Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tư Minh Vinh nghiêm khắc trầm giọng: "Đưa cậu ta đến Chấp Pháp Đường tra hỏi nghiêm ngặt, phong tỏa Hứa gia, không được bỏ sót bất kì ai!"
Chuyện này đã tới bước kết luận, giống hệt kiếp trước y như đúc.
Kiếp trước sau khi Hứa Dịch bị đưa đến Chấp Pháp Đường, Tư Minh Lễ lấy lý do Hứa gia muốn phản kháng, đã diệt khẩu toàn bộ Hứa gia, không chừa một ai!
Chắc chắn Hứa Dịch cũng đoán ra mình bị tính kế rồi. Lần này không chỉ anh ta, mà gia tộc của anh ta cũng khó lòng thoát được. Hơn nữa cho dù Tư Dạ Hàn tỉnh lại, cũng không có cách bảo vệ cho Hứa gia một cách chu toàn.
Cho nên sau khi nghe lão phu nhân và Tư Minh Vinh nói xong, con ngươi Hứa Dịch chợt co rút lại.
Anh ta khụy gối trên mặt đất, máu trên trán vẫn không ngừng chảy, tạo thành những vân đỏ đáng sợ trên khuôn mặt. Bất kể anh ta giải thích thế nào cũng sẽ không ai tin anh ta cả, bất kể anh ta thề độc ra sao cũng bị xem là hư tình giả ý. Cho dù anh ta tự sát ở đây, bọn họ cũng sẽ nghĩ anh ta sợ tội tự sát...
Anh ta không có cách nào chứng minh bản thân trong sạch cả!
"Không phải tôi! Tôi không có làm! Tôi không phản bội gia chủ! Người kia là nội gián của chúng ta!"
Hứa Dịch bị cơn tuyệt vọng chôn vùi, trong mắt bây giờ toàn là tơ máu, anh ta rống to thanh minh. Tuy nhiên, đối diện chỉ có một đôi mắt lạnh giá hờ hững...
Tư Minh Lễ nhàn nhạt nói: "Dựa theo gia quy, phải đánh gãy hai chân của Hứa Dịch trước, sau đó đưa vào Chấp Pháp Đường."
Hai hộ vệ cường trán lạnh mặt, mỗi người cầm một chiếc trường côn được đặc chế, mặt không biến sắc tới gần Hứa Dịch. Dường như sợ anh ta mất khống chế làm bị thương người khác, một hộ vệ trực tiếp đè Hứa Dịch xuống mặt đất.
Diệp Oản Oản đứng một bên có điều suy nghĩ. Nếu như cô nhớ không lầm, kiếp trước Hứa Dịch bị tàn phế hai chân chính là vì lần này.
"Buông tôi ra! Tôi bị oan, tôi không có làm!" Hứa Dịch gào thét tuyệt vọng.
Hộ vệ hơi mất kiên nhẫn, liên tục đấm mấy đấm vào mặt Hứa Dịch, đến khi anh ta không lên tiếng nữa mới dừng lại.
Sau khi bị ăn mấy đấm, mặt mũi Hứa Dịch đã dính đầy máu me. Hai con ngươi khôn khéo cơ trí cũng ảm đạm, không còn một tia sáng nào.
"Hứa Dịch tận tâm trung thành với ông chủ, chưa bao giờ có chút dị tâm, xem người của Tư gia như người thân của mình... Nhưng bây giờ, lại không có ai chịu tin tôi... Ha ha... Nếu các người đều muốn gϊếŧ tôi, tôi còn gì để giải thích nữa chứ..."
Giống như đã chấp nhận số mệnh, Hứa Dịch điên cuồng cười lớn.
Một hộ vệ giơ trường côn lên, bắt đầu dồn lực. Bên tai vang lên tiếng gió, trường côn được một lực đánh tới phía chân phải Hứa Dịch.
"Ông chủ, Hứa Dịch không thể bên cạnh ngài nữa rồi..."
Hứa Dịch cười khổ, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.
Chính lúc này, một người bắt đầu nâng bước chân.
"Ầm!"
Trường côn bổng nhiên dừng ở không trung.
Mà một đầu gậy khác đang bị một bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt lại.
Sau hồi lâu vẫn chưa cảm nhận được đau đớn, Hứa Dịch nhíu mày, từ từ mở mắt ra, trong nháy mắt, anh ta liền thẫn thờ.
Cô gái trước mắt mặc dù nhìn yếu ớt, nhưng cũng giống như người khổng lồ đứng trước mặt bảo vệ anh ta, dùng tay cản lại chiếc trường côn kia.
Hộ vệ có chút kinh ngạc, khí lực của cô gái này thật lớn...
"Chuyện này..." Hộ về nhìn các vị trưởng lão, xin chỉ thị.
Cô gái này đang mang trên người danh xưng "chủ mẫu tương lai của Tư gia", cậu ta chỉ là một hộ vệ nho nhỏ, không dám lỗ mãng.
"Hỗn trướng! Cô là ai, lại dám cản trở gia quy của Tư gia!" Tư Minh Lễ giận dữ.
Diệp Oản Oản nhàn nhạt liếc ông ta, trong giọng nói không có một tia nhiệt độ nào: "Ông chú tư, nếu ngày thường tôi có thể nể mặt ông là trưởng bối, nhưng trường hợp hôm nay thì không giống vậy. Ông là ai, lại dám làm nhục chủ mẫu tương lai của Tư gia?"