Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tác dụng của rượu mạnh ngày càng lớn, đầu óc Diệp Oản Oản rối ren, bóng người trước mắt đan xen lẫn nhau, lý trí hóa thành tro tàn, chỉ còn lại phán đoán theo bản năng.
Kíp nổ trong cơ thể làm lửa lớn bộc phát, phá vỡ xiềng xích cuối cùng, đốt cháy tia thanh tĩnh duy nhất còn sót lại.
Diệp Oản Oản ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Những hình ảnh được chôn sâu trong trí nhớ của cô như gió lốc điên cuồng ập tới.
Máu tươi che khuất toàn bộ thế giới của cô...
Âm thanh sát phạt nổi lên khắp bốn phía...
Sát khí lạnh băng như một cái lưới lớn thu chặt khiến linh hồn run rẩy bao vây lấy cô, bức cô tới đường cùng...
Cô không còn đường lui nữa...
Gϊếŧ...
Gϊếŧ bọn họ...
Nếu vừa rồi Diệp Oản Oản chỉ là nữ ma đầu, bây giờ cô lại như sát thần giáng thế!
Rõ ràng cô chỉ đứng im không làm gì, cũng không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đờ đẫn kia lại khiến Tống Tĩnh sởn tóc gáy.
Lưu Ảnh đột nhiên hoảng sợ quát lớn: "Tống Tĩnh! Đi!"
Cái gì? Tống Tĩnh khó hiểu.
Nhưng đã không kịp rồi.
Cô gái như lưỡi dao sắt bén mang theo lệ quỷ dưới địa ngục, điên cuồng vọt tới hướng của họ.
Khác với vừa rồi, cô ấy không còn muốn trêu đùa nữa, mà là muốn dồn họ vào chỗ chết.
Giống như linh hồn bị rút cạn nên mất khống chế, tựa như binh khí hình người chỉ biết gϊếŧ chóc.
Sát ý kia khiến Tống Tĩnh sợ đến hồn phi phách tán, chỉ thất thần trong nháy mắt, cậu ta đã ăn trọn một chưởng.
Cơ thể của Tống Tĩnh bị đánh bay va vào vách tường, phát ra tiếng vang của xương cốt bị gãy, sau đó rơi xuống dưới, như bùn lầy xụi lơ trên mặt đất.
"Phụt!" Tống Tĩnh ôm ngực hộc máu.
Cậu ta bị gãy xương...
Chỉ một chiêu đã bại...
Khuôn mặt Tống Tĩnh trắng bệch, luống cuống nhìn Diệp Oản Oản và Lưu Ảnh đánh nhau.
"Phụt!"
Tống Tĩnh trơ mắt thấy Lưu Ảnh bị đá vào bụng, phun ra một búng máu. Chưa kịp lấy lại tinh thần, thiếu nữ đã tiếp tục công kích. Hóa quyền thành chưởng, chưởng vào vai Lưu Ảnh.
"A ---" Lưu Ảnh lui về sau gần chục bước, thân thể bị một lực cực mạnh đánh bay vào quầy rượu, ly chén vỡ vụn khắp mặt đất.
Không đợi Lưu Ảnh phản ứng, thiếu nữ lại dẫm lên ngực cậu ta.
Tống Tĩnh che lồng ngực đau đớn, cậu ta biết một chiêu của Diệp Oản Oản có bao nhiêu đáng sợ, Lưu Ảnh đã trúng một chiêu, nếu bị trúng thêm một chiêu nữa, sẽ chết chắc rồi!
"Đội trưởng!" Tống Tĩnh mở to mắt, gắng chịu sự đau đớn vọt qua.
Ánh mắt Diệp Oản Oản khóa chặt Lưu Ảnh, không thèm nhìn Tống Tĩnh, dùng chân đá cậu ta bay ra ngoài.
Tống Tĩnh quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy mình sắp chết rồi.
"Đáng chết... Khụ khụ..." Lưu Ảnh ho kịch liệt, nhìn người đang nhìn mình từ cao, lui về sau một bước, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Con đàn bà này lại...