Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trong phòng làm việc.
"Cậu có căn bản võ thuật không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Lạc Thần mấp máy môi: "Có một chút, chẳng qua là..."
Lúc trước vì diễn Kinh Long nên đã từng tập một khoảng thời gian, chẳng qua là ba năm rồi chưa từng động lại.
Diệp Oản Oản đưa cho cậu ấy một tờ thời khóa biểu: "Đoán chừng lâu rồi không luyện nên cũng quên rồi, tôi sắp xếp cho cậu một khóa học võ, mấy ngày này cậu chuyên tâm huấn luyện đi, không cần chú ý đến những chuyện khác, không cần để ý tới những người không quan trọng, sư tử sẽ không quay đầu bởi vì chó sủa."
Lạc Thần trịnh trọng gật đầu, yên lặng nhận lấy lịch học, không hỏi nhiều, cũng không suy nghĩ vì sao Diệp Bạch lại cho mình tập võ.
Cũng không hỏi hôm nay Diệp Bạch bảo mình quay video kia để làm gì.
Nhìn bộ dạng nhu thuận của Lạc Thần, trái tim của Diệp Oản Oản bất chợt mềm nhũn: "Hiện tại cậu chưa có năng lực để có đội ngũ riêng, tạm thời sẽ điều vài người của công ty cho cậu, nhưng mà tương lai chắc chắn sẽ có."
Câu nói này chính là một lời cam kết, cũng đồng thời là một lời tiên đoán, khẳng định cậu ấy sẽ nổi tiếng.
Lạc Thần nhìn dáng vẻ kiên định của đối phương, sự tĩnh mịch ở đáy lòng thoáng chốc biến thành nhiệt huyết.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, ngoại trừ đến bệnh viện trông nom mẹ thì cậu ấy chỉ tới công ty luyện tập.
Trong công ty, mọi người đều chờ xem Diệp Bạch sẽ làm ra động thái gì, kết quả ai ngờ sau khi cho Lạc Thần quay một đoạn video thì chỉ để cậu ấy đi luyện võ.
Rảnh rỗi không có gì làm nên cho nghệ sĩ của mình đi luyện võ? Đây không phải là đang lãng phí thời gian hay sao? Chẳng lẽ muốn để Lạc Thần làm diễn viên võ thuật?
Mạch não của người đại diện mới này thật kì lạ.
Lạc Thần hoàn toàn không để tâm tới những ánh mắt khác thường và lời đồn đại ở xung quanh, mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó.
Mà lúc này, Lâm Hạo đã nhận được vai chính của một bộ phim thanh xuân vườn trường.
Mới xuất đạo không lâu, chỉ diễn bộ thứ hai đã nhận được vai nam chính, đãi ngộ như vậy đủ khiến tất cả người mới đỏ mắt, không thể nghi ngờ gì nữa, tiền đồ tương lai của Lâm Hạo vô cùng xán lạn.
Ngày hôm đó, Lâm Hạo đến công ty như ngày thường, theo sau là một nhóm thực tập sinh nịnh hót.
Lúc đi qua Lạc Thần, Lâm Hạo dừng chân lại, lúc này đã không còn vẻ chật vật như hôm bị Diệp Oản oản trêu đùa, đã khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng không ai bì nổi, cậu ta nhìn Lạc Thần như thể đang nhìn một con kiến hôi, giống như chỉ cần nói cùng Lạc Thần câu nào sẽ làm mất đi vẻ tôn quý của cậu ta.
Nhìn khắp người Lạc Thần đều là mồ hôi nhễ nhại, nhóm tiểu thịt tươi gọn gàng xinh đẹp đều rối rít giễu cợt.
"Phụt, tiền bối Lạc Thần thật khổ cực! Ngày nào cũng phải luyện tập! Cố gắng như vậy, tiền đồ chắc chắn không thể đo được nha!"
"Dù sao cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không đúng không đúng, là theo sau một người có khả năng làm ông chủ mà!"
"Tiền bối Lạc Thần phải cố gắng lên nha!"
"Tiền bối Lạc Thần mau kí tên cho tôi đi! Chỉ sợ ngày mai tôi sẽ không có tư cách nói chuyện cùng anh đấy!"
Châm chọc xong, cả nhóm người cười to khoái chí.
Lạc Thần lau mồ hôi trên trán, không thèm để ý trực tiếp đi vòng qua bọn họ.
Trên lầu, trong phòng làm việc của Chu Văn Bân.
Chu Văn Bân vuốt ve đồng hồ cổ mới mua trên tay: "Tiểu tử kia gần đây thế nào rồi?"
Người đại diện mập mạp ở kế bên vội nói: "Anh Bân cứ việc yên tâm, không làm nên trò trống gì cả, tám phần là phô trương thanh thế, cố làm ra vẻ huyền bí!"
"Đừng khinh xuất." Chu Văn Bân liếc người kia, gõ gõ mặt bàn.
Người kia xoa xoa tay nịnh nọt: "Xem anh nói kìa! Anh Bân ngài là ai cơ chứ? Anh đã lăn lộn trong giới này hơn hai mươi năm rồi, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, một tiểu tử chân ướt chân ráo sao có thể so với anh, rất nhanh Chử tổng sẽ biết, toàn bộ Quang Diệu phải dựa vào anh!"
Chu Văn Bân được tâng bốc đến vui sướng, thuận miệng hỏi một câu: "Gần đây Cung Húc thế nào rồi?"
"Anh Bân yên tâm, gần đây Cung Húc rất ngoan, scandal lần trước đã hạ nhiệt, sau mấy ngày nữa hẳn sẽ có thể lộ diện được rồi."
"Ừm." Chu Văn Bân thổi bụi trong ấm sứ trong tay, hài lòng gật đầu.