Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 4




“Đừng bật đèn.”

Ngón tay Wyatt dừng trên mép công tắc. Nỗi hoảng sợ trong giọng nói của Glory quá thật nên không thể phớt lờ.

“Em nghiêm túc chứ?”

Glory gật đầu, rồi nhận ra trong bóng tối, Wyatt Hatfield không thể trông thấy mặt mình.

“Đúng vậy. Tôi nghiêm túc. Hãy đợi ở đây. Tôi có một cây nến.”

Wyatt làm theo lời dặn. Anh để túi đồ lề xuống, đóng cánh cửa phía sau lưng và ngẫm nghĩ về bóng tối trong này dày đặc chẳng kém cánh rừng họ vừa đi qua. Lát sau, anh nghe thấy tiếng quẹt diêm vào gỗ và tập trung nhìn ngọn lửa nhanh chóng bùng lên đầu que diêm, một cái bấc bắt lửa cháy rừng rực. Một lần nữa. Wyatt bị ấn tượng bởi vẻ đẹp mong manh của cô.

“Chó con ở bên ngoài có ổn không?”

“Có,” Glory nói. “Theo tôi.” Wyatt nhặt túi. “Đây là nơi anh sẽ ngủ,” cô nói và treo cây nến lên phía trên đầu, giúp anh lờ mờ quan sát được căn phòng bé xíu và chiếc giường đơn. “Tôi ở ngay bên kia phòng lớn trong giường bà.”

“Bà ư?”

“Mẹ của cha tôi. Đây là nhà gỗ của bà. Bà là tất cả gia đình còn lại của tôi.” Và rồi khuôn mặt cô méo xệch lại, những giọt lệ long lanh nơi khóe mắt. “Vấn đề duy nhất là bà đã chín mươi mốt tuổi và đang ở viện dưỡng lão. Phân nửa thời gian bà không còn nhớ tên mình, huống chi là tôi.”

Khi cô đi khỏi, Wyatt đặt chiếc túi trong buồng và theo cô qua phòng lớn bên kia, quan sát cô để cây nến lên chiếc bàn đầu giường, tiếp đó chạy tới kiểm tra tấm rèm cửa để chắc chắn không có ánh sáng lọt ra bên ngoài.

“Glory?”

Cô lặng đi, sau đó chầm chậm quay người lại. “Chuyện gì vậy?”

“Nói chuyện với tôi nhé.”

Cô biết nỗi bối rối của anh, nhưng không chắc mình có thể giúp anh hiểu. Với một tiếng thở dài, cô ngồi phịch xuống góc giường, nhẹ nhàng rê các ngón tay theo đường khâu trên tấm chăn tự làm, nhận thêm sức mạnh từ người phụ nữ đã khâu nó, sau đó gập người để cởi đôi bốt. Glory kéo mạnh một lần, tiếp lần thứ hai, và không hề báo trước, những giọt nước mắt bắt đầu lặng lẽ tuôn rơi từ trái tim tan vỡ.

Wyatt chùn bước trước cảm giác đau đớn đã lấp đầy khoảng không nhỏ bé. Anh quỳ xuống không suy nghĩ, ôm lấy chân cô và tháo một chiếc bốt rồi tiếp chiếc còn lại, sau đó ngồi lên giường,

“Nằm xuống đi.”

Gỉọng nói dịu đàng của anh giải thoát cô. Glory cuộn mình lại như một quả bóng và khi những tấm chăn trùm lên vai, cô bắt đầu nức nở.

“Anh ấy đang cười,” cô thì thầm,

Wyatt cau mày. “Ai đang cười cơ?”

“Anh trai tôi, J.C. Một phút trước, anh ấy đang bới túi đồ để tìm bánh Twinkle và cười nhạo những gì con cún đang làm, thì mọi thứ nổ tung.” Cô thở sâu, run rẩy, cố gắng nói trong tiếng nức nở, “Tôi nên ở đó cùng họ mới đúng.”

Wyatt thầm nguyền rủa. Nỗi đau của cô thật quá sức chịu đựng của anh. Anh muốn ôm cô nhưng khoảng cách xa lạ trong mối liên hệ kỳ quặc đã ngăn anh lại. Cô từ từ lật người, nhìn anh qua đôi mắt xanh bạc trong khi gáy sởn gai ốc.

“Hơn năm thế hệ qua, tôi là bé gái đầu tiên được sinh ra trong gia đình Dixon. Mọi người kể rằng mắt tôi đã mở ngay khi vừa chào đời và lúc bà đặt tôi lên bụng mẹ, tôi đã nghếch đầu lên nhìn khuôn mặt mẹ mình và mỉm cười. Một tiếng sau, mẹ băng huyết rồi qua đời, mặc dù ở phòng khác nhưng bà kể rằng, vào lúc mẹ trút hơi thở cuối cùng, tôi bắt đầu khóc. Bà gọi đó là ‘thấu thị’. Tôi nghĩ nó giống một lời nguyền hơn.”

