Khi Em Mỉm Cười

Chương 68




Edit + Beta: Tiểu Vũ

“Những lời tôi vừa nói bên trên đều là nói đùa thôi, tôi muốn đi úp mặt vào tường kiểm điểm, thứ hai tuần sau CLB có hội nghị thường kỳ, tôi sẽ mang theo bản kiểm điểm vạn chữ của mình phát biểu dưới lá cờ tổ quốc… Ừm, hiện tại tôi muốn đi viết bản kiểm điểm, đóng trực tiếp nhé, chào mọi người.”

Đồng Dao để điện thoại xuống, hắng giọng một cái, muốn bình tĩnh mạnh mẽ đem những lời định nói nói cho hết, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn khu vực bình luận——

[Thành ca lại tới nữa rồi?]

[Được rồi, nói cho chúng tôi biết Thành ca đang ở đâu?]

[Chờ chút, năm phút trước tôi có nhìn thấy một ID cao cấp là “superchessman” vào xem trực tiếp, chẳng lẽ chính là…]

[5 phút trước? hhhhhhhh chủ trực tiếp đi xa quá rồi.]

[Một đường tốt đẹp đi vào địa ngục lạnh lẽo.]

Đồng Dao: “…”

Nội tâm Đồng Dao tan vỡ, tách một cái đóng trực tiếp, ngẩng đầu vẻ mặt mờ mịt nhìn cách cửa đóng chặt trên lầu kia… Mấy giây sau, dường như đã hạ quyết tâm, cô phồng miệng trợn mắt, đẩy bàn phím ra đứng lên cầm điện thoại nhét vào túi, bạch bạch bạch đầy dũng khí chạy lên tầng, ánh mắt hăng hái như bốc cháy nhìn cánh cửa trước mặt, giơ tay lên muốn gõ cửa, khớp tay sắp chạm vào đến cửa thì lại dừng lại.

Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

Dừng lại——

Lúc trước còn đầy quyết tâm và ý chí chạy lên, lúc này trong nháy mắt đột nhiên biến mất sạch sẽ.

Đồng Dao rút tay về, đứng ở trước cửa như một pho tượng khoảng 5 phút, mãi cho đến khi mơ hồ nghe được trong phòng có âm thanh đi lại và tiếng nước—– Có vẻ là Lục Tư Thành đang tắm để chuẩn bị nghỉ ngơi… Quyết tâm và ý chí vất vả lắm mới lấy lại được chút ít nay lại lần nữa mất sạch, thiếu nữ cúi đầu như gà trống bại trận ủ rũ quay người, thất hồn lạc phách lung la lung lay đi xuống dưới tầng…

Lúc đi qua chỗ ngồi của mình thì liếc mắt thấy có một gói đồ ăn đóng hộp ở trên bàn, Đồng Dao dừng lại, xoa xoa dạ dày trống rỗng của mình: Thật ra cô đã sớm đói bụng rồi, lúc trước từ chối lời mời đi ăn khuya của Tiểu Bàn hoàn toàn là do ma xui quỷ khiến, cô cũng không biết lý do rốt cuộc là gì nữa…

Thấy Lục Nhạc thay vị trí của mình thắng trận huấn luyện thi đấu.

Phát hiện ra không biết phải nói chuyện thế nào với Lục Tư Thành.

Đồng Dao: “…”

[ZGDX, smiling: Cậu nói đúng, lão tử phiền muộn chết mất.]

[ZGDX, smiling: Lục Nhạc có thể sẽ soán vị của tớ phải không? Tớ có thể sẽ bị lưu lạc đến mức cả đời này đều ngồi chơi xơi nước ở bên dưới hay không? Sau đó trở thành người trong suốt trong cả đội, các đồng đội có lẽ chỉ có lúc cần mua đồ gì đó bên ngoài mới nhớ đến một người như tớ: A hình như có một người rảnh rỗi, vừa khéo có thể đi ra ngoài mua thức ăn hộ.]

