Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trong lúc nhất thời, không khí của phòng chụp dường như trở nên ngưng trệ.
Bình thường nhìn vị kia vô cùng dễ nói chuyện, giống như một công tử trẻ tuổi ưu nhã khiêm nhường. Nhưng vào lúc này anh lại như Ngọc Diện La Sát vậy, toàn thân đều tản ra khí thế kinh người.
Nhiếp ảnh gia và những nhân viên khác cũng bị khí thế này làm cho kinh hãi chứ đừng nói người đang trực tiếp gánh chịu áp lực này như Lạc Thần.
Cơ thể của Lạc Thần chợt run rẩy, trên mặt không còn một tia máu nào cả, đôi môi cậu ấy khô khốc, bởi vì lời trách mắng này mà tự trách, hận không thể chết quách cho xong.
Diệp Oản Oản thu diễm lại lửa giận, nhưng lãnh ý trên mặt vẫn không suy yếu: "Cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu vẫn như vậy thì hợp tác của chúng ta coi như chấm dứt."
Nghe được bốn chữ cuối cùng, con ngươi của Lạc Thần chợt co rút, cậu ấy ngẩn đầu lên.
Cậu ấy... lại bị vứt bỏ một lần nữa sao?
Hợp đồng của cậu ấy và Quang Diệu vẫn chưa kết thúc, nếu Diệp Bạch từ bỏ cậu ấy thì cậu ấy sẽ lần nữa trở lại tay của Chu Văn Bân.
Diệp Oản Oản không tiếp tục nhìn Lạc Thần, cô lướt qua nhân viên ở đây một lượt: "Tất cả mọi người chuẩn bị."
Các nhân viên kia sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được, nhiếp ảnh gia vội điều chỉnh góc độ, ánh sáng vào vị trí, thợ trang điểm vội tiến lên lau mồ hôi trang điểm lại cho Lạc Thần.
Nhìn sắc mặt ảm đạm của thiếu niên, thợ trang điểm có chút đồng tình, nhưng cô ấy lại không có lời nào để nói cả. Giới giải trí là nơi cá lớn nuốt cá bé, lời của Diệp Bạch mặc dù hơi cay nghiệt nhưng lại là sự thật.
Rất nhanh, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, vị trí quay cũng chỉ còn mỗi Lạc Thần.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều rơi trên người thiếu niên mặc sơ mi trắng kia.
Lạc Thần ngây ngốc đứng đó, dường như vẫn không cách nào tin tưởng được, vẻ mặt cậu ấy vô cùng kiềm nén giống như đang áp chế thứ gì đó.
Giống như... bị cả thế giới vứt bỏ...
"Bắt đầu."
Nương theo tiếng bắt đầu của Diệp Oản Oản, số trên máy quay cũng bắt đầu chạy.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Một giây, hai giây, ba giây...
Lạc Thần vẫn mờ mịt đứng bất động ở đó.
Lạc Thần không hề phản ứng gì cả, giống như một con rối không có sinh mệnh.
Thợ trang điểm tiếc rẻ lắc đầu, chuyên viên quay phim cũng âm thầm thở dài, chuẩn bị tắt máy, sắc mặt người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế cũng nghiêm túc hơn hẳn.
Không thể chịu được không gian tĩnh mịch này nữa, Diệp Oản Oản mở miệng: "Đã như vậy..."
Ngay lúc Diệp Oản Oản mở miệng, không gian rộng lớn đột nhiên vang lên một nụ cười khàn khàn mang theo vẻ châm biếm: "A?"
Lạc Thần cúi thấp đầu chế nhạo cười một tiếng.
Rất nhanh, Lạc Thần ngẩn đầu lên, con ngươi thanh lãnh quét qua mọi người ở đây một lượt: "Sinh ra chính là tội ác? Hay cho câu sinh ra chính là tội ác..."
Đáy mắt thiếu niên phảng phất như có một con dã thú sắp thoát khỏi lồng giam, đem toàn bộ sức lực đang đè nén của mình điên cuồng khai phá: "Ta, Lâm Lạc Trần, vốn không thù không oán với các vị, nhưng từng người các người đều muốn dồn ta vào chỗ chết..."