Wyatt gạt những lọn tóc rối che mắt cô, rồi vuốt từ đỉnh đầu xuống bờ vai. “Điều đó đã cứu tôi,” anh nói nhỏ.

Cô nhắm mắt. Nước mắt trượt khỏi khóe mi và chảy xuống thái dương rồi lẫn vào trong tóc.

“Tôi biết.” Miệng cô méo xệch đi khi gắng nói về nỗi đau. “Nhưng tại sao tôi không thể cứu cha và J.C.? Tại sao, Wyatt Hatfield? Nói với tôi tại sao đi?”

Không thể lờ đi nỗi buồn đó, Wyatt đưa tay xuống dưới đôi vai Glory, nhấc cô khỏi tấm chăn, đặt vào lòng mình. Anh tựa cằm lên mái tóc mềm và để cô tựa vào người mình.

“Tôi không biết cách trả lời những câu hỏi tại sao trên thế giới này, Glory Dixon, tôi chỉ biết cách giải quyết chúng. Và tôi thề, tôi sẽ bảo vệ em an toàn cho đến khi họ tìm ra người đàn ông phải chịu trách nhiệm.”

Anh đã hứa và sự chân thành của lời hứa đó cho cô hy vọng. Có lẽ họ sẽ cùng nhau làm được việc này.

Tôi rất vui khi anh ở đây, Glory nghĩ.

“Tôi cũng mừng vì mình đã đến,” Wyatt thì thầm.

Glory lạnh người. Anh đã đọc suy nghĩ của cô và trả lời mà không nhận ra. Khi để bản thân đón nhận sức mạnh từ anh, cô phải đối mặt với sự thật là mình đã không chỉ cho anh một dòng máu. Chuyện đó nghe như không khả thi và không nên xảy ra, nhưng đó là cách giải thích duy nhất có lý.

Một con chó chạy ngang qua trước mũi xe khi Wyatt rẽ ngoặt ở một góc đường trong thị trấn Larners Mill, đích đến là đồn cảnh sát địa phương dưới phố. Anh biết nó ở đâu. Anh đã ở đó ngày hôm qua để hỏi đường đến nhà Dixon. Mọi người đều rất thân thiện nhưng Wyatt không chắc cảnh sát trưởng của một thị trấn nhỏ bé và hai cộng sự bán thời gian sẽ đứng lên tìm kiếm kẻ giết người. Khi lái xe khỏi sân sáng sớm nay, không ai buồn dừng họ lại và hỏi tại sao cả hai lại ở gần hiện trường thế. Nhìn bề ngoài, có vẻ họ hướng đến những kẻ say rượu và vi phạm giao thông nhiều hơn việc theo dõi tội phạm. Anh hy vọng mình đã nhầm. Khi Wyatt dừng xe bên lề đường, Glory đã có vẻ hết sức căng thẳng.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” anh nói.

Đôi mắt cô mở to, ngấn nước, miệng cô mím chặt. Anh có thể thấy cô đang đi đến tột cùng sợ hãi.

“Họ sẽ không tin tôi đâu,” Glory nói, nhưng khi Wyatt cầm lấy đôi tay cô, nỗi hoảng sợ lùi xa dần.

“Họ có tin em hay không chẳng phải là vấn đề, nếu như họ bắt đầu điều tra. Thêm nữa, đừng quên Lane đang đến.”

Glory gật đầu, nhớ lại cú điện thoại sáng sớm nay gọi cho anh rể Wyatt.

“Có một cảnh sát Liên bang bên cạnh không gây hại gì đâu,” Wyatt nói thêm và liếc nhìn đồng hồ. “Thực ra, tôi đã nói dối là anh ấy sẽ ở đây trước khi trời tối.”

Glory cắn môi trên và nhìn qua chỗ khác.

“Em phải tin tôi, cô gái.”

Cô quay đầu và Wyatt thấy mình đang nhìn sâu vào đôi mắt đó, chới với chống chọi lại cảm giác rơi xuống sâu hơn nữa, tới một nơi không lối thoát. Sau đó, cô chớp mắt và anh nhận ra mình vừa nín thở. Vừa thầm càu nhàu với bản thân, Wyatt vừa giúp cô ra khỏi xe.

Khi họ đi qua cửa, Glory tin chắc anh luôn ở ngay sau cô.

“Ôi Chúa toàn năng!”

Anders Conway nhảy dựng lên và ngã nhào ra sau khi hai người bước vào. Ông là cảnh sát trưởng ở Larner’s Mill đã hai mươi chín năm nhưng đây là lần đầu trông thấy một hồn ma.

Wyatt cảm thấy Glory nao núng, theo bản năng, anh đặt một tay lên vai cô, chỉ để nhắc cô nhớ rẳng mình đang ở đây.

“Cảnh sát trưởng Conway, tôi đến để báo về một vụ giết người,” Glory nói nhẹ nhàng.