[Mẹ A Mao:???? Đồng đội của các cậu nhiều lời đến mức chỉ hận không thể cùng không khí nói chuyện mấy câu, thế nên sẽ không vắng vẻ một người ngồi chơi xơi nước là cậu đâu.]

[ZGDX, smiling: Này.]

[Mẹ A Mao: Cậu đói rồi đúng không? Đội trưởng nhà cậu không phải mang đồ ăn về cho cậu sao? Ăn no rồi đi ngủ một giấc ngon nghẻ đi, cấm thi đấu một trận thôi mà, vị trị của cậu thì vẫn sẽ là của cậu thôi, với lại đội trưởng cũng không có khả năng cả đời không nói chuyện với cậu đâu.]

[ZGDX, smiling: Thật sự?]

[Mẹ A Mao:??? Câu lạc bộ các cậu không phải là đăng thông báo nói chỉ cấm thi đấu ngày mai thôi à? Còn có thể là giả sao.]

[ZGDX, smiling: … Cái tớ hỏi không phải cái này.]

[Mẹ A Mao: … … … … … Ặc.]

[Mẹ A Mao: Thật sự, thật sự.]

[Mẹ A Mao: Chậc chậc, nếu như quyết định cùng một người chiến tranh lạnh cả đời thì làm gì có ai lại đi lo lắng người kia đói rồi còn mang đồ ăn về cho người đó. Chiến tranh lạnh thật sự là không thèm quan tâm đối phương, chỉ muốn đối phương biến thành chó luôn cho rồi thôi, cảm ơn.]

[Mẹ A Mao: Rõ ràng là cậu chỉ quan tâm một vấn đề, đó là sợ đội trưởng không thèm để ý đến cậu. Lại còn vòng vò nói sang cả đội, thật sự là… Thiếu nữ nói chuyện yêu đương đều thần kinh giống như cậu sao? Lo được lo mất?]

Đồng Dao: “…”

Ặc.

“Tạch” một tiếng khóa điện thoại, Đồng Dao ôm điện thoại trong ngực trầm mặc một lúc, sau đó liền ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt trên tầng hai kia một chút, nhấc chân rón rén đến gần để nhìn rõ hơn, cô im lặng dùng khẩu hình miệng nói câu “Ngạo kiều cái rắm ý”. Nói xong liền cắn môi im lặng.

Cô cảm giác mình thật đúng là có chút thần kinh không bình thường.

Ngồi về lại bàn, dùng ngón tay đụng đụng vào cái hộp thức ăn suýt nữa bị lãng quên trên mặt bàn—–

40 phút sau.

Khi các thành viên ZGDX ăn khuya xong trở về, mở rộng cửa ra liền thấy đường giữa có bệnh thần kinh của bọn họ đang ngồi khoanh chân trên ghế ăn cháo, lúc này, cả bát cháo to đùng bị cô ăn hết 3/4 rồi.

Tiểu Bàn “A” một tiếng: “Đây là suất ăn dành cho 3 người đó, em không phải là không đói sao?!”

“… Lúc sau liền đói.” Đồng Dao ngẩng đầu khỏi bát cháo liếc mắt nhìn mọi người, “Các anh ăn xong lại đi đâu đây, sao về muộn thế?”

“Chẳng đi đâu hết, ăn xong liền trở về luôn.”

“…”

Đồng Dao đang vùi đầu ăn cháo dừng lại, giơ cái thìa chỉ chỉ lên trên tầng, “Thành ca sao lại—-“

“Bảo nhân viên đóng gói cháo rồi anh ấy mang về luôn, nói là để lâu sẽ tanh.” Tiểu Bàn nhìn một đống vỏ tôm và sò Đồng Dao vứt trong thùng rác, “Bây giờ nhìn lại có khả năng là anh ấy sợ em chết đói?”

Đồng Dao duy trì tư thế giơ thìa, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đều là một đống dấu chấm hỏi: Anh nói gì đó? Lặp lại lần nữa xem nào.

