Edit + Beta: Tiểu Vũ
Đồng Dao phát hiện mình không thể trả lời Kim Dương về cái vấn đề cột điện đầy sắc bén này, cho nên cô trừng mắt nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu, sau đó dứt khoát tắt điện thoại luôn… Thời gian nghỉ ngơi đã sắp hết, Lục Tư Thành đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một bó hoa to tươi đẹp, Đồng Dao quay đầu liền thấy anh thuận tay đem bó hoa đấy đưa cho hỗ trợ của anh…
Thợ chụp ảnh tanh tách chụp hình ở phía sau.
Tiểu Bàn lệ nóng lưng tròng: “Lão tử đánh hỗ trợ cho anh 2 năm, làm trâu làm ngựa làm cả bảo mẫu, cuối cùng cũng có một ngày hôm nay —— Đại ca chụp ảnh, chụp đi chụp đi, chụp lấy cái khoảnh khắc thần thánh này của tôi đi, tôi muốn hét lớn đáp lại Thành ca: Em không muốn, anh cút mẹ nó đi.”
Lục Tư Thành liếc mắt nhìn Tiểu Bàn, cười lạnh một tiếng đóng cửa phòng nghỉ lại.
Các loại ồn áo huyên náo đã bị nhốt ngoài cửa, lão Miêu bưng ly cafe ngồi trên ghế xoay, nghe thấy động tĩnh liền ngoái cổ nhìn ra thì thấy trong tay Tiểu Bàn đang cầm một bó hoa to, đóng gói cao cấp, chắc chắn là một bó hoa không rẻ… Lão Miêu hỏi: “Ai tặng đấy? Fan? Fan đến thăm hậu trường?”
Lục Nhạc nhếch nhếch lông mày về phía Lục Tư Thành: “Chắc là vị hôn thê của anh ấy.”
Lục Nhạc nói xong, toàn bộ phòng nghỉ đều rơi vào không khí trầm mặc quỷ dị.
Lão Miêu: “???”
Lão K: “Anh có vị hôn thê?!”
Tiểu Bàn: “Thế Đồng Dao của chúng ta phải làm sao? Đã từng đồng sàng cộng chẩm (*) qua mà?”
(*) Đồng sàng cộng chẩm: cùng giường đó mấy má =))))
Đồng Dao: “Cái gì thế?”
Lão Miêu nghiêng đầu nhìn Đồng Dao bằng một ánh mắt đồng tình: “Tôi nghe thấy những giọt mưa đang rơi xuống thảo nguyên xanh xanh.”
Lão K: “Tôi nghe thấy ở phương xa ngoài đó, đang có tiếng chuông vang lên.”
Lão Miêu: “Thế nhưng tôi lại không nghe thấy được âm thanh của em.”
Lão K: “Nghiêm túc nói câu xin lỗi đi.”
Lão Miêu: “Tôi còn đang thắc mắc là tại sao hôm nay lúc tôi rửa tay ở tầng 1 thì nước chảy ra lại có màu xanh, hóa ra là do Đồng Dao gội đầu ở trên tầng. (*)”
(*) mấy câu trên là đang trêu ghẹo Đồng Dao bị Lục Tư Thành ruồng bỏ, kiểu bị đội mũ xanh ý, nhưng mũ xanh bên TQ là cho trái, cho gái mình không tìm được từ thích hợp. Sr mn.
Đồng Dao: “Cút đi.”
“Các cậu được rồi đấy, ” Lục Tư Thành cầm lấy laptop đang trong tay Minh thần đập vào đầu Lục Nhạc, “Vị hôn thê? Não đang ra ngoài đi chơi à?”
Lão Miêu: “Đều không nói trọng tâm gì cả. Thành ca, đây là cái phản ứng bình tĩnh gì vậy, anh định vụng trộm yêu đương à? Có bạn gái cũng không nói cho bọn em biết? Anh có còn coi bọn em là đồng đội không đó? Thế này thì khi thi đấu bọn em làm sao có thể yên tâm giao bản thân mình cho anh được…”
Mọi người đều rất hưng phấn, đại khái là bởi vì trước đó tất cả mọi người đều cho rằng Lục Tư Thành không có khả năng sẽ thích loài người.
