Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)

Chương 337: Tranh đoạt học sinh




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Ha ha ha, Diệp lão đầu, chẳng lẽ ông còn chưa biết sao?" Lý Nhạc bật cười, chỉ tay vào Diệp Oản Oản: "Cháu gái này của ông rất giỏi, chính là thủ khoa văn toàn quốc đấy! Nói chính xác hơn là tổng điểm của Oản Oản chính là thủ khoa của cả nước năm nay, so với điểm ba năm nay thì điểm số của cô nhóc này cũng là cao nhất. Lần này trường tôi và đại học Đế Đô đã tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán, thật may cuối cùng Oản Oản vẫn chọn Đế Truyền của tôi."

"Lúc trước tôi còn suy nghĩ không biết nhà nào có phước lớn như vậy, có thể nuôi ra một nha đầu xuất chúng như thế, không ngờ lại là nhà ông đấy!

Tôi nói này Diệp lão đầu, ông giấu tôn nữ bảo bối này thật sâu! Lúc trước tôi chỉ nghe ông nhắc tới Y Y, không ngờ ông vẫn còn một đứa cháu gái lợi hại hơn thế, tôi phục ông rồi!"

Lý Nhạc càng nói càng hưng phấn, không ngừng tán thưởng Diệp Oản Oản.

"Giáo sư Lý quá khen rồi, con cũng chỉ là may mắn thôi." Diệp Oản Oản mỉm cười hào phóng đáp lại, khiến người khác cảm thấy cô vô cùng khéo léo.

"Oản Oản, nếu năm đó tôi có may mắn này như cháu thì sợ đã vênh mặt không nhớ tên mình là gì rồi, cháu lại có thể bình tĩnh như vậy!" Lý Nhạc cười cười lắc đầu, càng ngày càng thích tiểu nha đầu trầm tĩnh đúng mực này rồi.

"Oản Oản, chuyện này cháu không đúng rồi!" Bổng nhiên, một ông lão khác đứng dậy liếc Lý Nhạc, không vui mở miệng.

Ông lão này mặc một bộ âu phục màu trắng, vô cùng minh mẫn, có khí chất hơn người.

Mọi người cũng không xa lạ gì ông lão này. Ông ấy tên là Chu Thanh Cương, thành viên ban giám đốc của đại học lớn nhất Đế Đô - Đại học Đế Đô.

"Oản Oản, ban đầu chúng tôi cam kết sẽ cho cháu rất nhiều quyền lợi nếu cháu chọn Đại học Đế Đô, cuối cùng cháu vẫn chọn Đế Truyền, thật là khiến chúng tôi tổn thương. Đại học Đế Đô thật tâm mời cháu nhập học, điều kiện của trường chúng tôi cũng không kém Đế Truyền mà!"

Chu Thanh Cương ngoại trừ thở dài thì chỉ còn lại tiếc nuối, một mầm non tốt như vậy lại bị Đế Truyền cướp mất, nếu sớm biết Diệp Oản Oản là cháu gái của Diệp Hồng Duy, ông ấy đã sớm tới đây cướp người rồi!

"Chu Thanh Cương, Oản Oản là học trò ngoan đã chọn Đế Truyền, ông đừng ở đó nhiều lời nữa! Chờ sau khi khai giảng thì Oản Oản chính là sinh viên truyền thông Đế Đô của chúng tôi rồi, ông nên dẹp ý đồ đó đi!" Lý Nhạc cười nói.

"Vậy cũng chưa chắc, chuyện này vẫn chưa xác định được. Oản Oản chỉ mới có ý thôi, nói không chừng lại đổi ý chọn Đại học Đế Đô của chúng tôi!" Chu Thanh Cương không phục, nói xong vẫn không quên nhìn Diệp Oản Oản một cái, chứng tỏ mình coi trọng cô.

Giờ phút này, hai vị thầy giáo đức cao vọng trọng ở Đế Đô lại giống y như con nít, cãi nhau tranh giành Diệp Oản Oản.

Một màn này khiến cả đại sảnh lâm vào im lặng, phảng phất như cả thế giới chỉ còn Lý Nhạc và Chu Thanh Cương.

Bàn chân của mẹ con Phương Tú Mẫn y như mọc rễ tại đó, hoàn toàn đờ đẫn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Sâu mọt không học vấn không nghề nghiệp trong miệng bọn họ lại được hai vị viện sĩ của hai trường học đứng đầu cả nước tranh đoạt...

"Lúc nãy không phải Phương Tú Mẫn và Lương Thi Hàm nói Diệp Oản Oản bị trường cấp ba đuổi học à?"

"Còn phải nói nữa sao? Lúc nãy tôi còn cho rằng hai mẹ con nhà này nói thật, không ngờ...ha..." 

"Nhìn Diệp Oản Oản người ta kìa, ngay cả phản bác cũng không nói..."