Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vốn dĩ Tống Tĩnh định ngăn cản, nhưng chưa kịp ra tay đã thấy Trần Sĩ Kiệt bị đá bay ra ngoài.
Từ góc độ của cậu ta có thể thấy rõ Diệp Oản Oản dùng góc độ quỷ dị bẻ gãy tay hắn ta.
Dùng tay bẻ gãy tay đấy!
Không chỉ Tống Tĩnh, vẻ lạnh nhạt trên mặt Lưu Ảnh cũng thoáng cứng đờ.
Chuyện này là sao?
Sau chốc lát im lặng ngắn ngủi, thuộc hạ của Trần Sĩ Kiệt vội đỡ hắn ta dậy.
Mẹ nó, con đàn bà kia ra tay bằng cách nào? Một người đàn ông cao lớn như Trần Sĩ Kiệt sao lại bị cô ta đánh bay?
Tóc vàng không kịp nghĩ nhiều, thất thố chạy tới gần Trần Sĩ Kiệt: "Trần thiếu! Trần thiếu, anh tỉnh đi..."
Trần Sĩ Kiệt chậm rãi mở mắt, nhưng lại ngây ngốc tại chỗ, cơn đau từ cổ tay ập đến khiến hắn ta bắt đầu kêu rên: "A... Tay... Tay của tôi..."
Tóc vàng nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, giận tím mặt, quát lên: "Tiện nhân! Dám đánh Trần thiếu! Cô chết chắc rồi! Lên! Tất cả lên cho tôi!"
Trần Sĩ Kiệt cũng hô to: "Bắt cô ta cho tao! Tao muốn gϊếŧ cô ta!"
Thấy thiếu gia nhà mình bị một ả đàn bà đánh, hộ vệ của Trần Sĩ Kiệt lao lên như thủy triều, vọt tới hướng thân hình nhỏ nhắn kia.
Cô gái biếng nhác đứng tại chỗ, nhìn những người kia vọt về phía mình, con ngươi nhiễm men say hiện lên vẻ ghét bỏ.
Lúc những hộ vệ kia tới trước mắt, mũi chân cô khó phát giác chuyển động một chút.
Ba bước...
Hai bước...
Một bước...
Một tiếng "Bốp" thật lớn, cô gái lấy mũi chân làm trung tâm, đá một cú đá cực đẹp, những hộ vệ đứng gần cô kia kịp ra tay đã bị đá bật ra ngoài.
"A ---" Trong miệng vài người phun ra một ngụm máu, trực tiếp ngất tại chỗ.
Mẹ nó! Con đàn bà này...
Rõ ràng vừa mới không có sức phản kháng, sao đột nhiên...
Tóc vàng sửng sốt, theo bản năng rụt một bước, nói lắp bắp: "Sợ cái gì! Lên... Lên đi... Cùng nhau xông lên..."
Mọi người không dám thiếu cảnh giác, điên cuồng xông lên tập thể.
Diệp Oản Oản bóp chặt cổ tay một người, sau đó ném đi như một bao cát. Một người xông tới, cô trực tiếp hạ một người. Lần lượt xông tới, cô dùng những chiêu thức ảo diệu trực tiếp giải quyết tất cả những người xông tới.
Hộ vệ của Trần Sĩ Kiệt có ít nhất mười mấy người, đều là những người được huấn luyện nghiêm ngặt, thế nhưng hoàn toàn không có sức chống trả.
Một hộ vệ đầu trọc trong đó nhào từ sau lưng Diệp Oản Oản. Thấy cô không phát hiện, gã vui mừng đắc ý.
Thắng rồi!
Kết quả, sau lưng cô gái như có một đôi mắt, lúc gã ta định ra tay, ngón tay mềm mại trắng nõn kia đã cướp được dao, mang theo lực công kích cực mạnh chém tới yết hầu của gã.
"Ô..." Yết hầu gã như bị người khác siết chặt, dưỡng khí trong lồng ngực bị mất đi, cả khuôn mặt biến thành màu gan heo.
Cảm giác tử vong kề bên khiến gã hoảng sợ.
Dần dần, biểu cảm của ai nấy chẳng khác nào gặp quỷ.
Trên khuôn mặt cô gái vẫn là biểu cảm biếng nhác ấy. Rõ ràng vẫn là người đó, khuôn mặt đó, nhưng cũng giống như biến thành người khác. Thanh lãnh. Khát máu. Tựa như một mũi dao bén, tỏa ra sát khí khiến người khác kinh hãi.