Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 11




Đôi mắt Glory mở to nhìn Wyatt tiến về phía mình. Sau này, cô sẽ nhớ mãi cách anh di chuyển như một con mèo lớn, đầy sức mạnh nhưng vô cùng duyên dáng. Tuy vậy, giờ đây, chẳng có gì trong tâm trí Glory ngoại trừ gương mặt anh và cách đôi mắt anh đang nhìn khắp cơ thể mình.

Glory nín thở, không biết liệu mình có đủ sức nắm giữ chàng trai hoang dã và tự do này không. Khi tới đủ gần để chạm vào cô, anh đưa tay lùa vào mái tóc mềm mại của Glory và cúi xuống. Wyatt đưa môi lướt nhẹ qua gương mặt rồi dừng lại trên bờ môi cô, hơi thở đang bị giữ lại của cô trượt ra như một tiếng thở dài. Một sự đụng chạm ngoài mong đợi. Cô chưa chuẩn bị cho kiểu tiếp xúc đầy tôn kính này cũng như nỗi tuyệt vọng bị kiềm giữ trong anh.

Wyatt đang say đắm trong tình yêu và bị cuốn vào một sức mạnh mà bản thân anh không thể điều khiển nổi. Cố gắng lắm anh mới nhớ rằng họ đang dừng trong một tầm nhìn trống trải nơi ai cũng có thể thấy và cô vẫn còn thâm tím, đau nhức sau cú va chạm với cái chết ngày hôm qua. Anh rên rỉ rồi ngẩng đầu lên, vấp phải sự phản đối từ Glory, để làm dịu lời cầu xin đó Wyatt ấn ngón trỏ lên bờ môi cô.

“Glory, anh xin lỗi. Anh gần như quên mất em đang...”

“Đưa em lên giường đi. Hãy làm em quên đi tất cả nỗi kinh hoàng này. Hãy cho em thứ gì khác để nhớ ngoài nỗi sợ hãi. Em đã quá mệt mỏi vì phải lo lắng rồi “

A, Chúa ơi! Cô vuốt ve dọc cánh tay Wyatt, đỉnh đầu dụi vào dưới cằm anh, và ngước mắt lên. Đôi mắt xanh bạc chăm chú mở to đầy lo âu, chờ đợi câu trả lời.

Vào khoảnh khắc này, Wyatt dường như có thể làm được tất cả mọi thứ trên đời vì cô.

“Anh yêu em, Glory Dixon.”

“Em biết,” cô dịu dàng đáp. “Đó là lý do em yêu cầu.”

Tay trong tay, họ đi về căn nhà gỗ, lần đầu tiên cảm thấy an toàn dù biết có người đang dõi theo sau lưng. Tiếng khóa vang lên trong căn nhà cổ yên tĩnh, và chẳng còn gì ngoài tiếng tíc tắc từ chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi của bà cùng nhịp tim dồn dập bên tai họ.

Glory cử động đầu tiên. Cô lần theo mái tóc, giật cái khóa kéo được giấu kín.

“Giúp em, Wyatt. Em nghĩ tóc kẹt vào đây rồi.”

Anh cũng nghĩ vậy đấy, anh nghĩ, nhưng không nói thành lời.

Wyatt luồn tay xuống dưới mái tóc tơ vàng của cô và vuốt chúng sang một bên để có thể nhìn thấy rõ. Những ngón tay anh run run khi tháo một sợi tóc khỏi khóa sắt. Rồi anh nhấc khóa lên và kéo.

Chầm chậm. Thấp dần.

Nhìn cơ thể mảnh mai của người phụ nữ mình yêu dần lộ ra thật quá sức chịu đựng. Hấp tấp, anh luồn hai tay vào bên dưới lớp vải, vòng quanh cơ thể cô và nâng lấy bầu ngực. Glory thở hắt rồi rên khe khẽ, uốn cong người trong lòng bàn tay anh.

Wyatt run lên, bốc cháy trong nhu cầu được chìm đắm vào sự ngọt ngào của người phụ nữ này, nhưng anh cố kìm nén. Cô ấy chưa sẵn sàng. Giờ chưa phải lúc. Cô ấy muốn quên và anh hy vọng mình có thể nhớ ra việc phải làm, bởi vì mọi hơi thở của anh đang lôi kéo sự tỉnh táo ra ngoài đầu óc.