Lục Tư Thành đang muốn nói “Mỗi ngày tôi đều ở cùng các cậu như thế này thì lấy đâu ra bạn gái” thì đúng lúc này cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài đẩy ra—— Hóa ra là Lý Hoàn Thạc vẫn luôn thành thành thật thật ngồi ở khán đài chui vào, trong tay còn cầm một hộp bánh của Starbucks. Bởi vì cậu ta xuất hiện thế nên Lục Tư Thành không thể làm gì khác đành nuốt những lời đang định nói ra vào trong bụng.
Đi rừng chiến đội điện thoại có vẻ là chạy tới, lúc này hố hấp còn có chút gấp gáp, vào phòng liền chào hỏi tất vả mọi người sau đó đi thẳng đến trước mặt Đồng Dao, đưa ra hộp bánh: “Cái này ăn rất ngon, cho cô đấy.”
Nói xong còn suy nghĩ một chút, sau đó liền liều lĩnh chèn thêm một câu: “Đánh trận đấu xong rất đói, không tốt cho thân thể đâu.”
Đồng Dao: “… … Cảm ơn nhé.”
Nói xong liền quay đầu nhìn Lục Tư Thành, Lục Tư Thành lúc này đang nhìn chằm chằm hộp bánh ngọt rồi sau đó lại nhìn nhìn Đồng Dao, suy nghĩ một chút rồi trực tiếp dùng tiếng Hàn nói: [Này, thằng nhóc kia, muốn tạo phản à? Tùy tiện ra ra vào vào phòng nghỉ của người khác lúc người ta đang nghỉ ngơi thì cũng thôi đi, đằng này còn muốn nịnh bợ lấy lòng người con gái của tôi à?]
[Chỉ là đưa một chút đồ ăn thôi mà, sợ cô ấy đói bụng, đây mà là nịnh bợ lấy lòng à? Anh còn chưa thấy qua dáng vẻ nịnh bợ lấy lòng của em đâu, em còn có thể hái sao tử trên trời xuống tặng cô ấy đấy!]
Lúc này Lục Tư Thành không chút che giấu trở mặt, giơ nắm tay lên làm bộ muốn đánh tên nhóc kia, Lý Hoàn Thạc kêu lớn một tiếng, quay đầu hướng Đồng Dao nhấn mạnh một lần nữa “Phải ăn đó, tôi rất vất vả mới mua được đó”, sau đó xoay người chạy trối chết —–
Để lại một phòng người từ thành viên chiến đội đến các nhân viên của chiến đội đều như đang ở trong mộng.
Tiểu Bàn: “Cái gì vừa xảy ra đấy? Muốn Wechat thì cũng không có việc gì vì dù sao cậu ta cũng có Wechat của tất cả chúng ta rồi, thế nhưng tặng bánh hôm nay thì, không phải là tặng tất cả a!”
Lão Miêu: “Cái này không cần não cũng hiểu được.”
Đồng Dao cầm hộp bánh ngọt đứng lên, đang muốn nói gì đó thì Tiểu Thụy đẩy cửa bước vào: “Đến giờ rồi, ra đi —– Tôi fuck, cái tình huống gì đây? Hoa tươi lại bánh ngọt? 10 phút nghỉ thôi mà mọi người lại có thể mở party à? Bành trướng quá nhỉ.”
Tiểu Bàn: “Đường giữa với đường dưới của chúng ta có mị lực vô biên.”
Tiểu Thụy: “Cậu?”
Tiểu Bàn: “Ngoại trừ tôi.”
Tiểu Thụy nhìn về phía Đồng Dao: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đồng Dao đang muốn trả lời thì Tiều Bàn liền nhanh mồm xen vào: “Đi rừng chiến đội điện thoại muốn tới chỗ chúng ta làm con rể.”