Tiểu Bàn: “Hai người còn chưa nói chuyện sao?”

Đồng Dao: “Chưa đâu.”

Tiểu Bàn: “Ha, một người vô cùng kiêu ngạo, một người vô cùng ngạo kiều, cứ cứng đầu như này cả đời đi, xem về sau sẽ thế nào.”

Đồng Dao: “…”



Ngày hôm sau là ngày có trận đấu với Hồng Tiến.

Đồng Dao lười biếng sắp xếp đồ vào balo, mơ mơ hồ hồ theo chân mấy đồng đội lên xe, còn chưa kịp bước lên xe thì liền bị một người đằng sau kéo balo giật lại, Đồng Dao nhíu mày quay đầu lại, thầy Lục Nhạc ở sau lưng cô đang trưng ra vẻ mặt không đứng đắn: “Đi nhìn tôi biểu diễn sao?”

“Sợ cậu không thể đánh người ta được đó.” Đồng Dao mặt không thay đổi kéo kéo balo của mình, “Lạc quan chút, nhỡ đâu tay cậu đột nhiên gãy thì sao?”

“Gãy thì cũng là đánh xong rồi mới gãy, ” Lục Nhạc gia tăng lực đạo trên tay, “Dù cho có bước nửa bước vào quan tài, cũng phải đem cô xuống vị trị dự bị ngồi một chút.”

Đồng Dao cắn cắn môi dưới: “Nằm mơ giữa ban ngày.”

Lục Nhạc cười đến xán lạn rực rỡ, mãi cho đến khi phía sau hai người truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Nói đủ chưa?”

Hai người đang chọi gà ở trước cửa xe ngay lập tức dừng lại mọi hành động, Lục Nhạc đoạt lấy balo của Đồng Dao, vác lên xe… Đồng Dao lầm bầm câu “Trả lại cho tôi” rồi theo sát cậu ta lên xe. Sau khi lên xe thì ngồi ngoan như một học sinh tiểu học vậy, Đồng Dao ngồi trong góc, mãi cho đến khi xuống xe rồi ngồi ở trên ghế salon trong phòng hóa trang cô mới phát hiện ra hai tay trống trơn, balo của cô vẫn còn đang ở chỗ Lục Nhạc.

Lục Nhạc đi tới ném trả balo cho cô, chính mình ngồi vào trên ghế trước gương đợi trang điểm.

Sau đó, các thành viên nhanh chóng vào phòng nghỉ ngồi đợi đến giờ thi đấu. Mọi người ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, sau đó một lúc thì màn hình TV trong phòng bỗng hiện lên hình ảnh hai bình luận viện ở ngoài sân khấu. Đồng Dao vốn còn nghĩ rằng họ sẽ thảo luận chuyện cô bị cấm thi đấu thế nhưng không nghĩ tới là bọn họ lại chỉ nói “Ngày hôm nay trong ZGDX sẽ có Luật tham gia, tuyển thủ này là….”

Đồng Dao suy nghĩ một chút, chắc là do CLB đã đánh tiếng trước với họ.

Tai trái nghe Minh Thần và Lục Nhạc thảo luận về đường giữa của Hồng Tiến và nên BAN&PICK thế nào, tai phải thì nghe hai bình luận viên nói nhảm, lại thỉnh thoảng chen vào nói ra suy nghĩ của mình về đường giữa đối phương—–

“Đường giữa đối phương cũng rất có hiểu biết về nhiều tướng, tuy rằng thành tích của Hồng Tiến gần đây không tốt thế nhưng hắn tại giải đấu chuyên nghiệp cũng không kém cạnh lắm so với tiền bối lúc trước đâu. Đánh với loại người thế này rất phiền phức, hai người nên BAN những tướng sở trường của hắn ngay từ đầu để hắn không chọn được chúng, ví dụ như LeBlanc, Twisted cả Annie cũng BAN luôn đi…”

Vô tình liếc mắt lên màn hình TV lại nhìn thấy ở khu vực người hâm mộ có mấy nữ sinh liều mạng cầm bảng tên có gắn đèn led ghi ID của cô…

Giọng nói của Đồng Dao ngừng lại.

Cô sửng sốt một chút, đột nhiên đứng lên, khiến cho Minh thần và Lục Nhạc đều hoảng sợ, Lục Nhạc hỏi “Cô làm gì thế”, Đồng Dao ném ra một câu “Đi vệ sinh” sau đó liền vội vã chạy ra khỏi phòng—– Đến nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, sau đó cô chen lẫn trong số các nhân viên công tác len lén đi tới gần sân khấu, nghiên đầu nhìn về phía khu vực dành cho khán giả: Thật sự có mấy người cầm bảng tên của cô tới.

—— Các cô ấy không có khả năng không biết ngày hôm nay cô bị cấm thi đấu.

Đồng Dao cảm thấy mình dạ dày mình chua xót một mảnh, cảm giác này còn mạnh mẽ dữ dội hơn phản ứng ngày hôm qua nhiều.

Thất hồn lạc phách trở lại phòng nghỉ, sau đó lại giả vờ bình tĩnh làm như không xảy ra chuyện gì hết… Lúc này các đồng đội cũng lục tục đứng lên đi ra sân khấu, Đồng Dao và nhân viên công tác ở lại phòng nghỉ. Một lúc sau, trận đấu bắt đầu, nhân viên công tác rời đi, một mình cô ngồi trên salon trong phòng nghỉ nhìn trận đấu diễn ra qua màn hình TV. BAN&PICK quả nhiên hai bên đều chỉ nhằm vào đường giữa mà triển khai—–

Hồng Tiến mới bắt đầu đã BAN Ekko với Sa Hoàng.

Bình luận viên A: [Ekko và Sa Hoàng! Đây là hai tướng Luật dùng vô cùng tốt, xem ra lần này Hồng Tiến thấy smiling bị cấm thi đấu nên đã ngay lập tức đi tìm hiểu Luật!]

Bình luận viên B: [Telecom Trung Quốc bên này lại BAN Viktor và LeBlanc, ha ha, hôm nay đường giữa đầy mùi thuốc súng nha, ơn nữa BAN tướng cũng rất kỳ quái, mấy tướng này đều là những tướng gần đây ít gặt hái được thành tích—- Nói thật là tôi rất chờ mong, tuyển thủ Luật của Telecom Trung Quốc vẫn được biết đến là có tháo tác khá vừng vàng thế nhưng độ hiểu biết về các tướng lại không nhiều lắm… Tôi vô cùng hiếu kỳ, với việc không có Ekko và Sa Hoàng thì hôm nay Luật sẽ dùng tướng nào để cùng chiến đội giành chiến thắng!]

Bình luận viên B: [Đúng vậy, đây là một hồi quyết đấu có ý nghĩa quan trọng với ZGDX, nếu như thắng thì bọn họ sẽ lấy thành tích toàn thắng vòng bảng mà đứng đầu bảng A… Nói thật là tôi còn chi rằng việc này đã sớm ván đóng thành thuyền rồi, kết quả lại xảy ra sự việc ngày hôm qua… ]

Bình luận viên B: [Đúng vậy đúng vậy, mấy tuần thi đấu trước đó ZGDX có thể nói là vô cùng tốt, ngay cả đội trưởng Lục Tư Thành của bọn họ là người rất ít khi hứa hẹn hay khen ngợi ai lại đối với đường giữa của bọn họ tản thưởng không ngớt, khiến chúng ta càng thêm tin vào chiến thắng của bọn họ trong mùa giải này.]

Bình luận viên A: [ ha ha ha ha ha ha, hiện tại xem như có điểm lỗi lỗi một chút… ]

Đồng Dao cau mày, cầm điều khiển ấn tắt tiếng.