Vì quá sốc trước sự xuất hiện của cô nên lời thông báo đó trôi ngay khỏi đầu ông. “Chúng tôi nghĩ cô đã chết,” ông nói. “Cô đã ở nơi quái quỷ nào vậy?”

“Lẩn trốn.”

“Vì cái gì chứ? Chẳng ai làm hại cô cả.”

Glory nhìn Wyatt để vững dạ. Tia sáng trong mắt anh đủ để giúp cô tiếp tục.

“Trận hỏa hoạn ở nhà tôi không phải một vụ tai nạn. Có ai đó đã tháo rời dây ga. Tôi nhìn thấy chúng. Khi cha tôi và J.C. đi bộ đến cửa sau cùng túi đồ thực phẩm thì đã gần chạng vạng tối và căn nhà chắc chắn đầy ắp khí ga. Wyatt nói chắc chắn một trong hai người đã tạo tia lửa gây ra vụ nổ.”

Conway tư lự. Có vẻ điều này không có ý nghĩa gì lắm. “Nếu cô đã nhìn thấy người vặn ga, tại sao không nói với gia đình? Tại sao cha cô biết vậy mà vẫn vào nhà để châm ngòi vụ nổ?”

Đây là câu hỏi khó. Glory gắng hết sức, sẵn sàng cho lời chế nhạo chắc chắn sẽ xuất hiện.

“Tôi không thực sự nhìn thấy việc đã xảy ra cho đến khi ngôi nhà bị thiêu rụi hoàn toàn, tôi chỉ biết có điều gì đó không đúng. Tôi cố gắng cản họ không vào trong. Tôi gọi to nhưng đã quá muộn. Họ đã ở đó rồi.”

Gương mặt Conway đang thay đổi từ sốc đến rối loạn. Cô sợ rằng ông ta sẽ đuổi mình ra trước khi mình có cơ hội giải thích nên bắt đầu nói nhanh hơn, nôn nóng kể ra tất cả.

“Tôi biết có một người đàn ông làm việc đó. Tôi có thế thấy hắn trong đầu. Tôi đã nhìn thấy mu bàn tay của hắn khi vặn những cái van trên bếp. Hắn bẻ gãy một cái trong số đó để không thể ngắt ga được. Tôi trông thấy phía sau chân hắn khi hắn chạy sang các phòng khác, làm điều tương tự với các lò sưởi. Một cái trong phòng khách... và một trong phòng tắm.”

“Trong đầu cô. Cô nhìn thấy hắn trong đầu mình.”

Cô gật đầu.

Conway không hề che giấu vẻ hoài nghi. “Chính xác cô đã nhìn thấy ai? Trong đầu cô, tất nhiên rồi.”

Glory chỉ muốn trốn đi. Sự hiện diện đơn giản của cha trong cuộc đời cô đã ngăn chặn mọi người thể hiện hết vẻ chế nhạo của họ. Đây là lần đầu tiên cô trải qua nó một mình. Bỗng nhiên, bàn tay Wyatt trượt xuống dưới mái tóc và ôm lấy gáy cô. Glory thả lỏng người. Mình quên mất. Mình không đơn độc.

“Không, cô bé, em không đơn độc,” Wyatt nói, chưa nhận ra rằng mình đang đọc suy nghĩ của Glory và trả lời chúng bằng lời.

Glory giật mình, nhưng không ngạc nhiên bằng Anders Conway, ông tập trung sang người đàn ông bên cạnh.

“Cậu là anh chàng đã hỏi đường đến chỗ Dixon hôm qua phải không?”

Wyatt gật đầu.

“Cậu là họ hàng sao?”

Wyatt liếc xuống Glory và nháy mắt, sau đó nhìn viên cảnh sát bằng ánh mắt nghiêm trang.

“Tôi là một người bạn. Cô Dixon đã cứu sống tôi năm ngoái. Tôi chỉ đơn giản là đáp lại lòng tốt đó.”

“Làm thế nào...?”

“Không quan trọng,” Wyatt nói. “Quan trọng là, Glory Dixon biết có ai đó cố giết mình. Và, hiển nhiên, họ không thành công. Vấn đề còn lại là nếu việc cô ấy còn sống được nhiều người biết đến thì chắc chắn kẻ đó sẽ làm thế một lần nữa,” Sau đó Wyatt nói thêm, làm như vừa nghĩ ra, mặc dù anh biết lời thông báo của mình sẽ có tác động lên cảnh sát trưởng, “Ông cũng nên biết thêm rằng một cảnh sát Liên bang đang đến để giúp điều tra. Đó là anh rể tôi. Tôi đã gọi sáng nay.”

Quai hàm Conway như sắp rụng, Wyatt tiếp lời, “Và tôi tin rằng ông đã sẵn sàng gọi đội trưởng đội cứu hỏa về việc này. Khi nào ông ta đến?”

