Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Buổi sáng, cao ốc của công ty truyền thông Quang Diệu.
Trong văn phòng tầng cao nhất, nội thất trong phòng được trang hoàng hết sức xa hoa. Trên tường treo năm bức tranh sơn dầu thời trung cổ, còn có sừng thú được phục cổ. Trên bàn, dưới ánh mặt trời, bình hoa bằng men sứ chiết xạ phát ra vô số màu sắc sặc sỡ.
Chu Văn Bân cầm trong tay một ly cà phê đen, thả lỏng cả người dựa vào ghế da sau lưng, vẻ mặt vô cùng thong dong thích ý.
Ông ta đang mặc trên người một bộ âu phục Armani cao cấp được chế tác riêng, trên tay đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản giới hạn, tóc bóng loáng được chải ngược ra sau, mặc dù ông ta đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua mọi người sẽ nghĩ ông ta nhiều nhất là hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Lúc này, đối diện Chu Văn Bân có một người, người ấy mặc trên người một chiếc áo T-shirt màu trắng hơi cũ và một chiếc quần jean đơn giản, mái tóc ngắn màu đen, mặt mũi vô cùng sạch sẽ, không trang điểm gì cả, cả khuôn mặt cậu khuất trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một khuôn mặt hoàn mĩ đến mức tinh tế.
Thế nhưng hai con ngươi của cậu lại vô cùng ảm đạm, không có bất kì một tia sáng nào cả, đôi môi mỏng cũng không có lấy một chút huyết sắc, toàn thân cậu đều được bao phủ bởi một cổ khí tức lạnh giá tĩnh mịch.
Chu Văn Bân thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, ông ta ngẩn đầu nhìn về phía thanh niên đối diện: "Lạc Thần, thế nào, đã suy nghĩ kĩ chưa?"
Thân hình của Lạc Thần vô cùng đơn bạc và gầy gò, nhưng sống lưng của cậu lại vô cùng thẳng tắp. Nghe vậy, sống lưng cứng ngắt nhất thời run rẩy nhẹ một cái, tia ảm đạm trong ánh mắt bổng chốc biến thành lạnh lẽo cực hạn, nhưng rất nhanh vẻ lạnh lẽo ấy đã bị sự tăm tối nơi đáy mắt chiếm đoạt hóa thành tuyệt vọng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt sự tĩnh mịch bên trong phòng.
Một người mặc bộ vest màu xám tro, vóc người béo phệ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi vội chạy vào, vừa nhìn thấy Chu Văn Bân, người đó liền thất thố hô lớn: "Chu tổng thanh tra, không xong rồi!"
Bị quấy rầy nhàn tình nhã trí, chân mày của Chu Văn Bân nhíu chặt, bất mãn nhìn đối phương: "Mới sáng sớm đã kêu ca cái gì?"
Người kia sốt ruột mở miệng: "Chu tổng thanh tra, phía trên không thông báo gì cả đột nhiên phái một người đại diện mới tới, nói là hôm nay tới, còn để chúng ta toàn lực phối hợp công tác với cậu ta, ngài nói xem Chử tổng đang có ý gì vậy?"
Mặc dù truyền thông Quang Diệu là công ty con đứng cuối bảng của Hoàn Cầu, nhưng dù sao cũng là công ty dưới trướng của Hoàn Cầu, dựa lưng vào đại thụ tốt hóng mát, so sánh với các công ty khác thì tốt hơn rất nhiều.
Bất luận là nghệ sĩ hay người đại diện, muốn tiến vào Quang Diệu đều không phải chuyện dễ, nhất định phải có bằng cấp, bối cảnh và kinh nghiệm, phải chịu khảo sát qua năm sáu lần mới có thể bước vào, yêu cầu tương đối hà khắc.
Trọng điểm là, hiện tại Chu Văn Bân đang là lão đại, bất kì nghệ sĩ hay người đại diện nào phải có ông ta gật đầu mới được bước vào công ty.
Đột nhiên từ trên trời rơi xuống một người đại diện nhưng không ai hay biết điều gì cả, ai cũng sẽ không chịu phục, nhất là người trong phe của Chu Văn Bân, đương nhiên sẽ đặc biệt chú ý.
Con ngươi của Chu Văn Bân hơi híp lại, trên mặt xẹt qua một tia âm u, ông ta cười lạnh: "Người đó tên là Diệp Bạch?"
Người kia gật đầu liên tục: "Đúng đúng! Là tên này, Chu tổng thanh tra, ngài biết sao?"
Chu Văn Bân không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng thêm khó coi: "Chỉ là một tiểu tử chân ướt chân ráo mà thôi, rơi vào địa bàn của tôi còn có thể nhảy nhót được gì? Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, một chút chuyện nhỏ này chưa đáng để cậu ngạc nhiên đâu!"
Ha ha, tiểu tử thối này không ngờ có thể tìm đến Cao Phi của của tuần san Hỏa Tinh để thay đổi dư luận, khiến Hàn Thiên Vũ lật ngược tình thế, phá hư chuyện tốt của ông ta.