Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Phòng họp rộng lớn vì một người lạ mặt mà lâm vào quỷ dị.
"Cậu rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ toàn bộ Hoàn Cầu của chúng tôi cũng không bằng một mình cậu sao? Còn dám nói có thể giải quyết chuyện của Hàn Thiên Vũ?"
"Anh bạn trẻ, việc này không được nói lung tung đâu!"
"Hiện tại danh tiếng của Hàn Thiên Vũ là việc thứ yếu, chủ yếu vẫn là Hoàn Cầu."
Mấy vị cao tầng của Hoàn Cầu lạnh lùng liếc thanh niên kia.
"Chử tổng, ngài đừng bị lời ngon tiếng ngọt của tiểu tử này lừa gạt, cậu ta chắc chắn là người của Hoàng Thiên phái tới!" Chu Văn Bân vội vàng đứng dậy nói.
Nghe Chu Văn Bân nói như vậy, hàn quang trong mắt Chử Hồng Quang lóe lên.
Mọi người đều biết quan hệ của Hoàng Thiên và Hoàn Cầu như nước với lửa. Sự kiện của Hàn Thiên Vũ gây tổn hại rất lớn đến Hoàn Cầu, việc Hoàng Thiên phái người đến dò thám tin tức cũng không phải không có khả năng.
"Gián điệp" trong mắt bọn họ nhìn về phía Chu Văn Bân, khóe miệng hơi giương lên, giọng nói lạnh băng mang theo tia giễu cợt, nói: "Chỉ số thông minh như vậy sao có thể tham gia hội nghị của Hoàn Cầu nhỉ?"
Chu Văn Bân hơi sửng sốt, con ngươi trừng lớn, nhất thời giận dữ nói: "Tiểu tử thúi, mày nói cái gì!?"
"Nói cái gì?" Bã vai thanh niên hơi thả lỏng: "Chắc ai ở đây cũng biết, tôi đang chửi ông ngu xuẩn."
"Mày..." Mặt mũi của Chu Văn Bân có chút dữ tợn.
Không biết tên tiểu bạch kiểm từ đâu chui ra, lại xông vào phòng họp, còn ở trước mặt các cao tầng và người đại diện chửi ông ta là thằng ngu!
"Bảo an! Bảo an!!" Chu Văn Bân giận tím mặt: "Đem tên tiểu tử này ném ra ngoài!"
Nghe người trong phòng họp giận dữ, bốn năm bảo an đợi sẵn ở bên ngoài liền quay lại.
"Còn ngớ ra làm gì, không nghe lời của tôi sao?" Chu Văn Bân lớn giọng với những bảo an kia.
"Ha..." Thanh niên lắc đầu, anh không thèm nhìn Chu Văn Bân, ánh mắt rơi vào Chử Hồng Quang đang ngồi trên ghế chính.
"Người bên ngoài đều nói Chử tổng của Hoàn Cầu quyết đoán hơn người. Đáng tiếc... Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, hóa ra hội nghị quan trọng của giải trí Hoàn Cầu lại do một người đại diện không có danh tiếng làm chủ, đúng là mở mang tầm mắt." Khuôn mặt thanh niên mang theo ý cười lãnh đạm lắc đầu chậc lưỡi.
Lời này chọc Chu Văn Bân tức giận gần chết.
Chân mày của Chử Hồng Quang hơi nhíu lên. Ông ta liếc Chu Văn Bân một cái, sau đó nói với những bảo an kia: "Tất cả lui ra đi!"
Chờ sau khi bảo an rời đi, Chu Văn Bân cắn răng: "Chử tổng, tiểu tử này..."
Nhưng mà lần này không chờ ông ta nói xong, Chử Hồng Quang đã bất mãn vẫy tay cắt đứt.
Chu Văn Bân nhận ra Chử Hồng Quang đang không vui, lúc này mới áp lửa giận đang cuộn trào của mình xuống.
Vừa rồi bị một tên tiểu bạch kiểm không rõ lai lịch chọc tức, nếu không ông ta sao có thể tự ý vượt quyền gọi bảo an.
"Chử tổng, lấy tình huống hiện tại của Hoàn Cầu, ngài cản thấy Hoàng Thiên có cần thiết phải gọi người tới thăm dò tin tức không?" Thanh niên hỏi ngược lại.
Chử Hồng Quang trầm tư trong chốc lát.
Đúng như người này nói, mọi người đều biết lấy tình huống hiện tại của Hoàn Cầu, chắc chắn đã không còn sức để xoay chuyển được nữa, Hoàng Thiên không cần phải phí công sức nữa.
"Anh bạn trẻ này, xin hỏi quý danh của cậu là gì? Không biết hôm nay cậu đến giải trí Hoàn Cầu là có gì chỉ giáo?" Chử Hồng Quang nhàn nhạt mở miệng.
"Kẻ hèn họ Diệp, tên Bạch. Mục đích tới đây..." Nụ cười trên mặt của Diệp Bạch dần dần thu lại, "Hôm nay Diệp mỗ tới đây, chẳng qua chỉ muốn làm một giao dịch nhỏ với quý công ty. Mà thứ Diệp mỗ giao dịch đó là có thể chứng minh sự trong sạch của Hàn Thiên Vũ, giải trừ ảnh hưởng lần này đối với Hoàn Cầu.