Conway bồn chồn. “Được thôi, tôi... ừm, ý tôi là... Sau đó, ông ta đập tay xuống bàn, cố gắng lấy lại quyền điều khiển tình huống. “Coi này! Mọi người đều biết trận hỏa hoạn là một tai nạn. Một tai nạn tồi tệ. Nhân viên điều tra đang ở ngoài đó tìm kiếm các thi thể. Họ đã thử một lần ngày hôm qua và đống đổ nát vẫn còn quá nóng.”

Một tay ông vuốt mái tóc lưa thưa và gắng chỉ cho họ điểm mấu chốt.

“Tôi lấy làm tiếc vì cô Dixon đã mất gia đình. Đó là một cú sốc và chắc chắn nó khiến cô tưởng tượng ra tất cả. Điều anh cần làm là kiếm một bác sĩ cho cô ấy và...”

“Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi,” Wyatt nói. “Khi nào đội trưởng cứu hỏa tới?”

“Tôi không gọi ông ấy... cho đến bây giờ,” Conway thêm vào.

Wyatt ra hiệu bằng ánh mắt đến chiếc điện thoại và lại nhìn vào gương mặt người thi hành luật pháp. “Chúng tôi sẽ đợi,” anh nói mềm mỏng.

Trước khi hai người ngồi xuống, một liên lạc viên đi ra từ phía sau khu văn phòng với mẩu tin nhắn trên tay.

“Sếp, ông không tin được đâu. Họ mới gửi tin radio từ hiện trường vụ hỏa hoạn nhà Dixon và nói họ chỉ tìm được hai thi thể trong...” Đến đây, anh ta chú ý tới hai người ngồi bên kia căn phòng và đông cứng người. Mảnh giấy bay khỏi tay, rơi xuống sàn. “Ôi! Chúa ơi! Hèn nào họ không tìm thấy thi thể thứ ba. Cô đây rồi!”

Glory cảm thấy mình như một con bọ bị ghim lại, bày ra để mọi người ngắm nghía. Phải nghe họ nói về cha và anh như thể chỉ là “những cái xác” thật quá sức chịu đựng của cô. Glory cắn môi và nhìn qua chỗ khác, cố chống lại ham muốn hét to lên. Bất ngờ Wyatt siết chặt tay cô và cứ giữ mãi như thế. Cô tập trung vào hơi ấm tỏa ra từ anh và trạng thái kích động dần ổn định lại.

“Bảo họ quay lại đây với những gì tìm được,” Conway càu nhàu. “Tôi đang giải quyết phần còn lại. Và bảo họ đừng làm gì khác ngoài dọn dẹp thi hài. Đội trưởng cứu hỏa đang ra đó để điều tra hiện trường.”

“Vâng, sếp!” Liên lạc viên đáp, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Wyatt đứng dậy. “Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi bây giờ,” anh nói.

“Tôi có thể liên lạc bằng cách nào?” Conway nói.

Wyatt nghe thấy Glory hít vào thật nhanh và anh hiểu rằng cô chưa sẵn sàng tiết lộ nơi ở của mình lúc này.

“Chúng tôi sẽ giữ liên lạc,” Wyatt nói. “Bây giờ, tôi nghĩ càng ít người biết cô ấy ở đâu càng tốt. Ông không đồng ý sao?”

Mặt Conway đỏ bừng. Anh ta đã có tất cả như mong muốn nhưng lại cáo buộc ông không thể duy trì sự cẩn mật trong nghiệp vụ của mình. Nhưng rồi ông nguôi dần. Nếu họ muốn coi việc này thực sự nghiêm trọng, ông sẽ không cản trở. Người tự cho là bạn của gia đình này sẽ sớm biết được sự thật hoặc có kết cục giống họ. Dù thế nào đi nữa, đó cũng không phải vấn đề của ông.

“Được. Tốt thôi,” Conway nói. “Hãy giữ liên lạc.”

Cả hai không thể không nhận ra điệu cười tự mãn của ông ta. Khi họ ra ngoài, Glory ủ rũ. “Ông ta không tin tôi, anh biết mà,” cô thì thầm

“Tôi biết,” Wyatt nói. “Nhưng tôi tin.”

Lời anh nói là chiếc neo giữ lại thế giới vô định của Glory và cú chạm nhẹ từ bàn tay anh là liều thuốc xoa dịu trái tim tan vỡ trong cô,

“Em có đủ sức đi mua đồ không?” Wyatt hỏi. “Tôi nghĩ là em sẽ muốn có vài bộ quần áo thay đổi và chúng ta dứt khoát phải mua đồ ăn. Em có nghĩ ra cái gì nữa không?”

Đôi môi Glory run run khi cô lấy thêm can đảm để nói thành lời.

“Việc chuẩn bị đám tang. Em cần thấy…” Giọng cô nghẹn lại và Glory biết lần này mình không thể kìm được nước mắt.

Wyatt kéo cô vào vòng tay mình, ôm lấy đầu cô để Glory úp mặt vào chiếc áo sơ mi của anh.

