Edit: Bạch Linh
Cho dù Chử Hồng Quang biết rõ Diệp Bạch đang cố ý châm ngòi ly gián, nhưng nghe Diệp Bạch nói, ông ta vẫn rất quan tâm.
Trong khoảng thời gian này, Chu Văn Bân quả thật có phần quá lộng quyền, lại nhiều lần không đem vị trí chủ tịch của ông ta để vào mắt, thậm chí ông ta còn nghe nói, tên Chu Văn Bân này còn lén lút tiếp xúc với người của tập đoàn Diệp thị.
Nghĩ đến đây, Chử Hồng Quang cuối cùng cũng lên tiếng: "Văn Bân, cậu đem thủ tục và hợp đồng giao ra đi, chuyện này tôi đã quyết định."
"Nhưng mà, Chử tổng...."
Sắc mặt Chử Hồng Quang đột nhiên âm trầm xuống, "Làm sao? Hiện tại ngay cả một nghệ sĩ nhỏ tôi cũng không điều động được? Nếu như cậu không muốn, vậy đem Cung Húc tới đổi cho cậu ta!"
Lại nói ra những lời này, có thể thấy được Chử Hồng Quang đã thật sự tức giận.
"Sao thế được... Chử tổng, tôi không có ý này... tôi... tôi sắp xếp ngay đây..." Để tránh tiếp tục chọc giận Chử Hồng Quang, Chu Văn bân chỉ có thể nhún nhường.
Chử Hồng Quang hừ lạnh một tiếng, cắt đứt cuộc gọi video.
Xem ra, đem Diệp Bạch qua đó là vô cùng đúng đắn, nếu như Quang Diệu cứ để Chu Văn Bân tuỳ ý định đoạt như vậy thì cũng không phải là dấu hiệu tốt, một khi Chu Văn Bân có dã tâm, toàn bộ Quang Diệu gần như sẽ bị đào rỗng.
Nhưng Diệp Bạch vẫn còn quá trẻ, tính khí quá nóng nảy, còn hành động theo cảm tình, vì bất mãn muốn người nghệ sĩ tên Lạc Thần mà dám ở trước mặt ông ta khiêu chiến với Chu Văn Bân, có lẽ cậu ta sẽ kiềm chế được Chu Văn Bân.
Kết thúc trò chuyện video, Chu Văn Bân hung hăng gọi điện thoại, để cho trợ lý và luật sư tới đây xử lý văn kiện.
Thời điểm ký tên, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, quả thật hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.
Đáng chết, vịt tới miệng rồi mà còn để bay đi!
Toàn bộ hợp đồng dưới danh nghĩa của Lạc Thần đã được xử lý xong xuôi, Diệp Oản Oản cầm hợp đồng quơ quơ, cong môi đứng lên, "Cảm ơn Chu tổng giám!"
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, thẳng cho tới khi ký xuống hợp đồng mới của mình, Lạc Thần như cũ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, thấy Diệp Bạch đã xoay người rời đi, mới bừng tỉnh, theo bản năng đi theo.
Mới vừa bước một chân ra khỏi cửa, phía sau liền truyền đến âm thanh âm trầm của Chu Văn Bân: "Lạc Thần, cậu tốt nhất nên xuy nghĩ cho rõ ràng! Thật sự muốn đi theo một người đại diện mới miệng còn hôi sữa không hề có tư chất và nhân mạch sao?"
Lạc Thần dừng chân lại một chút, nhưng mà chỉ một giây sau, liền chạy theo Diệp Bạch.
"Phanh ——" một tiếng vang lớn, trong văn phòng truyền đến âm thanh Chu Văn Bân đá bàn trà.
Trong công ty bao nhiêu trai trẻ thuận mắt, ông ta muốn chơi loại người nào mà chẳng có?
Lạc Thần này đã hai mươi mốt tuổi, sớm đã không thể so với năm đó, chẳng qua ông ta không chiếm được nên mới nhung nhớ, ai biết tên nhóc này lại không biết tốt xấu!
Tốt! Tốt lắm! Ông ta muốn nhìn xem cậu ta đi theo Diệp Bạch sẽ có kết cục gì!
Trên văn phòng ở lầu hai.
Dù sao cũng là người mà Chử Hồng Quang tự mình phái xuống, ngoài mặt vẫn phải làm cho đúng mực, văn phòng của Diệp Oản Oản tuy rằng không lớn với xa hoa như của Chu Văn Bân nhưng điều kiện cũng tương đối ổn, rộng rãi đơn giản, ánh sáng cũng rất tốt.
"Tự mình xử lý một chút." Diệp Oản Oản từ trong ngăn kéo lấy ra một hòm thuốc.
Lạc Thần cúi đầu, không nói tiếng nào tự mình khử độc, sau đó xử lý đơn giản miệng vết thương.
Diệp Oản Oản kéo ghế dựa, ngồi ở trước bàn làm việc, không nói gì liếc mắt đánh giá chàng trai trẻ này.
Nói là đàn ông, nhưng thật ra cô cảm thấy phải gọi cậu là thiếu niên mới đúng.
Bởi vì giờ phút này, Lạc Thần mà cô xem trong ảnh chụp ba năm trước đây cũng không khác biệt lắm với người hiện giờ.