Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nghe Diệp Bạch nói ra thứ trao đổi, mọi người trong phòng đều sững sờ, ngay cả Hàn Thiên Vũ cũng không giữ được bình tĩnh nữa, con ngươi vốn còn đang trống rỗng bây giờ lại mang theo tia phức tạp ngẩng đầu lên nhìn về phía thanh niên.
Chu Văn Bân khinh bỉ: "Thật là hài hước mà! Cậu cho rằng cậu là ai?"
Sau vài giây hoảng hốt, Phí Dương bình tĩnh lại, sau đó không vui mà mở miệng: "Chu Văn Bân, Chử tổng còn chưa nói gì, cậu đã ở đây giậm chân gấp gáp, cậu sợ có người giúp Thiên Vũ rửa sạch tội danh hay sao?"
Chu Văn Bân cười lạnh: "Phí Dương, sự chuyên nghiệp của cậu bị chó ăn rồi sao? Chuyện này hoàn toàn là do áp lực của dư luận, toàn bộ Hoàn Cầu đều không có cách giải quyết, chỉ một mình cậu ta thì sao có thể được?"
Mặc dù lời của Chu Văn Bân khó nghe nhưng Phí Dương biết đây là sự thật, không khỏi rơi vào trầm mặc.
Diệp Bạch không thèm để tâm tới Chu Văn Bân, anh không nhanh không chậm hướng về phía Chử Hồng Quang, nói: "Chử tổng, dù sao cũng không có cách, sao không thử đánh cược một lần?
Nếu như thắng, kết quả không cần nói nữa. Nếu như thua, Hoàn Cầu cũng không chịu bất kì ảnh hưởng nào, không phải sao?"
Chử Hồng Quan trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng trả lời: "Diệp tiên sinh, tôi không cần biết cậu là ai. Nếu như cậu thật sự có thể giải quyết, Hoàn cầu nhất định sẽ hậu tạ. Nhưng nếu cậu có ý quấy rối, vậy thì..."
Chử Hồng Quang không nói tiếp, nhưng ai cũng có thể nhận ra ý tứ cảnh cáo trong đó.
Thiếu niên khẽ mỉm cười, giống như hoàn toàn không chú ý tới sự uy hiếp của Chử Hồng Quang: "Chử tổng thật là sảng khoái. Lời tôi nói là thật hay giả, rất nhanh ngài sẽ biết thôi."
"Ồ, làm sao để biết?" Chử Hồng Quang hơi nhíu mày.
Thanh niên cười nói: "Trong vòng bảy ngày, tôi nhất định sẽ khiến tội danh của Hàn Thiên Vũ được rửa sạch."
"Bảy ngày?" Trên mặt Chử Hồng Quang lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt của Chu Văn Bân chợt biến, vội đứng dậy chỉ tay vào thanh niên: "Cho dù chúng ta muốn xem xem cậu ta muốn làm gì cũng không thể thế được! Nếu có ý tốt thì cậu ta đã sớm nói ra phương án, cần gì phải tỏ vẻ thần thần bí bí như vậy!"
Vừa dứt lời, Chu Văn Bân nghiêm nghị nhìn về phía Chử Hồng Quang: "Chử tổng, lai lịch của người này không rõ, tuổi cũng trẻ như thế sao có thể làm được gì, sao ngài lại tùy tiện tin một người như vậy?"
Chử Hồng Quang bị một đám người tranh cãi đến hoa mắt chóng mặt. Ông ta khẽ cau mày, đang do dự cân nhắc lại thì một âm thanh khàn khàn vang lên phá vỡ khoảnh khắc lúc này.
"Tôi tin."
Tất cả mọi người trong phòng họp đều sửng sờ nhìn theo hướng âm thanh.
Người nói chuyện vậy mà lại là Hàn Thiên Vũ đã im lặng từ đầu buổi tới giờ.
Hàn Thiên Vũ ngẩng đầu lên, con ngươi tiều tụy của anh đối diện với cặp mắt xán lạn của Diệp Bạch.
Anh hít sâu một hơi, đứng dậy, sau đó nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Chử Hồng Quang.
"Chử tổng, tôi tin cậu ấy."
Tất cả mọi người đều muốn từ bỏ anh ta. Nhưng bây giờ lại có một người đứng ra nói muốn trả lại trong sạch cho anh ta.
Tâm tình của Chử Hồng Quang hơi phức tạp. Đây là câu đầu tiên Hàn Thiên Vũ nói trong ngày hôm nay.
Chử Hồng Quang thở dài: "Được rồi Thiên Vũ, công ty không phải không đồng ý giúp cậu. Nếu anh bạn trẻ này thật sự có biện pháp, tôi đương nhiên sẽ toàn lực ủng hộ."
Ngay sau đó, Chử Hồng Quang nhìn về phía thanh niên: "Cậu muốn chúng tôi làm gì?"
Khóe miệng của Diệp Bạch khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong vô hình: "Xem cuộc vui."