Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi Lạc Thần từ phòng trang điểm đi ra, ánh mắt của tất cả mọi người nhất thời sáng lên.
Bởi vì lúc trước tóc của Lạc Thần quá dài, cả người của cậu ấy đều mang theo vẻ âm trầm khó tả. Bây giờ mái tóc đen đã được cắt ngắn đi, giống như ngọc quý đã được dội sạch, lộ ra vầng tráng sáng sủa và đôi mắt cực kì xinh đẹp.
Không giống với kiểu mắt hai mí lớn nhưng vô thần mà những người khác phẫu thuật ra, mắt của Lạc Thần là loại mắt xếch có khí chất cổ điển, đường cong của hai mí mắt vô cùng tự nhiên, đôi môi nhỏ bé như hoa anh đào, nhìn qua liền khiến người khác xúc động muốn hôn lên nó, da thịt của cậu ấy vô cùng nhẵn nhụi, thậm chí còn không thấy được lỗ chân lông.
Lạc Thần cũng không mặc quá khoa trương, là đồ do Diệp Oản Oản yêu cầu. Phía trên là một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, điểm nhấn duy nhất chính là hoa văn hình tinh đồ trên cổ áo, bên dưới là một chiếc quần tây màu đen bình thường.
Khuôn mặt đẹp trai cùng cách ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, khí chất thanh thoát lạnh nhạt không khỏi đem cho người khác cảm giác với không tới được, giống y hệt thiếu niên ba năm trước trong trí nhớ của mọi người.
Cũng khó trách Chu Văn Bân nhớ mãi cậu ấy không quên, khí chất của Lạc Thần vô cùng sạch sẽ, đối với giới giải trí, đây là khí chất vô cùng khó gặp.
Đại khái lâu rồi chưa được trang điểm trịnh trọng đứng trước nhiều người như vậy, biểu cảm của Lạc Thần có chút không được tự nhiên.
"Anh Diệp, như thế này đã ổn chưa?" Thợ trang điểm hỏi.
"Không sai." Diệp Oản Oản gật đầu.
"Chủ yếu là do căn cơ của Lạc Thần quá tốt, da của cậu ấy rất đẹp, căn bản tôi cũng không cần trang điểm gì thêm." Mặc dù thợ trang điểm đang lấy lòng, nhưng lời này cũng là thật lòng.
Cô ấy trang điểm cho nghệ sĩ nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn qua cũng biết ai chưa hoặc từng động qua dao kéo, cô ấy có thể chắc chắn khuôn mặt này của Lạc Thần là hoàn toàn tự nhiên.
Nếu xem xét kĩ càng, thật ra mắt nhìn người của Diệp Bạch không hề tệ chút nào cả. Chỉ cần nhìn mặt, sợ rằng toàn bộ Quang Diệu chỉ có mỗi Cung Húc có thể so cùng Lạc Thần mà thôi.
Sau khi chỉnh xong ống kính, nhiếp ảnh gia đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, hỏi: "Anh Diệp, không biết hôm nay chúng ta chụp chủ đề gì?"
"Quay một đoạn video." Diệp Oản Oản mở miệng.
Nhiếp ảnh gia vốn tưởng sẽ chụp ảnh tuyên truyền cho Lạc Thần, không ngờ lại là quay video, ông ấy không khỏi có chút ngoài ý muốn: "Quay video sao? Nội dung là gì?"
Lạc Thần cũng nghi hoặc nhìn sang.
Diệp Oản Oản lấy điện thoại, đưa một đoạn văn bản cho Lạc Thần xem qua: "Còn nhớ đoạn lời thoại này không?"
Sau khi xem nội dung văn bản, Lạc Thần nhất thời sửng sốt.
Đây là lời thoại trong Kinh Long.
Nhớ chứ!
Làm sao cậu ấy không nhớ cho được?
Cậu ấy đều nhớ rõ ràng từng câu thoại trong Kinh Long.
Cậu ấy vô cùng thích diễn xuất, rất thích trải nghiệm cảm giác của các vai diễn khác nhau.
Lúc quay Kinh Long chính là thời gian cậu ấy vui vẻ nhất. Suốt ba năm sau đó, những hình ảnh, những ánh đao bóng kiếm, những tình tiết trong phim vẫn thường xuyên xuất hiện trong mơ của cậu ấy.
Đó là hồi ức quý giá nhất từ lúc cậu ấy vào nghề cho tới nay.
"Nhớ!" Lạc Thần kinh ngạc.
"Hôm nay chúng ta sẽ quay đoạn này!"
Lông mi của Lạc Thần hơi run run, muốn cậu ấy diễn lại đoạn này sao?
Diệp Oản Oản cũng không muốn kéo dài thời gian, cô ngồi thẳng lưng lên: "Nếu không có vấn đề gì nữa thì bắt đầu đi, cho cậu ba phút để điều chỉnh trạng thái."
Lạc Thần sửng sốt một chút, sau đó phục hồi lại tinh thần, máy ảnh và ánh sáng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại.