*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Tiểu Vũ
“… Con mèo cắn tay áo anh hay là ôm chân anh không cho đi hả?” Tiểu Thụy mông lung hỏi.
“Cả hai.” Lục Tư Thành lời ít ý nhiều trả lời, suy nghĩ một chút nói thêm, ” Tô Lạc kia đến đây cũng tốt, nói chuyện ở cửa luôn, anh đỡ phải lái xe ra ngoài, vừa rửa xe xong, phiền phức lắm.”
“Đúng đó, thi đấu thể thao điện tử, không có yêu đương.” Tiểu Thụy gật đầu, “Mục tiêu của chúng là quán quân S6.”
Lục Tư Thành nhìn cậu ta một cái, lầm bầm nói “Cùng cái này có quan hệ gì” sau đó từ trên sofa đứng lên. Tiểu Thụy vẫn còn đang la hét “Ai ai, đội trưởng lời này của anh có ý gì thế, anh thật sự chuẩn bị tiễn bước Tô Lạc để đến với mối quan hệ phấn hồng khác sao?” thì người đàn ông đã đi tới bàn máy tính của mình, ngồi xuống——- Lúc này Đồng Dao rốt cuộc không nhịn được túm con mèo trên mặt mình chuẩn bị ném xuống, Bánh Lớn cũng ghét bỏ mà đạp đạp 2 phát lên mặt cô rồi tự nhảy xuống đất trước, chạy về phía Tiểu Thụy: Gần đây mỗi ngày Tiểu Thụy đều mua đồ hộp cho nó ăn, nghiễm nhiên đã trở thành người cha mới của tiểu súc sinh này.
Tiểu Thụy khom lưng ôm nó lên rồi quay người mở đồ hộp cho nó ăn.
“Anh đừng cho nó ăn mấy hộp đấy, ăn kén chọn thế thì lúc đến kì nghỉ lễ về nhà em phải xin tiền CLB để nuôi mèo đấy—– Anh đây là đang phạm tội đó.”
Đồng Dao ngồi dậy, lấy tay lau lau lông mèo trên mặt, vừa nói chuyện vừa len lén nhìn Lục Tư Thành ngồi trước máy tính. Người đàn ông không biết đang chơi trò chơi gì hay là lại đang đọc tin tức nào đó…
Đồng Dao thu hồi ánh mắt.
“Nói đến phạm tội mới nhớ, có một đêm anh nhìn thấy Bánh Lớn nhà em gây tội, ” Tiểu Thụy đứng sát cạnh Động Dao nhỏ giọng nói, “Hôm đấy nửa đêm đội trưởng đi WC, Bánh Lớn nhà em thấy anh ấy đi liền ngay lập tức nhảy lên bàn vớt cá vàng, thò hai chân trước vào bể cá khiến cho cả bể cá toàn là lông mèo. Lúc đội trưởng quay trở về anh còn tưởng anh ấy muốn giết mèo, đều chuẩn bị sẵn điện thoại báo cảnh sát rồi đấy, ai biết được anh ấy thế nhưng không làm gì cả, chỉ túm Bánh Lớn lên đặt xuống đất rồi tự mình yên lặng đi làm vệ sinh bể cá… Cái gì anh ấy cũng không nói.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao nghe mà kinh hồn bạt vía, tay chân nhanh nhẹn vươn ra đập Bánh Lớn hai phát.
Bánh Lớn ủy khuất kêu “Meo meo”.
Đồng Dao vẻ mặt kinh khủng: “Ủy khuất cái rắm! Thiếu chút nữa là mày đã chết rồi đó!”
“Tiểu Bàn lúc trước từng thay Thành ca cho cá ăn, lỡ đổ nhiều thức ăn quá làm chết mất 2 con cá. Một tuần sau đó lúc huấn luyện thi đấu cậu ta đều không được Thành ca tung kĩ năng trị liệu dù chỉ là một lần (kỹ năng của ADC, khôi phục hp, có thể cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng)… Anh ấy chính là nhìn hỗ trợ của anh ấy đi tìm chết a, sau đó xoay người đi không thèm ngoảnh đầu lại, người nghe đau lòng, người biết rơi lệ.” Tiểu Thụy nói đến đây đột nhiên dừng lại, “Thế nên em nói xem, Thành ca sao lại bỗng dưng trở nên có tình thương như thế?”
Đồng Dao đẩy hai móng vuốt của Bánh Lớn ra, ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Tiểu Thụy: “Bánh Lớn đó, Thành ca đối với Bánh Lớn đều đặc biệt kiên nhẫn đặc biệt tốt.”
Đồng Dao dừng lại: “Thế à? Có lẽ là do Bánh Lớn của chúng ta lớn lên đặc biệt xinh đẹp.”
Tiểu Thụy: “Xinh đẹp à? Không phải trước đó em cứ một câu một câu tiểu súc sinh sao… Ơ, Bánh Lớn, sao mặt mày lại đột nhiên trở nên lớn như vậy?”
Bánh Lớn hắt hơi một cái.
Đồng Dao: “…”
Trong lúc Tiểu Thụy ôm Bánh Lớn lên cọ cọ mặt nó làm nũng, Đồng Dao đứng lên xoa xoa hai tai nóng hổi, trở lại máy tính của mình ngồi xuống, mở trò chơi chuẩn bị đánh rank một chút—— Lục Tư Thành thấy cô ngồi xuống bên cạnh thì đứng lên, xoay người đi WC…
Lúc này Tiểu Thụy ở phòng khách ồn ào: “Đồng Dao, em mở máy tính của Thành ca gửi cho anh số liệu thông kê đánh rank tháng này để anh nhìn một chút, lại đến lúc trừ tiền lương của anh ấy rồi.”
Đồng Dao “Ừ” một tiếng nghiêng người cầm con chuột của Lục Tư Thành, thật vất vả mới với được con chuột xong liền ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra màn hình hiện lên khung chat của Lục Tư Thành và đường trên CK——–
[Vận May Đến là Vận May Đến: … Thành ca, buổi sáng anh cố tình thua à?]
[…: Tại sao anh lại cố tình thua?]
[Vận May Đến là Vận May Đến: Dương thần nói.]
[Vận May Đến là Vận May Đến: Vậy tại sao anh lại thua a!]
[…: Còn muốn anh đem nguyên nhân vì sao thua giải thích cho cậu nghe? Có muốn anh viết bản kiểm điểm 800 từ gửi cậu cùng với úp mặt vào tường suy nghĩ không?]
[Vận May Đến là Vận May Đến: Đáng ghét, anh bắt nạt người ta. Toàn thế giới đều nghĩ là anh cố ý thua mà!]
[…: Không phải.]
[…: Tính toán khoảng cách lính xuất hiện bị sai, thế là cô ấy bắt được cơ hội.]
[Vận May Đến là Vận May Đến: Loại sai lầm này người như anh dường như sẽ không thể phạm phải.]
[…: Anh cũng không phải là thần tiên sẽ không phạm sai lầm. Hơn nữa, tại sao anh lại phải cố ý thua cô ấy?]
[Vận May Đến là Vận May Đến: … … … … Không biết nữa nhưng mà dù sao thì chỉ có khi tán gái mới có thể dịu dàng được như vậy.]
[…: Đường giữa của bọn anh không hiểu mấy cái loại đạo lý cao thâm này đâu, trong đầu cô ấy chỉ có suy nghĩ là làm sao thắng được anh rồi mưu triều soán vị của anh thôi. Dịu dàng với cô ấy chính là tàn nhẫn với chính mình.]
Đồng Dao: “…”
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.
Lúc này phía sau Đồng Dao vang lên một giọng nói bình tĩnh của nam giới: “Xem đủ chưa?”
Cả người Đồng Dao run bắn lên, ném con chuột ra rồi ngồi thẳng đứng trên ghế của mình, hơi hơi dựa vào thành ghế quay sang nhìn anh nói năng lộn xộn: “Tiểu Thụy tức giận với anh, trừ tiền lương đó, nói là số liệu trong máy tính anh, anh ấy bảo em gửi cho…”
Đồng Dao nhìn Lục Tư Thành cúi người cầm con chuột, thu nhỏ khung chat lại, tìm số liệu Tiểu Thụy nói… Trong lúc đó, Đồng Dao im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy sáng nay là anh cố ý thua sao?”
Lục Tư Thành mở khung chat với Tiểu Thụy, gửi số liệu cho anh ấy rồi anh quay đầu dùng giọng nói bình tĩnh hỏi lại cô: “Em cảm thấy thế nào?”
Đồng Dao suy nghĩ một chút: “Em nghĩ là không phải.”
Lục Tư Thành “Ừ” một tiếng: “Em cũng không phải là một tiểu cô nương cần phải dỗ dành như thế.”
Đồng Dao “À” một tiếng, cúi đầu, vén tóc ra sau tai đồng thời khóe môi không nhịn được mà cong cong lên.
Lục Tư Thành: “Để cho em xem loại đạo lý cao thâm này đúng là đàn gảy tai trâu mà.”
Đồng Dao: “…”
Khóe môi vừa cong lên liền giật giật, một lần nữa mím lại thành đường thẳng.
Đồng Dao: “Em xem hiểu, em có tâm tư thiếu nữ đó.”
Lục Tư Thành: “Em có cái rắm.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao mở chế độ đánh rank, đem đường giữa đối diện bất luận dùng tướng gì cũng tưởng tưởng đó là mặt của Lục Tư Thành mà đánh cho lên bờ xuống ruộng… Đánh xong hai trận nhìn thấy mình đang vững vàng ở vị trí Người thách đấu server Hàn thì đẩy bàn phím ra, buông chuột xuống, đứng dậy duỗi người, quyết định đi ngủ trưa (*) một lúc.
(*) chỗ này bản raw tác giả để là ngủ trưa mọi người ạ, mà rõ ràng chương trước bà ý ghi là 5 giờ chiều =))). Mình cứ để nguyên giống tác giả nha.
Trở về phòng liền mở điện thoại ra lên mạng, khắp thế giới đều đang bát quái về trận solo sáng nay của cô với Lục Tư Thành. Đa số người cho rằng Lục Tư Thành là cố ý thua, rất ít người phản bác lại, mà lý do mà rất ít người phản lại đó nói ra đều cực kỳ mạnh mẽ thẳng thắn: Lục Tư Thành dựa vào cái gì mà nhường cô?
Số ít ít ít người xem hiểu được sai lầm nho nhỏ của Lục Tư Thành thì khen ngợi kỹ thuật của cô nhưng bất hạnh là số người này quá quá ít nên bị bao vây chèn ép trong biển người mênh mông.
Đồng Dao nhìn một lúc cảm thấy không có ý nghĩa liền ném điện thoại đi, chùm chăn, ngủ.
Mơ mơ màng màng ngủ được mấy tiếng, bị Tiểu Bàn gửi tin nhắn đến đánh thức, mở mắt ra phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi, tin nhắn của Tiểu Bàn chỉ ngắn ngủi mấy chữ: Người phụ nữ kia tới.
Đồng Dao run lên, ngồi thẳng dậy, thế nhưng vì ngủ lâu quá nên choáng váng đầu óc “Bịch” một phát lại ngã xuống… Ba giây sau, cô đột nhiên nhớ tới từ cửa sổ phòng mình có thể nhìn thấy cửa căn cứ bên dưới thế là bật dậy, như một kẻ trộm len la lén lút đi ra đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên tiểu tỷ tỷ chân dài đang đứng ở bên dưới. Lúc này Lục Tư Thành đứng quay lưng về phía cô đứng đối diện với tiểu tỷ tỷ kia, hai người không biết đang nói cái gì.
Đồng Dao chỉ có thể nhìn thấy đốm lửa lóe sáng của điếu thuốc trên tay Lục Tư Thành——–
Cô nhớ đã thật lâu rồi anh không hút thuốc.
Đồng Dao ghé vào bên cửa sổ nhìn một hồi, phát hiện ra hai người kia xoay người đi ra ngoài, cô nhỏ giọng “A” một tiếng thầm nói đừng đi mà, hai người định đi đâu, xong ngẫm lại lại thấy có gì đó sai sai, người ta đi đâu thì liên quan quái gì đến cô, vì vậy mím môi, đóng cửa lại.
…
Cùng lúc này.
Trong vườn hoa tiểu khu.
Lục Tư Thành cùng người trước mặt nói thật rõ ràng, hai người bọn họ không thích hợp, sau đó nói thêm trời muộn rồi anh có thể đưa cô ta về nhà… Tô Lạc thấy đối phương không hề có ý muốn tiếp tục với mình, không thể làm gì khác hơn là nói mình tự đi xe tới, đang đỗ ở cửa tiểu khu. Lục Tư Thành suy nghĩ một chút rồi nói một câu: “Đưa cô ra cổng.”
Tô Lạc nghe vậy, thực sự cảm thấy rất khó chịu: Người đàn ông này, từ đầu đến chân, chỗ nào cũng tốt, thế nhưng tại sao lại không phải là của cô ta?
Tô Lạc biết rằng khoảng thời gian từ căn cứ ZGDX đi bộ ra cổng tiểu khu là cơ hội cuối cùng của cô ta.
“Lục Tư Thành, anh không vui vì lần trước tôi đến xem anh thi đấu rồi sau đó quá phách lối phải không?” Tô Lạc hỏi, “Tôi không phải cố ý, những người đó hỏi thế nào thì tôi trả lời như thế, tôi cũng không nghĩ rằng anh lại nổi tiếng như vậy, hơn nữa những người đó lại có thể từ một câu nói của tôi mà đào sâu ra nhiều thứ như vậy…”
“…” Lục Tư Thành dừng lại, “Không liên quan đến cô.”
“Fan của anh đều náo loạn ngất trời rồi, thật sự rất xin lỗi, ” Tô Lạc nhíu mày nói, “Các cô ấy còn tìm ra Weibo của tôi rồi đến nói những lời rất khó nghe, nói cái gì mà tôi không biết xấu hổ giả vờ là bạn gái anh——“
“Xin lỗi.”
“Anh không cần phải khiêm tốn thế, cũng không phải lỗi của anh, là do fan của anh…” Tô Lạc dừng lại, “Tôi không hiểu nhiều về giới thể thao điện tử này thế nhưng nếu như có thể phát triển, tôi nguyện ý đi học——“
“Không liên quan đến chuyện này, ” Lục Tư Thành dập tắt thuốc, thật ra anh cũng không hút được mấy ngụm, trực tiếp ném vào trong thùng rác, “Tôi không biết có phải là Lục Nhạc nói với cô những lời ngu xuẩn như là cái gì cô cũng không biết rồi cái gì mà phải có quy tắc trong giới này hay không, nhưng cô có thể không cần để ý tới cậu ta. Trên thực tế thì nếu như tôi muốn ai đó, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, cô ấy không cần học cái gì cả.”
Lục Tư Thành dừng lại: “Thế nên không liên quan đến chuyện này đâu.”
“Vậy là do anh sợ fan đau lòng?”
“Cũng chẳng phải giới giải trí, tôi là thi đấu thể thao điện tử, không phải người tiến vào miếu hòa thượng.”
“Vậy rốt cuộc là——“
“Không thích hợp.” Lục Tư Thành lời ít ý nhiều nói.
Lúc này hai người đã đi tới cổng tiểu khu, đại khái là do chân hai người đều dài hơn người khác, tốc độ thật nhanh… Bên ngoài chính là đường phố phồn hoa, có tiếng nhạc trong một bar mơ hồ truyền đến. Dưới ánh đèn, Tô Lạc quay đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, gò má anh hơi ẩn trong bóng tối đầu hạ, mơ hồ nhìn thấy ít râu lớt phớt chưa cạo, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc moi người đều nhận ra đây chính là một người đàn ông đẹp trai——-
Lúc anh dùng giọng nói đương nhiên nói câu “Cô ấy không cần học cái gì cả” có thể khiến trái tim của bất kỳ người nào nghe được bị đập chệch một nhịp.
“Chúng ta sao lại không thích hợp? Ngoại hình? Chỉ số thông minh? Gia thế? Hay là chiều cao?” Tô Lạc nở nụ cười, cô dùng cằm chỉ chỉ một đôi tình nhân ở cửa quán bar cách đó không xa, “Bọn họ đều có thể ở bên nhau.”
Lục Tư Thành quay đầu nhìn, thấy một nam sinh rất cao đang ôm một cô gái nhỏ chỉ cao tới nách cậu ta ngồi lên chiếc xe máy phân khối lớn, cô gái nhỏ kia trên người còn đang mặc đồng phục, cậu ta thì chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, cách tay rắn chắc đầy hình xăm lộ ra bên ngoài. Lúc này cậu ta đang xoa xoa đầu cô gái nhỏ kia, sau đó cầm lấy một chiếc mũ bảo hiểm dịu dàng đội lên cho cô gái nhỏ…
Cô gái nhỏ cười híp mắt vươn cánh tay ôm cổ cậu ta, nhân lúc cậu ta cúi xuống đội mũ hộ thì nhướn đầu hôn khóe môi cậu ta một cái, sau đó ngoan ngoãn để cậu ta đội mũ rồi cài quai cho.
Tô Lạc: “Cô bé này có thể làm con gái của cậu kia.”
Lục Tư Thành thu hồi ánh mắt: “Không phải rất tốt sao?”
Tô Lạc nghẹn lời, dùng ánh mắt kỳ quái quét mắt nhìn Lục Tư Thành.
Tô Lạc: “Anh rốt cuộc thích người như thế nào?”
Lục Tư Thành: “… Chơi game giỏi hơn tôi.”
Tô Lạc nở nụ cười: “Đây không phải là lời trêu đùa mọi người sao?”
Lục Tư Thành: “Không phải.”
Tô Lạc: “Thật là có người như vậy tồn tại sao? Bọn họ đều nói anh chơi game rất lợi hại, không có ai lợi hại hơn anh.”
“Cũng không phải nói nhất định phải là LOL, chơi Tetris (*) giỏi hơn cũng được, chỉ là nếu như là LOL thì trực tiếp cưới luôn, ” Lục Tư Thành mặt không biểu cảm nói, “Tạm biệt.”
(*) Tetris: là một trò chơi điện tử đầu tiên được thiết kế và phát triển bởi Alexey Pajitnov. Nó được tạo ra vào ngày 6 tháng 6 năm 1984, trong lúc ông đang làm việc tại Trung tâm Tính toán Dorodnicyn của Viện hàn lâm Khoa học Liên Xô tại Moskva. Trò xếp hình đó mấy thím =))))
Tô Lạc: “…”
Tô Lạc đi, cuối cùng cô ta cũng không thể nói ra lời nào đả động đến Lục Tư Thành, cô ta xin lỗi, anh nói không cần xin lỗi; cô ta nói cô ta sẽ cố gắng thích ứng với giới thể thao điện tử, anh nói không cần thích ứng; cô ta nói bọn họ từ đầu đến chân đều xứng, anh cũng từ chối cho ý kiến——
Đây căn bản là một tảng đá sét đánh búa đập đều bất động mà.