“Glory.”

Anh khẽ thì thầm tên cô trên đầu môi, khi cô bước ra ngoài vòng tay. Chiếc váy rơi xuống chân Glory như một vũng nước xanh, chẳng còn gì trên cơ thể cô ngoài mảnh đồ lót nhỏ chỉ vừa bao quanh hông, và Wyatt bắt đầu run rẩy.

Hai lần anh cố gắng cởi cúc áo nhưng lần nào, ngón tay cũng trượt khỏi chúng.

“Ôi, mẹ kiếp,” anh lẩm bẩm rồi giật mạnh.

Hàng cúc rơi lộp bộp ra khắp sàn. Đôi bốt quẳng một hướng và chiếc quần bò theo hướng khác. Trước khi Glory kịp nghĩ ngợi, anh đã ôm cô trong tay và tiến về phía giường với tia sáng kỳ lạ nơi ánh mắt.

Họ ngã lên tấm ga giường trong khi những mảnh quần áo còn lại rơi xuống nền nhà. Vào phút cuối cùng, Wyatt nhớ ra biện pháp bảo vệ và bò đến ngăn kéo tủ đầu giường.

Chẳng còn thời gian để từ tốn, để yêu đương nhẹ nhàng hay thì thầm những lời hứa êm dịu nữa. Đam mê giữa hai người đã quá rõ ràng, Glory đặt tay 1ên vai anh và thúc giục anh xuống thấp hơn khi anh di chuyển giữa hai chân mình. Khi Wyatt bắt đầu đi vào trong, hai mí mắt cô run run bởi kích động, vòng tay ôm lấy cổ người yêu, cô đi theo anh đến nơi anh muốn.

Họ cùng hòa theo nhịp điệu cơ thể, khơi dậy ngọn lửa ngọt ngào để biến khoảnh khắc này trở thành vĩnh cửu. Rồi đến lúc cám xúc thăng hoa tuyệt vời đến mức tưởng như có thể duy trì mãi mãi. Nhưng sau đó, nhịp điệu hối hả tăng dần và những nút thần kinh bị kích thích sắp lên đến điểm bùng nổ.

Wyatt vẫn còn giữ kiểm soát được một lát, rồi điều tiếp theo anh biết là cô uốn cong người, kêu tên mình.

Anh nhìn xuống và trông thấy mình trong mắt cô, cảm thấy như mình đang chìm vào đó. Một ánh mắt thoáng ngạc nhiên khắc trên gương mặt cô khi những cơn sóng khoái cảm nối tiếp nhau lên xuống, chảy qua cơ thể Glory. Bị mắc vào đợt sóng dội lại, Wyatt không thể cưỡng lại và cũng không muốn như vậy. Anh trút tất cả vào trong cô.

Với Glory, thời gian như ngừng lại. Mọi rắc rối của thế giới ngoài kia bị lãng quên trong chốc lát. Chẳng có gì quan trọng ngoài người đàn ông trong vòng tay cùng tình yêu nơi ánh mắt anh. Giây lát sau, Wyatt đổ sập xuống, nằm gối đầu lên ngực Glory, bàn tay vẫn nắm chặt đám tóc rối tung của cô.

Với tình yêu căng tràn, Glory vươn tay đầy thỏa mãn, lần theo bờ vai người yêu rồi đan các ngón tay vào mái tóc đen dày của anh. Mặt trời đang dần chìm xuống phía đường chân trời, cô cảm nhận được sự thư thái từ anh và nhớ lại đêm qua người đàn ông này đã đứng canh cho mình ngủ.

Ngủ đi, tình yêu của em, cô nghĩ.

“Anh ư?” Wyatt hỏi.

Glory mỉm cười. Anh lại làm thế. “Anh là gì nào?” cô hỏi và biết rõ ràng mình đang bị nói bóng gió.

“Tình yêu của em.”

“Anh nghĩ sao?” cô thì thầm.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn tối sẫm lại sau cơn đam mê vừa bùng nổ. “Anh nghĩ mình đang trên thiên đường.”