“Tôi rất tiếc, Glory. Tôi rất tiếc vì em phải chịu đựng việc này nhưng em cần nhớ vài điều. Đó làchúng ta, em yêu quý, không. Đừng quên, em không còn cô đơn nữa. Chúng ta sẽ làm mọi việc em muốn. Em đang phải quyết định mọi thứ.”

Anh đặt Glory vào trong xe rồi ngồi vào sau tay lái, đợi cô ổn định.

Ôi, Chúa ơi, con không muốn chịu đựng nữa. Con chỉ muốn việc này trôi qua, Glory nghĩ.

Wyatt nhìn khắp gương mặt nhợt nhạt của cô bằng ánh mắt buồn rầu và ưu tư. “Nó sẽ như vậy, sớm hơn em nghĩ đấy. Bây giờ thì không biết em thế nào nhưng tôi đói kinh khủng. Chỗ nào ở đây ăn uống tốt nhất?”

“Anh làm thế nào vậy?” Glory hỏi.

Wyatt cười và bắt đầu lái xe khỏi bãi đậu. “Làm gì?”

“Anh đang đọc suy nghĩ của tôi và sau đó trả lời các câu hỏi thậm chí tôi không nói ra lời.”

Nụ cười trên gương mặt anh vẫn còn nguyên. “Không, tôi không làm thế.”

Có, anh có làm.

Wyatt thắng phanh giữa đường. May thay, không có ai phía sau họ. Anh trở nên tái nhợt như chiếc áo sơ mi đang mặc khi nhìn vào khuôn mặt Glory.

“Em đã nói gì?”

Tôi nói... anh đang đọc suy nghĩ của tôi.

“Ôi, Chúa ơi.” Dạ dày Wyatt quặn thắt và anh có thể cảm thấy các cơ mặt siết cứng lại. Anh nắm chặt vô lăng cho đến khi các khớp tay chuyển sang trắng bệch và cố gắng cử động nhưng không được.

“Anh không biết việc đã xảy ra phải không?” Glory hỏi.

Anh lắc đầu. “Nó dường như quá…”

“Tự nhiên?”

Anh liền thở dài. Cuối cùng anh gật đầu. “Đúng, tự nhiên. Chính xác là nó giống thế.”

Glory gật đầu. “Tôi biết.” Bỗng nhiên, cô mỉm cười. “Anh là người đầu tiên hiểu được khả năng của tôi.”

Không nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một dấu hiệu thích thú trên gương mặt cô. Trong khoảnh khắc đó, trước khi Glory tiếp tục hướng dẫn anh đến tiệm ăn dưới phố, Wyatt sợ rằng mình đang rơi vào lưới tình. Tình cảm này không được lên kế hoạch, không hề có trong đầu anh khi bắt đầu chuyến đi.

Ngay khi phát hiện ra, Wyatt loại bỏ suy nghĩ đó khỏi tâm trí và lo lắng Glory có thể nhìn thấu những điều trong đầu mình. Anh tự nhắc nhở bản thân rằng còn quá sớm để mối quan hệ của họ trở thành bất cứ điều gì tương tự. Mặt khác, anh đang cần tập trung giữ gìn cuộc sống của cô, chứ không phải tìm cách đánh cắp, rồi làm tan vỡ trái tim cô.

Carter Foster đang cố gắng tập trung vào bản tóm tắt luật nhưng suy nghĩ của hắn tiếp tục lang thang đến các kịch bản khác nhau sẽ cần đến cho lời nói dối tiếp theo. Hắn nên nói Betty Jo đã gọi về đề nghị ly dị hay chỉ nói rằng cô ta viết thư? Bộ óc pháp luật của hắn ngay lập tức chọn phương án gọi điện. Theo cách kia, hắn sẽ bị yêu cầu đưa ra bằng chứng lá thư. Và sau suy nghĩ đó, Carter tự chế giễu bản thân. Tại sao hắn lại phải lo lắng về việc đưa ra bằng chứng chứ? Không có ai buồn hỏi về câu chuyện này. Kể từ khi gia đình Dixon chết trong trận hỏa hoạn thảm khốc.

Hắn đã bày tỏ nỗi tiếc thương cho tấn thảm kịch cùng với cả thị trấn, lắng nghe những lời giải thích khác nhau. Họ phân tích từ một bộ đun nước hỏng đến một lỗ rò rỉ ga bên dưới ngôi nhà. Carter không quan tâm mọi người nghĩ gì. Hắn đã thực hiện được việc mong đợi. Glory Dixon chết đi, thế là bí mật của hắn đã an toàn và... hắn cũng có chút thương tiếc. Việc Carter không thực sự kéo cò súng giữ lương tâm hắn trong sạch ở mức chịu đựng được.

Hắn tự nói với bản thân rằng đó không phải lỗi của mình, gia đình Dixon đã không phát hiện ra mùi ga để mở cửa sổ. Cũng không phải lỗi của hắn khi họ về nhà quá muộn, trời quá tối và tự động bật đèn trước khi vào nhà. Không có gì là lỗi của hắn. Tất cả điều hắn từng làm là vặn một vài cái van. Kết quả nằm trong tay số phận. Hiển nhiên, số phận ở bên cạnh hắn.

