Khi Em Tỏa Sáng

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Thời Thần đi đưa tài liệu nghìn dặm xa xôi trở về đến Đại học B đã là buổi trưa.

Vừa bước vào phòng thí nghiệm, liền nhìn thấy Diêu Tử Ninh ở vị trí then chốt của cửa phòng thí nghiệm ngẩng đầu lên, thấy người đang đi tới là Thời Thần liền vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: “Đàn em rốt cuộc cũng về rồi đó hả, nếu em không quay lại có khi bọn chị phải báo cảnh sát tìm người đó.”

Thời Thần: “…..”

Cô ngại ngùng vò đầu bứt tóc: “Em không quen với Đại học Q lắm, không tìm được đường nên hơi trì hoãn thời gian ạ.”

Diêu Tử Ninh tỏ ra vô cùng thông cảm: “Ừ chị cũng đoán thế, dù sao em cũng là đàn em, không bị lạc đường mới là lạ.”

Thời Thần không nói nổi.

Nói thế đúng là không sai, nhưng đàn chị ơi, chị có thể để lại chút mặt mũi cho đàn em thân yêu của mình được không?

Mấy anh chị trong phòng thí nghiệm đều phá lên cười, Thời Thần không biết làm sao.

Được rồi, có thể mang lại cho mọi người chút niềm vui thì cô cũng có giá trị đấy.

Anh cả Đinh Nhất ngồi bên cạnh vị trí đắc địa đứng lên vươn vai, bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Đi thôi đàn em, bọn anh đợi em đi ăn trưa đấy.”

Thời Thần mù mờ: “Dạ?”

Diêu Tử Ninh giải thích: “Chiều nay thầy tạm thời có việc phải làm, không ở phòng làm việc nên chúng ta có thể về phòng thí nghiệm muộn hơn. Đi thôi, từ khi em đến đây cũng chưa ăn ngoài được buổi nào, hôm nay các anh các chị sẽ đưa em đi ăn đồ ăn ngon nhé. Đã ăn ở Hòa Viên chưa? Bảo đảm em sẽ thích cho xem.”

…Vì vậy Thời Thần vừa thở hổn hển trở về phòng thí nghiệm, chưa kịp uống miếng nước nào đã lại bị một đám đàn anh đàn chị kéo ra ngoài tụ tập.

Nói là đi ăn nhưng thật ra Hòa Viên cách cổng Đông Đại học B không xa, cũng coi như là một trong số những nhà hàng sinh viên Đại học B thường đến nhất.

Thời Thần chưa bao giờ ăn ở đây, đi bên cạnh Diêu Tử Ninh băng qua cầu vượt nghe các anh chị trò chuyện.

Các đàn anh đàn chị hiển nhiên rất quan tâm đến cô em gái nhỏ mới vào không lâu này.

Diêu Tử Ninh lấy cùi chỏ chọc Thời Thần, tiên phong bắt đầu hóng chuyện: “Em gái, em xinh như vậy đã có bạn trai chưa?”

Thời Thần lắc đầu.

Các anh chị đều vô cùng kinh ngạc, Đinh Nhất cũng bất ngờ quay lại nhìn Thời Thần: “Hay là vừa mới chia tay bạn trai, đang trong thời kì tâm hồn trống trải hả?”

Thời Thần: “…..”

Cô buồn phiền thở dài: “Độc thân từ trong trứng ạ.”

Khổ quá mà.

Diêu Tử Ninh không tin: “Nói không phải chứ bé này, chưa bàn đến cái khác mà chỉ riêng khuôn mặt này thôi, em bảo chưa yêu ai bao giờ chị không tin đâu.”

Mấy người còn lại đều ồn ào phụ họa.

Đinh Nhất sờ cằm: “Nhưng mà đàn em này, nếu em thật sự chưa có bạn trai thì anh có thể giới thiệu cho em đấy. Thấy thế nào, không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mời anh cả ăn một bữa cơm là được.”

Cũng may Hòa Viên gần đây, mấy anh chị vừa trêu chọc được vài câu đã đến nhà hàng, sau khi nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng riêng, mọi người đều đặt tâm vào gọi món.

Nếu không, Thời Thần thực sự phải lo lắng việc các anh chị bắt đầu nhiệt tình hào hứng làm mối…

Thời Thần vừa ngồi xuống đã thấy màn hình điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn từ giáo sư Khổng Nhẫn.

Cô ra hiệu mình không chọn mà để mọi người gọi món rồi mở khóa điện thoại đọc tin.