Tiểu Thụy: “Theo đuổi Đồng Dao của chúng ta? Lần trước điên cuồng nhảy sang đường giữa đánh lén khuê nữ của chúng ta đến đầu rơi máu chảy, làm sao có thể trông cậy vào cậu ta được? Ai nha, tôi nói này,sự lãng mạn của tuyển thủ các cậu thật sự không được bình thường mà…”
Các thành viên hihi haha đi ra ngoài, Lục Tư Thành đi tít đằng trước, Đồng Dao lại đi mãi tận sau cùng, toàn bộ 10 phút nghỉ ngơi bọn họ không kịp nói với nhau một câu hẳn hoi nào, tuy rằng điều này rất bình thường thế nhưng Đồng Dao luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm —-
Không thể nói rõ là được là tại sao.
Đi ra đến bên ngoài sân thi đấu, khán giả phía dưới đã ngồi đâu vào đấy rồi, Đồng Dao nhìn lướt qua hàng đầu tiên, đối tượng xem mắt của Lục Tư Thành cũng đã trở lại chỗ ngồi, chỉ là bên chân không còn bó hoa to nữa; tiểu quỷ Lý Hoàn Thạc cũng đã quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Ván thứ hai của trận đấu bắt đầu.
Bởi vì ván đầu tiên thắng rất nhẹ nhàng thế nên tâm tình mọi người tương đối thả lỏng, lúc BAN&PICK cũng không có quá nhắm vào đối thủ, mọi người đều trực tiếp chọn tướng mình muốn chơi, Đồng Dao do dự một chút rồi chọn Diana —- Đây là chính là tướng mà cả một mùa giải trước không xuất hiện dù chỉ một lần hơn nữa đến mùa giải mùa xuân này các tuyển thủ cũng chưa ai chọn tướng này hết, chỉ chọn tới chọn lui mấy tướng phổ biến, vì thế nên khi Đồng Dao chọn và khóa tướng này đã gây ra một trận náo động…
Tuy rằng các tuyển thủ không nghe được, thế nhưng tiếng vỗ tay ở hiện trường vẫn vang lên thật lớn.
Bình luận viên A: [Nữ thần ánh trăng Diana, thật sự là tôi không hề nghĩ tướng này sẽ được chọn đâu, hahaha, thật sự là không ngờ a. Tôi cảm thấy nếu là đường giữa của các đội khác sẽ phải rất cẩn thẩn suy nghĩ xem có nên chọn tướng này hay không đấy. Mọi người nói xem một em gái mới tham gia thi đấu chuyên nghiệp đã dám chọn Diana thì dựa vào cái mà mọi người không dám chọn, đúng không?]
Bình luận viên B: [Tôi gần đây có xem xếp hạng server Hàn, smiling chơi Diana rất nhiều, có vẻ như đang luyện tập tướng này.]
Bình luận viên A: [Vậy chắc là chơi không được tốt lắm đúng không?]
Bình luận viên B: [Đúng thật là không được tốt lắm, thỉnh thoảng mới có một trận oanh liệt, còn đại đa số đều là không được tốt lắm. Hy vọng là ngày hôm nay cô ấy có thể phát huy thật tốt để giải được bài thi này.]
Trong tiếng trêu đùa của hai bình luận viên, Lục Nhạc đang ngồi uống nước trong phòng nghỉ liên tục hắt xì hơi ba bốn cái, hắt xì xong liền hung hăng lườm màn hình TV, không khỏi nhớ đến cuộc đối thoại ở căn cứ hôm trước —-
Lục Nhạc: [Tôi fuck, Diana giai đoạn đầu thật sự là biến thái, loại tướng này tồn tại để làm gì, xóa bỏ luôn đi, nó không còn ý nghĩa gì đâu.]
Đồng Dao: [Cậu không biết chơi thì cũng đừng làm ồn, cậu nghĩ cậu có thể thao tác như thế này để giết người ta à? Cho là đang đánh ở cấp bạch kim sao? Mới chạy ra bị đánh một tí đã muốn cắp đít chạy về rồi, thôi quên đi, nhìn cho rõ lão tử chơi đây này…]
Lục Nhạc: [Không nhìn rõ.]
Đồng Dao: [Thành ca, qua đây vạch mắt em trai anh ra hộ em…]
Đối thoại phía trên.