“Ồ, ông Carter! Ông đã nghe chưa?”

Hắn nhăn mặt khi thư ký của mình lướt vào phòng làm việc, cầm theo cái bánh kẹp thịt rán được yêu cầu.

“Nghe cái gì?” hắn hỏi, chộp lấy cái gói từ tay cô ta trước khi nó bị làm bẹp không ra hình thù gì. Khi mở ra, Carter hít mùi hương ngon lành rồi bắt đầu bóc lớp giấy xung quanh cái bánh.

“Có người tìm thấy con gái nhà Dixon! Cô ta còn sống!”

Tương mù tạt bị ép phụt ra giữa các ngón tay hắn và rơi lên tập giấy trên bàn. Một cơn đau bùng cháy rừng rực bắn thẳng vào lồng ngực, sau đó lao xuống dạ dày và trong một phút, hắn nghĩ mình sắp ngất xỉu.

“Ý cô là gì... còn sống? Làm sao cô ta có thế sống sót sau một trận hỏa hoạn như thế?”

“Ồ, đó là phần hay nhất! Cô ta không ở bên trong đám cháy. Có người nói cô ta đã ở trong rừng suốt đêm, mặc dù tôi không biết chuyện quái gì khiến cô ta không trở về nhà cùng lính cửu hỏa khi mọi chuyện đã qua.” Cô thư ký nói thêm, “Tất nhiên, ông biết họ nói gì đấy.”

Carter lắc đầu, lo lắng nghe điều họ nói.

“Họ nói,” cô thư ký tiếp, “rằng cô ta có một chút hỏng hóc trong đầu. Từng tuyên bố có thể ‘trông thấy nhiều thứ’ và ‘nghe thấy nhiều giọng nói,’ hay vài thứ rác rưởi kiểu như thế. Cũng thật đáng tiếc, tất cả người thân đã chết trong trận hỏa hoạn. Ai sẽ chăm sóc một người phụ nữ trưởng thành có đầu óc trục trặc chứ?”

Carter nhún vai, tỏ vẻ không biết và chẳng quan tâm, hắn lau chỗ tương mù tạt dính vào kẽ tay và dưới bàn.

“Tôi chắc mọi việc sẽ được xử lý xong xuôi thôi,” hắn nói và đưa cô những ghi chú được làm cho bản tóm tắt. “Đây. Đánh máy chúng. Tôi sẽ không ở văn phòng từ giờ đến hết chiều.”

“Vâng, thưa ông. Tôi có thể liên lạc với ông ở nơi nào đó không?”

“Nhà. Tôi sẽ về nhà.”

Cô ta gật đầu và đi ra.

Carter nhìn chằm chằm vào lớp mỡ đông lại trên tờ giấy lót dưới cái bánh kẹp và nhìn xuống vết tương rớt trên quần mình. Hắn thầm nguyền rủa và giận dữ lau chúng đi, biết rằng mình phải đem đến tiệm giặt để làm sạch chúng. Tương mù tạt dính vào tờ giấy ăn, nhưng vẫn để lại một vết bẩn tối màu trên cái quần dài.

Bỗng nhiên, một vết nhơ khác nảy ra trong đầu hắn. Vết bẩn của thỏi son đỏ Dixie trên mặt Betty Jo và một vết tương tự trên tấm ga trải giường bọc cô ả. Cơn đau bụng lại quặn lên và hắn nhắm mắt, ngả người xuống chiếc ghế, tự thuyết phục bản thân đừng hoảng sợ.

Carter ném đồ ăn vào trong bọc mà không cắn miếng nào, rồi chộp lấy cái cặp táp. Lát sau, hắn đã ở trên phố, hít lấy không khí mùa xuân ấm áp và tự nhủ phải bình tĩnh. Chỉ vì một kế hoạch bị hỏng, không có nghĩa là hắn sẽ không thử lần nữa. Carter ném cái gói vào trong thùng rác ở góc đường và chạy ngang qua phố đến bãi đỗ để lấy xe. Có vài thứ cần làm và chúng yêu cầu sự bí mật... một nơi vắng vẻ và một bộ óc sẵn sàng phạm tội hơn.

***

Một chú chim đớp muỗi kêu vang lên từ bên kia khoảng đất quang đãng trước mắt căn nhà gỗ nhỏ. Chú chó con rên khe khẽ trong giấc ngủ rồi im lặng khi Glory nghiêng người vỗ nhè nhẹ vào đầu nó.

“Trời sẽ tối trong một tiếng nữa hoặc lâu hơn chút,” Glory nói.

“Anh ấy sẽ đến,” Wyatt đáp.

“Căn nhà của bà khó tìm lắm, trừ khi anh ấy đã biết nó ở đâu.”