Thầy Khổng: Thời Thần à, bên thầy Đoàn mới bổ sung thêm một sinh viên mới cùng năm với em nhưng năng lực rất tốt, về sau em có thể tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn, rồi trao đổi về tiến độ dự án của hai bên khoa chúng ta nhé. ]

Thời Thần nhanh chóng bấm điện thoại trả lời tin nhắn.

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Em biết rồi, thầy đừng lo, em nhất định sẽ đi theo các anh chị học hỏi nhiều hơn ạ. ]

Nói chuyện với Khổng Nhẫn xong, Thời Thần ấn tắt máy, nhìn lên thì thấy các anh chị đã hoàn tất việc gọi món, đang cùng nhau trò chuyện.

Nhân vật hướng ngoại nhất là Diêu Tử Ninh đang phàn nàn với mọi người về người đàn ông không bình thường mà cô ấy đi xem mắt gần đây vô cùng sống động, ai nấy đều cười không dứt, một đàn chị nghiên cứu sinh năm ba cũng không quên than thở: “Tử Ninh thôi đừng nói nữa, em mà cứ tiếp tục chắc chị không dám đi xem mắt nữa đâu, em còn không biết…”

“Mẹ nó!”

Đàn chị nghiên cứu sinh năm ba còn chưa nói xong thì một chị nghiên cứu sinh năm nhất khác là Trình Dục đột nhiên hoảng hốt thốt lên, khí thế chấn động đất trời.

Tất cả mọi người đều giật mình, Thời Thần mới vừa uống được một hớp nước đã suýt chút nữa phun ra ngoài, vội vàng vỗ ngực mình.

Đinh Nhất rất không hài lòng: “Đàn em Trình phấn khích cái gì đấy, dọa chết anh rồi.”

Trình Dục chết lặng quơ quơ chiếc điện thoại trong tay, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng.

“Vừa nãy bạn em bên Đại học Q gửi cho em một bài đăng trên diễn đàn của trường họ, em đọc được bài này…” Trình Dục mở lại bài đăng, sự kinh hoàng trên mặt biến thành buồn bực ủ rũ, “Hầy, nam thần của tôi ơi, chị còn chưa động tay mà em đã bị yêu tinh nào câu mất nhanh thế rồi?”

Diêu Tử Ninh lập tức thấy hứng thú: “Nam thần của em á? Nam thần của em có phải là cậu chàng vô cùng đẹp trai của khoa Máy tính Đại học Q không? Cậu ấy sao thế?”

Vẻ mặt Trình Dục như đưa đám đáp: “Đúng rồi, chính là em ấy đó, vừa đẹp trai lại vừa giỏi nhỉ? Từ khi còn là sinh viên tớ đã ngưỡng mộ em ấy rồi, mà có điều là tớ sợ bố tớ nên không dám làm càn thôi.”

Từ trước đến nay Thời Thần không mấy khi hiểu được chuyện của các anh chị nên cũng không hỏi gì nhiều, tiếp tục vừa nhấp môi ngụm được ngụm không vừa nghe mọi người nói.

Không ai biết Trình Dục buồn khổ vì điều gì nên Trình Dục dứt khoát đọc bài đăng đó lên.

“Tiêu đề bài viết là: [ Đệch mợ mị nhìn thấy Từ Lâm Thanh bị một cô gái kéo vào rừng cây nhỏ trong trường đó, hơn nữa Từ thần còn không phản kháng tí nào luôn, hóa ra anh ấy thích kiểu như thế sao?! Biết thế mị đã tỏ tình theo cách này! ]”

Thời Thần: “Khụ… khụ… khụ!”

Diêu Tử Ninh giật mình, vội vàng lấy giấy vệ sinh đưa cho Thời Thần: “Đàn em có sao không? Sao em bất cẩn thế, uống miếng nước thôi mà cũng bị sặc được?!”

Thời Thần lau khóe miệng, an ủi trái tim nhỏ bé của mình vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, không chú ý tới Diêu Tử Ninh mà thận trọng hỏi Trình Dục xác nhận: “Đàn chị Trình, nam thần của chị tên là gì ạ?”

Vẻ mặt Trình Dục mơ màng: “Từ Lâm Thanh đó, sao vậy? Em biết em ấy hả?”

Tâm trạng Thời Thần trở nên phức tạp.

…Thế giới này thật là nhỏ quá.

Cô rất muốn phủ nhận nhưng cô không phải là người giỏi nói dối, xoắn xuýt nửa ngày, cô ấp a ấp úng trả lời: “Không quen lắm ạ.”

Đinh Nhất “chậc chậc” cảm khái: “Không phải em định nói em cũng là fan trung thành của Từ Lâm Thanh đấy nhé?”