Lúc này BAN&PICK đã kết thúc, Lục Tư Thành lấy hàn băng xạ thủ Ashe khiến Đồng Dao đang uống nước liền sặc ngay tại chỗ, cô phảng phất có thể nhìn thấy cái chết của mình… Đường giữa đại khái là để nhằm vào đối phương, Lục Nhạc chọn tướng Twisted—– Dù đã tắt tiếng TV thế nhưng những tiếng hò hét bên ngoài vẫn truyền vào đến tai Đồng Dao: Bọn họ hầu như chưa từng thấy Luật chơi Twisted.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Đồng Dao cũng chưa từng thấy qua, cô mới đầu còn lo lắng người này có phải điên rồi không, cho đến khi tiến vào trận đấu, Lục Nhạc farm lính, thêm máu, tung ra các kỹ năng đều như nước chảy mây trôi, hơn nữa cậu ta đối với mỗi một lính khi farm đều tính toán rất chính xác —–

Nhìn qua hoàn toàn không giống như là nhằm vào đội phương nên mới bất đắc dĩ chọn, thao tác như vậy, nói mọt câu lão tài xế cũng không quá đáng!

Lên cấp 4, mở ra kỹ năng thoáng hiện giết chết đường giữa của Hồng Tiến, lấy được First Blood;

Cấp 6, mở được chiêu cuối liền bay xuống đường dưới hỗ trợ Lục Tư Thành giành được Double Kill;

Trận đấu tiến hành được 20 phút, số liệu hiện lên là gank 4 lần, hộ trợ 6, tiền farm lính ngang hàng với đường giữa Hồng Tiến…

Đồng Dao mở Tieba. Trang đầu đều là một đống tus sợ hãi kêu than—-

[Fuck, Luật lúc nào đã trở nên mạnh như vậy rồi! Người lúc trước nếu như BAN Ekoo với Sa Hoàng liền trở thành phế vật đâu?]

[Lại còn ẩn giấu khả năng chơi Twisted, phải không?!]

[Đem Thương Hải đánh cho máu chảy đầy đầu thế kia, thế này mà là dự bị à? Telecom Trung Quốc có phải là quá xa xỉ rồi không?]

[… … … … Tôi chợt nghĩ, thế này thì smiling phải rời đi sao? Biểu hiện hôm na của Luật không kém cô ấy chút nào.]

[Tôi quyết định sẽ tiếp tục chăm chú nhìn tình hình hai bên.]

[Lục Tư Thành trước đó còn điên cuồng khen ngợi đường giữa mới của bọn mạnh như thế nào, hiện tại mà nói thì dự bị của bọn họ cũng không kém a, tiết tấu của trận đấu này, hoàn toàn carry team rồi—-]

Đồng Dao trượt ngón tay nhìn điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn màn hình TV trước mặt, cuộc so tài đầu tiên đã gần kết thúc, cô mặt không thay đổi nhìn nhà chính của Hồng Tiến sập xuống. Số liệu hiển thị của Lục Nhạc lúc này là 7 giết chết, 1 tử vong, 13 hỗ trợ.

Thi đấu trực tiếp và được truyền lên TV cách nhau khoảng 10s, bên này Đồng Dao mới thấy ZGDX phá nhà chính của Hồng Tiến thì cửa đằng sau lưng đã bị đẩy ra, cô không quay đầu lại, tưởng là nhân viên công tác, chỉ là càng nghe thấy rõ ràng tiếng hô bên ngoài vang lên “ZGDX cố lên”…

Đồng Dao gục đầu xuống, suy nghĩ 3 giây xem có nên gửi cho Lục Nhạc một bông hoa hồng nhỏ khích lệ hay không.

Giây thứ tư, khi cô vẫn đang lăn tăn không quyết định được có nên gửi hay không thì vô tình ngẩng đầu lên, liền phát hiện ra cửa lúc này bị đóng lại, dựa lưng lên cửa chính là cơ thể cao lớn của người đàn ông, hai tay anh khoanh lại trước ngực, trầm mặc nhìn cô.