“Đừng quên họ vẫn đang đào xới lớp tro tàn khi chúng ta từ thành phố quay lại. Tình cờ là có vài người ngoài đó để Lane hỏi đường. Nếu không, tôi đã cho anh ấy những chỉ dẫn kha khá qua điện thoại.” Rồi anh mỉm cười. “Em không biết tính Lane Monday đâu. Nếu anh ấy nói sẽ đến đây thì anh ấy sẽ làm được, cầu Chúa che chở cho người nào dám cản đường anh ấy.”

Glory đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn vì không có việc gì làm và cô dợm bước vào trong.

“Tôi nghĩ mình sẽ chuẩn bị bữa tối,” cô nói.

Wyatt đuổi kịp đến cửa. “Glory...”

Cô ngước lên, choáng váng nhận ra ngón tay cái của anh đang chạm vào một bên ngực mình. Glory đợi anh buông tay ra.

Bỗng nhiên chó con sủa vang. Wyatt thả cánh tay Glory và đẩy cô ra sau khi anh quay người. Giữa những nhịp tim dồn dập, Glory trông thấy anh đúng là một người lính. Tư thế phòng thủ, đôi mắt nhìn bao quát rặng cây rậm rạp bên kia mảnh sân nhỏ và cũng nhanh như khi căng người phòng bị, anh bắt đầu thư giãn.

“Đó là Lane.”

Glory bước sang bên để quan sát đầy đủ hơn người đàn ông đang đi ra từ rừng cây và há hốc miệng kinh ngạc. Anh ta là người khổng lồ.

Wyatt cười tươi. “Đúng vậy, cô nhóc, từ vị trí của em, tôi đoán trông anh ấy rất to lớn.”

“Anh lại làm việc đó lần nữa,” cô cằn nhằn và đấm nhẹ vào cánh tay anh. “Điều tôi muốn biết là, nếu tôi là bà đồng, tại sao chỉ có anh đọc được suy nghĩ của tôi? Tại sao tôi không thể nhìn vào tâm trí anh?”

Anh nhún vai. “Có thể đó là do người lính trong tôi. Tôi đã được huấn luyện để không ngừng cảnh giác.”Và cái ngày tôi để em vào trong đầu mình, tôi nhất định sẽ gặp rắc rối, anh nghĩ rồi tập trung vào người đàn ông to lớn đang tiến đến phía họ.

Glory nín thở, quan sát cách di chuyển và cơ bắp của người đó, băn khoăn liệu ai trên thế giới này đủ dũng cảm để sống với một người có kích cỡ như vậy.

“Chị gái tôi,” Wyatt trả lời rồi nhoẻn cười. “Xin lỗi. Lỡ lời.”

Lờ anh đi, Glory bước tới và đưa tay ra như thể chào mừng Lane vào một ngôi nhà lớn thay vì một căn chòi gỗ nhỏ bé lạc giữa rừng cây.

“Ông Monday, tôi là Glory Dixon. Tôi cám ơn ông đã đến.” Sau đó cô nhìn bàn tay mình biến mất trong lòng bàn tay anh ấy.

Lane mỉm cười và Glory trông thấy tính cách hiền lành trong con người này, bất chấp vóc dáng to lớn.

“Thôi nào, tôi có chút mắc nợ Wyatt yêu quý đây,” anh nói. “Và theo những gì cậu ấy kể, cô đang có khá đông quân số đấy. Tôi nghĩ mình có đến hay không cũng thế.”

“Tôi đang chuẩn bị bày bữa tối ra bàn,” cô nói. “Bọn tôi sẽ giúp,” Wyatt đáp và cầm lấy cái túi trên tay Lane. “Theo em, nhớ cúi đầu khi vào trong.”

Một con sói đồng cỏ hú lên từ phía xa xăm cùng với tiếng cú đêm phát ra từ một cái cây trong sân khiến chó con sủa giận dữ, điều đó làm Wyatt bồn chồn. Anh biết những âm thanh ban đêm khiến con chó sợ hãi nhưng không thể xóa khỏi đầu hình ảnh một kẻ tấn công đang lén lút theo dõi họ trong khu rừng.

“Có cần kiểm tra bên ngoài không?” Lane hỏi.

“Glory nói đó chỉ là những âm thanh của đêm. Nếu có người, chú chó con sẽ không buồn sủa mà liếm hắn ta đến chết.”

Lane chấp nhận lời giải thích và không nói gì thêm, anh quan sát chăm chú khi Wyatt bước đến khoảng trống giữa cửa sổ và chiếc ghế, còn Glory xuống phòng chính để đi tắm.

“Cậu có nghĩ cô ấy nói thật không?” Lane hỏi.

Wyatt lạnh người và quay lại. “Có.”

“Như thế nào?”

“Như thế đó,” Wyatt đáp.

Lane nhún vai. “Vậy thì kể anh nghe những gì cậu biết.”

Đôi mắt Wyatt tối sầm và vết sẹo trên má chuyển sang màu đỏ.