Trình Dục gật đầu đồng ý, nếu là vậy thì dễ giải thích thôi.

Cái gọi là “không quen lắm” có nghĩa là Thời Thần biết Từ Lâm Thanh, nhưng Từ Lâm Thanh lại không biết Thời Thần, dễ hiểu mà.

Thời Thần hơi chột dạ cúi đầu, không dám nói ra sự thật.

Cô suy nghĩ một chút liền an ủi Trình Dục: “Chị Trình đừng buồn nha, lỡ đâu cô gái trong bài viết kéo Từ Lâm Thanh vào rừng cây nhỏ không phải để tỏ tình thì sao? Cho dù là cô ấy tỏ tình thật thì cũng đâu chắc là Từ Lâm Thanh sẽ đồng ý chứ.”

Diêu Tử Ninh khẽ gật đầu đồng ý, sau đó hỏi ngược lại Thời Thần, “Vậy nếu cô gái đó kéo Từ Lâm Thanh vào rừng cây nhỏ không phải để tỏ tình thì làm gì nhỉ?”

Thời Thần dò xét: “…Trả lại tiền ạ?”

Mấy đàn anh đàn chị: “…..”

Đinh Nhất là người đầu tiên cười thành tiếng: “Mẹ nó chứ em đúng là thiên tài suy luận đấy, hahaha, tới để trả tiền, đây chắc chắn là câu gây hài xếp No. 1 mà anh nghe được gần đây đó!”

Thời Thần: “…..”

Đậu mòe, sao cô nói thật mà không ai tin thế?

Trình Dục vỗ vai Thời Thần, bộ dáng chị em khổ nạn có nhau: “Không sao đâu em ơi, chị hiểu mà, nhưng dù em muốn tự an ủi mình thì cũng không cần kiếm cớ khập khiễng như vậy đâu, nhỉ? Cố lên, chúng ta phải kiên cường vào.”

Thời Thần… không muốn nói nữa.

Trình Dục than thở đủ rồi tâm trạng tốt hơn, tiếp tục đọc bài đăng.

“Lầu một nói: [ Gì cơ??? Từ Lâm Thanh á?! Tôi không tin đâu, ai bị kéo vào rừng cây cũng không phản kháng tôi đều tin, mà Từ Lâm Thanh thì tuyệt đối không tin! ]”

“Lầu hai trả lời: [ Tôi làm chứng những gì chủ bài nói là sự thật nha, hôm nay tôi tình cờ ở chỗ hồ sen ánh trăng ấy, tiền bối Từ vốn đang nói chuyện với tiền bối Dư Hưng, nhưng đột nhiên một cô gái xuất hiện kéo tiền bối Từ vào rừng cây nhỏ luôn cơ. Hơn nữa tôi đặc biệt chú ý thấy tiền bối Từ nở nụ cười ạaa. ]”

“Lầu ba nói tiếp: [ Cô gái kia có đẹp không? ]”

“Em gái lầu hai trả lời lầu ba là: [ Đẹp, rất đẹp. Tóc đen dài thẳng, mặc một chiếc váy đỏ dài xinh xẻo cùng áo len cardigan màu hạnh nhân. Mà mọi người biết gì không, đúng ngày hôm nay tiền bối Từ cũng mặc áo len cardigan màu hạnh nhân đó, hai người họ cùng mặc nhìn như đồ đôi ấy! ]”

“…..”

Trình Dục càng đọc giọng càng nhỏ đi.

Mọi người trong sư môn đồng loạt nhìn về Thời Thần khôn khéo mắt nhìn mũi mũi nhìn tin ngồi trong góc.

Trình Dục nhìn bài đăng rồi nhìn Thời Thần, ngắm Thời Thần lần nữa sau đó lại nhìn bài đăng.

….Cái mẹ gì đây.

Thời Thần nuốt khan cổ họng: “…Nhà hàng này hình như hơi nóng.”

Vừa nói vừa định cởi chiếc áo len cardigan hạnh nhân xuống.

Chị nghiên cứu sinh năm 3 hạ giọng: “Bé này, em có thấy cô gái được miêu tả trong bài đăng Trình Dục đọc vừa rồi có hơi giống em không?”

Tác giả có điều muốn nói:

Nào chỉ có vẻ hơi giống đâu

Cảm ơn các bé tưới dịch dinh dưỡng nhaa ~

Tưới vất vả rồi, cảm ơn các bé!

Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai ~

Editor:

Giải thích một chút về tên Wechat của nữ chính chúng ta nà: Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần. Thời Thần (时辰) có nghĩa là thời gian hay là giờ, vậy nên Thời Thần mới đặt tên Wechat của mình như ta thấy đó ~