gia sẽ bị xóa tên khỏi Đế Đô.
"Cửu... Cửu gia?" Tóc vàng núp trong góc vừa rồi chỉ kinh ngạc, bây giờ đã hoàn toàn bị choáng váng, không tài nào tin được đây là thật.
Tại sao lại như vậy?
Cô gái kia là người phụ nữ của Tư Dạ Hàn sao?
Khó trách đáng sợ như vậy!
Xong rồi! Xong thật rồi!
Hứa Dịch cũng không để ý tới những người đó, anh ta bước tới trước mặt Lưu Ảnh.
Lúc ấy anh ta nhận được tin Oản Oản tiểu thư bị nhóm người của Trần Sĩ Kiệt trêu đùa.
Hôm nay Tống Tĩnh và Lưu Ảnh hộ tống Oản Oản tiểu thư đến quán bar, sao lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy?
Anh ta quá hiểu tính cách Lưu Ảnh, không khó đoán được tình huống lúc đó.
Hứa Dịch đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn người đang nằm trên mặt đất: "Lưu Ảnh, cậu còn nhớ lời thề của chúng ta không?"
Lưu Ảnh hoảng hốt ngẩng đầu.
Hứa Dịch bình tĩnh nhìn cậu ta: "Lưu Ảnh, người quên mất chủ mình không phải tôi, mà là cậu."
Người quên mình là ai, quên mất mình phải trung thành với ai không phải là anh ta, mà là Lưu Ảnh.
Quen biết lâu như vậy, anh ta cũng chỉ có thể nói câu này.
Hứa Dịch không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp rời khỏi đây.