Đồng Dao: “… … … … … “

Lục Tư Thành.

Anh vào lúc nào vậy?

Không sao chịu được ánh mắt lạnh lùng như của mẹ kế ác độc, tim Đồng Dao đập thình thịch lên, lông tóc trên người cũng đều dựng đứng hết cả, cùng Lục Tư Thành đối mắt một giây liền ngay lập tức cúi đầu, xoay mông quay người lại, đưa lưng về phía cửa, cô cúi đầu, ngón tay vô ý thức trượ trượt điện thoại…

Mãi cho đến khi Lục Tư Thành đột nhiên mở miệng hỏi: “Thấy người dự bị của em được mọi người hoan hô chúc mừng, còn em thì lại chỉ có thể ngồi trong phòng nghỉ nhìn, cảm thấy như thế nào?”

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao không dám quay đầu lại.

Ánh mắt vẫn nhìn Tieba trên điện thoại, mọi người vẫn đang khen ngợi Lục Nhạc, còn có vài người nghi ngờ ánh mắt của Lục Tư Thành, nếu không sao ZGDX lại chưa từng coi trọng Lục Nhạc mà lại coi trọng Đồng Dao.

“Anh đã từng ở cuộc phỏng vấn MVP sau trận đấu nói rằng, anh rất vui vì có được một thành viên như smiling ở trong đội, bởi vì cô ấy vào đội, mùa hè năm nay ZGDX sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”

Giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh vang lên đằng sau lưng.

Động tác trượt điện thoại của Đồng Dao ngừng lại.

Cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cùng lúc đó, tâm tình như gặp quỷ ban nãy đột nhiên an tĩnh lại, cả người cô như dần chìm xuống chìm xuống, từ mơ hồ có chút nhiệt độ trên biển cạn dần dần chìm sâu xuống đáy đại dương—–

Cô lúc này mới phát hiện ra bản thân có khả năng năng có chứng sợ hãi biển sâu.

“Bọn họ bây giờ đều hoài nghi ánh mắt của anh, hoài nghi anh có phải là đã nhận định sai rồi không, hoài nghi anh có phải đối với em và Lục Nhạc chút thiên vị và bất công hay không… ” Lục Tư Thành dừng lại, thản nhiên nói, “Vì sao lại thế?”

Đồng Dao: “…”

Cô cúi đầu, quay người về phía sau.

Thẳng đến khi cô nhìn thấy một bàn tay đang đặt lên tay vịn sofa nhỏ cô đang ngồi, nhẹ nhàng dùng lực kéo cái ghế lại gần—– Người đàn ông cúi người xuống, hai tay đặt lên hai thành ghế, thân hình cao lớn cúi xuống đem người đang ngồi trên ghế bao phủ lại hoàn toàn.

“Ngẩng đầu.”

“…”

Đồng Dao ngẩng đầu.

Vì vậy cô bất ngờ không kịp đề phòng mà đối diện với đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp của anh, giờ khắc này, đôi mắt nâu kia phảng phất như sâu không thấy đáy, cô nỗ lực dò xét nhưng cũng thấy được bất kể tâm tình nào trong đó hết.

Cô nhích lại về phía sau, nuốt nuốt nước miếng, trái tim và dạ dày lúc này đều đồng thời rơi mất, giật giật môi, đang muốn nói xin lỗi thì đột nhiên cô lại nghe được giọng nói gần trong gang tấc của người đàn ông: “Thế nhưng anh không quan tâm đến việc người khác cảm thấy thế nào về ánh mắt của anh, về nhận định của anh.”

Đồng Dao sửng sốt.

“Mấu chốt là em, người anh quan tâm là em.”

“…”

Lục Tư Thành thoáng ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Còn có 7 phút, trước khi trận thứ hai bắt đầu, cho anh một lý do để mặc kệ tất cả những lời người khác nói, lý do để anh không thể vứt bỏ em.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a a a a a a a a a a a a a bởi vì yêu a (không hề)!!!!!!!!!!