Rõ ràng đã cho thấy tất cả các thao tác và những trận đánh không được tốt lắm kia là do một người có ID “Luật” đang muốn mở rộng vốn hiểu biết về các tướng chơi chứ không phải Đồng Dao, mà thỉnh thoảng có những trận oanh liệt là do chủ nhân chân chính của ID “Smiling” nhịn không được mà giằng lại chuột và bàn phím tự mình đánh…
Lục Nhạc lấy tay chống cằm, vừa ăn bánh ngọt đi rừng chiến đội điện thoại tặng cho Đồng Dao vừa xem trực tiếp thu đầu ngoài kia qua màn hình TV…
BAN&PICK đã kết thúc, mười người hai bên tiến vào bản đồ Summoner’s Rift.
Giai đoạn trước Diana quả thật là biến thái, chẳng khác gì một tướng đường trên cả, thế nhưng giai đoạn sau Diana lại rất lợi hại, có thể trực tiếp vượt qua hỗ trợ để cho C vị (*) ăn hành. Tuy nhiên Diana lại yêu cầu phản ứng phải cực nhanh, chuyển vị trí phải cực chuẩn, độ linh hoạt phải cực cao, là thành hay bại chỉ trong một cái chớp mắt —- một cái chớp mắt có thể thay đổi cả trận đấu.
(*) C vị là vị trí carry đó. Lục Tư Thành trong LOL chính là AD Carry, thường gọi tắt là ADC. Thỉnh thoảng đường giữa cũng được coi là carry nếu chọn tướng có khả năng carry. À carry là tướng có khả năng gánh team, nguồn sát thương chủ yếu của team.
Đồng Dao sau khi sang đường trên cẩn thận từng li từng tí, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào, toàn bộ quá trình đều không rời mắt khỏi bản đồ nhỏ dưới góc phải màn hình —-
Cho đến khi Đồng Dao đến cấp 5, cô đột nhiên thấy đường giữa và đường trên đối phương cùng lúc dùng kỹ năng dịch chuyển, sau đó đường dưới liền có hai luồng ánh sáng phát lên —-
Đồng Dao: “???”
Lão Miêu: “Fuck, chuyện quái gì xảy ra đấy? Đến đường dưới làm cái gì vậy? Cũng chưa có ai đến cấp 6, thế nào mà lại con mẹ nó dịch chuyển tập thể?”
Lão Miêu cũng luống cuống tay chân dịch chuyển theo.
Đồng Dao không có cách nào khác đành tìm mắt (*) của đồng đội ở đường giữa, cùng dịch chuyển theo —-
(*) Mắt: cái này là kiểu như găm một vị trí nào đó để đồng đội có thể tìm đến nhanh chóng.
Đường dưới không hiểu tại sao hội tủ đủ cả mười người.
“Em chỉ nhìn hỗ trợ của bọn họ một cái thoáng qua, thật sự chỉ một cái thoáng qua thôi!” Tiểu Bàn đặc biệt vô tội kêu lên, “Mẹ nó chứ liếc mắt nhìn thoáng qua như thế có thể mang thai à? Sao lại mẫn cảm như thế cơ chứ! Đến mức chỉ liếc mắt thôi mà ngay lập tức không nói lời nào mở đoàn chiến luôn là sao?!”
“Cậu không chỉ nhìn thoáng qua, cậu còn dùng móc câu câu một cái.”
Lục Tư Thành lười biếng nói, tay cầm chuột sắc bén tránh né 800 kỹ năng của đối phương. Lúc này Đồng Dao và lão Miêu cũng đã dịch chuyển tới, Trundle của lão Miêu bổ nhào qua chuẩn xác tách đường giữa và AD đối phương ra hai phía, Đồng Dao đuổi kịp đến, nhanh tay đưa thanh máu vốn cũng chẳng còn nhiều của AD đối phương về đáy!