“Glory nói ai đó đã cố ý mở khí ga trong nhà. Em biết cha và anh trai cô ấy đã chết. Em nghe thấy những suy nghĩ của cô ấy và em không biết giải thích thế nào.”

Miệng Lane há ra nhưng chỉ một chút. “Cậu đang kể với tôi rằng cậu có thể đọc suy nghĩ của cô ta?”

“Đừng nhìn em như thế!” Wyatt gầm lên. “Em biết chuyện này nghe như thế nào. Nhưng em biết điều mình biết. Ai bảo em suýt chết. Ai bảo dòng máu của cô ấy đang chảy trong huyết mạch em. Anh chỉ cần tin em thôi!”

“Wyatt, đừng nổi cáu với anh ấy.”

Cả hai người đàn ông quay ra. Glory đứng trên lối vào phòng khách, giữ chặt một cái khăn tắm trước ngực trong khi bộ đồ ngủ của bà cô hơi chạm xuống sàn nhà. Lần đầu nhìn thoáng qua, cô trông như một đứa trẻ, đến khi họ nhận ra chỗ nhô lên của bộ ngực bên dưới lớp vải thô và đường cong của bờ hông phía dưới lần vải khi cô đi ngang qua phòng.

“Chân em sẽ lạnh mất,” Wyatt cằn nhằn và muốn đan tay mình trong mái tóc màu vàng ánh bạc, trải dài gần đến eo cô.

Glory dừng lại, nhìn lên hai người. Họ không thể phủ nhận lời cầu xin trong đôi mắt đó.

“Bọn tôi không cãi nhau đâu, em gái,” Lane nói nhẹ nhàng và quan sát cách cô tiến đến bên Wyatt, nép mình trong vòng tay che chở của cậu như thể đã làm việc này nhiều không đếm xuể trước đó. Anh không nghĩ trong đời mình có thể gặp một người phụ nữ dịu dàng và đáng tin cậy hơn.

“Không phải lỗi của anh ấy khi không hiểu được chuyện này,” Glory tiếp tục như thể Lane chưa từng nói.

“Tôi không cần phải hiểu mới giúp đỡ cô,” Lane đáp, “Tôi nhất định sẽ giúp. Ngày mai, tôi sẽ thực hiện một vài điều tra riêng tại hiện trường vụ hỏa hoạn. Một người nói chuyện sớm nay báo rằng khoảng chín giờ sáng đội trưởng cứu hỏa sẽ đến. Cô có thể đến nếu muốn.”

Giọng Glory run run nhưng cô gắng giữ vững tư thế. “Ngày mai tôi phải chôn cất gia đình. Có lẽ để sau đi.” Và cô mỉm cười nhưng không nhìn họ. “Nếu các anh không phiền, tôi nghĩ mình nên đi ngủ. Hai người còn cần gì không?”

Không thể để cô đi mà chưa chạm vào lần cuối, Wyatt vuốt một lọn tóc lơ thơ gần mắt Glory. “Chúng tôi sẽ trông chừng. Cứ ngủ đi. Hãy nhớ rằng, dù ngày mai có chuyện gì xảy ra, em cũng không đơn độc.”

Cô gật đầu và đi về phòng, đóng cửa.

Cả hai không nói chuyện với nhau trong vài phút và rồi người phá vỡ sự im lặng là Lane.

“Hy vọng cậu không nghĩ anh sẽ ngủ cùng cậu,” Lane lẩm bẩm.

Wyatt cười tươi. “Em hy vọng anh không nghĩ em sẽ nhường giường mình.”

Lane cũng cười lại. “Cậu có thấy cái chăn ngoại cỡ nào không? Anh cho rằng sàn nhà là chỗ tốt nhất.”

Phút giây căng thẳng đã trôi qua, cái nệm rơm của Lane đã được làm xong và Wyatt đi tắm, chẳng có gì để làm ngoài quan sát và chờ đợi điều ngày mai sẽ mang lại.

***

Trong lúc đó, Carter Foster ở nhà, vắt óc tìm kiếm một giải pháp. Chưa đi quá công sở được hai toà nhà, hắn đã kịp nghe vô số tin đồn trên phố. Việc Glory Dixon đã cùng tay cựu binh hải quân đến đồn cảnh sát và một cảnh sát Liên bang đang trên đường tới khiến hắn hoảng sợ. Người này nằm ngoài lĩnh vực của hắn. Thứ hắn cần là cơ bắp. Cơ bắp đâm thuê chém mướn. Carter tự hỏi, biết đâu, các khách hàng cũ của mình cũng thành thạo việc giết người và băn khoăn không biết giá cả đâm thuê chém mướn dạo gần đây thế nào.

Hắn ngồi sụp xuống một cái ghế tựa, ngắm nghía tấm thảm dưới chân, lo sợ cái giá của việc chôn Betty Jo sẽ tăng thêm và thầm nguyền rủa ngày hắn tuyên thệ “Tôi đồng ý.”