Tô Lạc tức giận hầm hừ lái xe đi, lúc quay xe ra cổng tiểu khu, cô ta mơ hồ thấy Lục Tư Thành vẫn đứng ở cửa tiểu khu, cô kéo kính xuống đang muốn nói lời tạm biệt thì người đàn ông lúc này đã xoay người sang chỗ khác, ánh mắt trầm mặc nhìn về phía sau tiểu khu——-
Tô Lạc sửng sốt một chút, thấp thoáng thấy anh đang nhìn người nào đó.
Thế nhưng lúc này cô ta đã lái xe đi qua mất rồi vì vậy mà cô ta không phát hiện ra cái gì cả.
…
Lục Tư Thành đứng trong bóng tối mờ mờ trước cửa tiểu khu, nhìn một thân ảnh đang từ từ chạy tới gần, cuối cùng khi đến trước mặt anh thì dừng lại, thở hổn hển không ra hơi… Lục Tư Thành giật giật môi, nhìn cái người khi đứng thẳng cũng mới chỉ cao đến vai anh lúc này đang khom người xuống thở lấy thở để, anh có cảm giác chỉ cần mình không để ý một chút liền có thể một cước đạp chết cô. Đang muốn nói chuyện thì cô giơ tay ra dấu, ý bảo anh câm miệng.
Sau đó, tay lại chuyển về chống lên đầu gối, há miệng thở hổn hển giống như một con chó to.
“Em lúc học trung học có từng đạt môn thể dục không?”
“Chơi game thì muốn phải giỏi, lớn lên cũng muốn phải thật đáng yêu, tính cách cũng muốn so với ai cũng tốt hơn, bây giờ còn muốn con mẹ nó thể dục đạt tiêu chuẩn, ” Đồng Dao kéo kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt, “Đừng có được một tấc lại muốn thêm một thước.”
“Em nói một loạt điều kiện bên trên ấy, ngoại trừ “Chơi game phải giỏi” thì có cái gì liên quan đến em nữa?”
“…”
“Ra ngoài làm gì?”
“Tiểu Bàn bảo anh ấy đói bụng, ” Đồng Dao đứng thẳng lưng, “Bảo em tới giục anh đi mua tôm hùm.”
“Không biết gọi điện thoại à?”
“Điện thoại hết pin rồi.” Đồng Dao nhìn phía sau Lục Tư Thành một chút, “Đối tượng xe mặt của anh đâu?”
“Đi rồi.” Lục Tư Thành móc chìa khóa xe từ trong túi ra, vỗ vỗ đầu người đối diện, “Đi, mua đồ ăn khuya nào.”
“Em còn phải quay trở về căn cứ!”
“Không ai bắt em đuổi ra tận đây đâu.”
Lục Tư Thành nói xong liền xoay người, đi vài bước, cảm thấy người phía sau không đuổi kịp thì dừng lại, quay đầu lại phát hiện ra cô đang đứng ở một chỗ cách anh không xa nhìn ngây ngốc——- Người đàn ông nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy cô bé học sinh trung học vừa nãy vẫn đang chạm trán cùng người thanh niên hai tay xăm xổ lặng lẽ nói gì đó, người thanh niên nghe cô bé nói thì rất vui vẻ, lại ôm cô bé như ôm một món đồ chơi từ trên xe máy xuống đất…
Đồng Dao nhìn một hồi, quay đầu nhìn Lục Tư Thành, hai mắt đều lóe sáng: “Dễ thương.”
“…” Lục Tư Thành cười nhạo, “Dễ thương của em có phải hơi sai lệch không?”
Đồng Dao xoay người, chạy hai ba bước đuổi kịp người đàn ông: “Không phải rất tốt sao?”
“Tốt cái gì?”
“Anh cái gì cũng không hiểu.”
“Ừ.”
Bên trong tiểu khu, ngọn đèn ven đường chiếu xuống thân anh hai người tạo thành hai bóng dài trên mặt đất… Đồng Dao đi phía sau Lục Tư Thành, cái bóng của người đàn ông hoàn toàn bao trùm bóng của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn bờ vai rộng rãi phía trước, trong mắt còn lời chưa nói hết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhanh chưa này.