Đội bên kia thấy AD nhà mình đã chết, không thể tiếp tục truy kích đươc nữa liền quay đầu lại chạy trối chết. Thế nhưng Lục Tư Thành không cho bọn họ có cơ hội này, điều khiển chuột nhanh chóng đuổi theo đường trên của đối phương rồi bắn tên —- lúc này trang bị của mọi người đều chưa đầy đủ, đường trên đối phương đương nhiên cũng như vậy thế nên chỉ sau vào phát bắn đã bị giết chết. Lúc này đối phương chỉ còn lại hỗ trợ, đi rừng, đường giữa, 3 người đối mặt với 5 người ZGDX, thật sự là không thể thay đổi cục diện…
Huống chi lúc này máu của Lục Tư Thành vẫn còn rất nhiều.
Vốn là ban đầu có thể miễn cưỡng duy trì cục diện hòa bình, thế nhưng sau khi tất cả dịch chuyển xuống đường dưới mở đoàn chiến thì cục diện đã thay đổi hoàn toàn.
Cuối cùng lúc giết đường giữa đối phương, Đồng Dao giữ lại một kỹ năng không phóng, đưa người cho Lục Tư Thành giết, Lục Tư Thành liếc nhìn chú lùn ngồi cách anh một người: “Hôm nay hào phóng thế à?”
Đồng Dao không để ý tới anh.
Lúc này lão Miêu, lão K và Tiểu Bàn thuận lợi giết được một con Rồng Nguyên Tố. Lục Tư Thành thì đã giết được 3 tướng đang muốn biến về thì vừa khéo nhìn thấy lính đối phương đang kéo đến thế là dứt khoát chuẩn bị dẹp cho xong đám lính này rồi biến về sau, có thể kiếm thêm mấy trăm đồng tiền nữa để mua trang bị —- Thế nhưng, không kịp để anh làm gì thì đã nhìn thấy đường giữa nhà anh hóa ra đang trốn trong bụi cỏ đột nhiên lao ra chắn đường, QAAAAAAA, liên tiếp một loạt thao tác phóng ra, ăn sạch sẽ một đám lính kia không thừa một ai.
Lục Tư Thành: “…”
Tinh tinh tinh, trước mặt Đồng Dao hiện ra một loạt dấu hỏi đến từ vị AD nhà mình: Nghe nói những người trước kia dám dũng cảm cướp lính của Lục Tư Thành thì hiện nay cỏ bên mộ đều đã mọc cao ba thước rồi.
Đồng Dao làm bộ mắt mù tai điếc, hoàn toàn làm như không nhìn thấy dấu chấm hỏi của Lục Tư Thành, thản nhiên đắc ý mà một lần nữa chui vào bụi cỏ tiếp tục biến về, cuối cùng khi tướng của cô chuẩn bị biến mất trong một loạt dấu hỏi kia thì cô lạnh lùng ném ra 3 chữ: “Phí qua đường.”
Thật con mẹ nó phí qua đường.
Tiểu Bàn mắt thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đang cười đến mức thở không ra hơi, Rồng cũng không thèm đánh trực tiếp cười ha hả trên ghế. Lục Tư Thành biến về thì đã thấy Đồng Dao đã mua xong trang bị một lần nữa xông ra chiến đấu, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ: Nếu như đây đang là đánh rank thì chắc chắn người cướp lính của anh sau khi biến về thì đại khái là sẽ không bao giờ… có thể đi ra khỏi bệ đá cổ này được nữa.
Thế nhưng hiện tại thì anh một câu cũng chưa nói, bị cướp thì cũng đã bị cướp rồi, thế là thành thành thật thật mua trang bị rồi chạy xuống đường dưới —-
Tiểu Bàn: “Cuối cùng cũng tìm được một người có thể khi dễ anh.”
Lục Tư Thành: “Cậu đừng nói chuyện.”
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm thôi.
Thi đấu vẫn còn tiếp tục.
Tuy rằng các thành viên đội đối thủ phối hợp với nhau rất tốt thế nhưng ngoại trừ đường giữa của đối phương coi như là ngang hàng với một người mới là Đồng Dao thì các thành viên khác quả thật đều kém hơn ZGDX một chút, lại thêm việc bị diệt cả đội lúc ở đường dưới thế nên bọn họ căn bản không có nhiều cơ hội đánh trả lại —-
ZGDX tiến vào phá hủy nhà chính, nhanh chóng kết thúc trận thi đấu.
