Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Chương 99: Cậu nhớ tôi không?




Edit: Bạch Linh.

Diệp Oản Oản hơi giật mình, Tư Hạ có chỗ nào đó không đúng. Trước đây cậu ta toàn nằm ngủ trên bàn cả ngày, còn không thèm liếc cô một cái.

Nhưng hôm nay cậu ta chủ động nói nhiều như thế với cô, còn muốn dạy toán cho cô?

"Khụ, không cần, tôi chưa muốn chết! Nói đi... Hôm nay cậu đã làm gì? Sao tới tiết cuối cùng mới đến? Nữ sinh toàn trường đều nhớ cậu tới điên rồi!"

Trọng điểm là mấy người đó đem việc Tư Hạ không đi học đẩy hết lên người cô!

Diệp Oản Oản vừa nói vừa suy xét, nếu quả thật Tư Hạ vì cô mà không tới lớp, vậy cô có thể gặp giáo viên xin chuyển chỗ, tập diễn thì cô không thể tự xin bỏ được, nhưng nếu như muốn xin đổi chỗ thì hẳn là có thể thử xem sao.

"Phải không?" Tư Hạ nhẹ giọng mở miệng.

"Đúng vậy!" Diệp Oản Oản gật đầu, sau đó thuận thế hỏi: "Hôm nay cậu không tới có phải do..."

Diệp Oản Oản chưa nói xong, Tư Hạ đã cắt ngang lời cô, hỏi một câu: "Vậy còn cậu?"

"Hả? Tôi cái gì?" Diệp Oản Oản nhất thời không hiểu ý của Tư Hạ.

Tư Hạ nhìn cô: "Cậu nhớ tôi không?"

Diệp Oản Oản ngây ra như phỗng: "..."

Đệch!!!

Tên nhóc này uống nhầm thuốc à?

Lông tơ trên người Diệp Oản Oản đều dựng thẳng lên, cô rụt người, hoảng sợ hỏi: "Cậu... Cậu phát sốt hả?"

"Được rồi, tất cả các em ngừng lại! Tôi bắt đầu giảng bài, trong quá trình làm bài nếu như có câu nào không hiểu, lúc thầy giảng nhớ nghe kĩ!"

Trên bục giảng, Triệu Tinh Châu bắt đầu nói, đánh gãy bầu không khí quỷ dị lúc bấy giờ.

Diệp Oản Oản vuốt lồng ngực, hù chết cô!

Tên nhóc này thuận miệng trêu cô hả?

Vất vả lắm mới tới giờ tan học, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng thoát những cái trừng mắt tựa như muốn ăn thịt cô.

Tuy rằng không biết Diệp Oản Oản và Tư Hạ nói gì trong giờ học, nhưng hôm nay Tư Hạ không chỉ dựa vào bả vai cô, còn phá lệ cùng cô nói chuyện, bất cứ một việc nào cũng đủ để mọi người muốn ném Diệp Oản Oản vào bàn đinh hay lồng heo.

Nữ sinh toàn trường có một nhận thức chung, Tư Hạ là của các cô, ai cũng không được đoạt, nếu không chính là kẻ thù của toàn bộ nữ sinh.

Cho nên cho dù có nữ sinh có ý, cũng chỉ dám lén lút trộm tỏ tình với Tư Hạ, tuyệt đối không dám để người khác phát hiện ra.

Một khi bị phát hiện, vậy không thể ở lại trong trường được nữa.

Diệp Oản Oản trước mặt mọi người dám chấm mút Tư Hạ thì không biết có bao nhiêu người đều hận cô.

Đương nhiên, thật ra là do Tư Hạ không cẩn thận dựa lên vai cô, cũng là Tư Hạ chủ động tìm cô nói chuyện, nhưng sẽ không ai chú ý tới điểm này, người sai chắc chắn là Diệp Oản Oản!

Diệp Oản Oản vốn tưởng rằng tan học là có thể thoát nạn, ai mà ngờ Tư Hạ đã mấy ngày không diễn kịch vậy mà hôm nay lại xuất hiện đúng hẹn.

Diệp Oản Oản thất thần tập luyện, cô âm thầm cau mày, cảm nhận có một dự cảm không tốt cho lắm...

Tư Hạ ngồi dựa vào cửa sổ, được một đám nữ sinh vây quanh hỏi han ân cần giống như thường ngày.

"Tư Hạ, đồ xấu xí kia quả thực càng ngày càng quá mức, đi học mà cũng dám làm phiền cậu!"

"Tư Hạ, cậu đừng lo lắng, chúng mình đã viết đơn kiến nghị, yêu cầu thay vai của Diệp Oản Oản, cô Lương chắc chắn sẽ tôn trọng ý kiến của chúng ta!"

"Thật ra hôm nay cậu không cần đến đâu, ngày mai cô Lương sẽ cho chúng ta câu trả lời thích đáng!"

"Đúng vậy đúng vậy, không bằng cậu trở về nghỉ ngơi đi, tiết toán vừa rồi chắc chắn cậu đã bị cô ta làm cho ghê tởm!"

Khi nói chuyện, phần luyện tập của những người khác đã kết thúc, đến phần diễn của Tư Hạ.

Lớp trưởng đi tới trước mặt Tư Hạ, nhỏ giọng hỏi: "Tư... Tư Hạ, đến lượt cậu, hôm nay cậu... Muốn tập diễn không?"

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tư Hạ chậm rãi đứng lên, tầm mắt dừng trên sân khấu: "Đương nhiên."