Ngày hôm nay thi đấu tâm trạng tương đối nhẹ nhàng, lấy kết quả 2-0 chiến thắng đối thủ.
Theo thống kê sơ bộ của Lục Tư Thành thì kể từ khi bắt đầu thi đấu đến khi kết thúc, Đồng Dao chỉ nói với anh ba chữ “Phí qua đường” —- Giao tiếp cực kỳ ít, thế nhưng phối hợp với nhau cũng không xảy ra vấn đề gì vì vậy đội trưởng là anh đương nhiên không tìm được lý do gì đề xoi mói cô hết.
Khi nhà chính đối phương nổ tung, cả đội đều tháo tai nghe xuống cùng nhau đến bên kia bắt tay đối phương, Đồng Dao lúc này cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến về phía trước. Ở vị trí của Lục Tư Thành chỉ có thể nhìn thấy gò má cô, bộ dạng trầm mặc này của cô khiến anh cảm thấy có chút khác khác nhưng lại không thể nói ra là khác ở đâu.
5 người bắt tay xong cùng nhau đi đến giữa sân khấu cúi đầu cảm ơn khán giả.
Toàn bộ quá trình người đàn ông đều có vẻ không được tập trung lắm, cảm ơn xong thì vừa đi về phía hậu trường vừa suy nghĩ xem rốt cuộc người con gái đi phía sau anh chuẩn bị trầm mặc đến khi nào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “A” ở phía sau, anh theo bản năng quay người sang chỗ khác —-
Khán giả có mặt tại hiên trường lúc đó đã được chiễm ngưỡng một màn như thế này: 5 thành viên đội ZGDX sau khi cảm ơn xong xoay người đi về phía hậu trường, Lục Tư Thành đi đầu tiên, Đồng Dao đi thứ hai, Tiểu Bàn thứ ba, sau đó là lão Miêu và lão K… Tiểu Bàn vừa đi vừa quay đầu về phía sau nói chuyện với lão Miêu, một chân không chú ý liên đạp phải dép tông của Đồng Dao, Đồng Dao lung lay lắc lư lảo đảo, mắt nhìn thấy sắp chuẩn bị được thân mật với mặt đất thì…
Lục Tư Thành đi ở phía trước như mọc thêm mắt ở đằng sau, một giây hoàn hồn sau đó trực tiếp vớt cái người sắp chạm đất lên, tình cảnh giống như đang ôm một món đồ chơi to lớn nào đó trên vai.
Một khắc kia, không khí như ngưng đọng lại.
Món đồ chơi đang treo trên vai Luc Tư Thành kia mặt hướng xuống dưới, một chân trần, cả người đều ngây ngẩn.
Người đạp Đồng Dao một phát là Tiểu Bàn cũng ngây ngẩn cả người.
Đến tận khi phía bên dưới vang lên một loạt tiếng hét chói tai thì Đồng Dao mới mờ mịt vịn lưng Lục Tư Thành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy vô số điện thoại cùng máy ảnh của mọi người hướng về phía này —-
Lục Tư Thành đem Đồng Dao đang ở trên vai mình thả xuống: “Đi đường thôi cũng có thể ngã là sao, thiếu canxi à?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Đồng Dao thậm chí còn không kịp cãi lại anh là: Mẹ nó, là do hỗ trợ nhà anh giẫm vào dép em đấy chứ.
…
[Vốn là chúng tôi đến đây để xem thi đấu, mãi cho đến bây giờ chúng tôi mới phát hiện ra kỳ thực là đến xem phim Hàn… Chậc chậc chậc, lúc đấy nhé, chậc chậc chậc, tôi thật sự xấu hổ mà nói một câu, chỉ có lúc trước 14 tuổi tôi mới dám tưởng tượng đến trường hợp như thế thôi.
… Tôi cũng muốn không cẩn thận té ngã, rồi sau đó bị người ta ôm lên.
Tâm tình thiếu nữ của tôi rất muốn được như vậy.]
—— Từ một vị quần chúng thoáng qua ở hiện trường không muốn tiết lộ danh tính.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tới rồi, tới rồi, tới rồi