Cô nhoẻn cười. “Không, anh ở trong vòng tay em và trên giường bà.”

Wyatt lăn mình, chuyển cô từ phía dưới lên trên. “Như anh đã nói... anh đang trên thiên đường.”

Trước khi Glory có thể ngồi yên thoải mái, Wyatt lại dùng bàn tay trêu ngươi làm cho cô cảm nhận được những điều tưởng như không thể vào lúc này.

Cô thở hổn hển, rồi di chuyển theo những ngón tay anh. “Em không biết gì về thiên đường,” cô thì thầm, nhắm mắt và cắn môi, nhấm nháp khoái lạc anh đang tạo ra. “Nhưng nếu anh dừng việc đang làm bây giờ, anh sẽ gặp rắc rối đấy.”

Wyatt bật cười và chứng minh mình đủ nam tính để kết thúc việc do bản thân khởi xướng.

***

Carter Foster đứng bên cửa sổ trong căn nhà tối tăm của hắn, nhìn chăm chú qua màn cửa và thầm rủa chiếc xe tuần tra chầm chậm đi ngang qua.

Đây không phải lần đầu tiên nó vòng quanh khu này. Thực ra, đây chỉ là một chiếc xe tuần tra bình thường đang thực hiện nhiệm vụ. Nhưng trong suy nghĩ của Carter, hắn nghĩ cảnh sát đang tìm kiếm những manh mối có thể hủy hoại thế giới của mình. Tội lỗi tạo ra những trò gian trá kỳ lạ trong đầu kẻ gây án.

Hắn thả tấm rèm xuống và bắt đầu đi lại trong phòng, không biết mình có nên đóng gói đồ đạc và bỏ trốn trước khi họ lần ra dấu vết hay không. Ngày nào Glory Dixon còn sống, cơ hội thoát tội sát nhân của hắn càng giảm. Là một người từng xây dựng cuộc sống ở mặt tốt của pháp luật, hắn biết chính xác vấn đề của mình đã lún sâu tới mức nào.

Carter di chuyển từ phòng này sang phòng khác, giật mình khi trông thấy những cái bóng có hình dáng quái gở. Mọi tiếng động hắn nghe thấy trong cuộc sống đột nhiên có những dấu hiệu chẳng lành. Chiếc giường nơi Carter cùng Betty Jo từng chia sẻ không thể là chỗ để nghỉ ngơi nữa. Hắn phải lẻn khỏi buồng và đi đến phòng khách mỗi đêm, không dám nhìn vào trong đó, sợ rằng bóng ma Betty Jo sẽ xuất hiện và ngồi bên giường với vệt son bẩn ngang mặt cùng chiếc váy bị xé rách tới cặp đùi trắng nõn.

“Khi mọi chuyện qua đi, mình sẽ bán căn nhà này và rời khỏi đây,” hắn tự nhủ. Lúc Carter đứng cuối hành lang và chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại vang lên.

Hoảng sợ bởi âm thanh bất ngờ, hắn nép chặt vào tường, sau đó tự rủa mình ngu ngốc vì nhận ra đó chỉ là tiếng chuông điện thoại. Hắn nghĩ hay là để mặc nó rung, nhưng rồi lại thấy, với hoàn cảnh này, tốt hơn là nhận cuộc gọi. Ngay khi lên tiếng trả lời, Carter biết mình lại quyết định sai lầm. Nên để mặc điện thoại kêu mới đúng.

“Là tao “ Bo rên rỉ.

“Tao nghe là biết rồi,” Carter châm chọc. “Bây giờ, trừ phi mày gọi báo đã hoàn thành việc làm hỏng tối qua, tao không nghĩ chúng ta có cái thá gì để trao đổi.”

“Tao gọi để báo mày nợ tao bốn cái lốp mới,” Bo quát.

Carter trợn tròn mắt. “Nếu mày không nhấc cái mông lên thì tao chẳng nợ mày cái gì hết,” hắn quát lại.

“Xem này, công việc phức tạp hơn mày chỉ dẫn. Tao phải làm hỏng bốn cái bánh xe hôm nay để cứu mạng mình khỏi lũ người núi điên khùng. Mày phải trả hoặc tao biết ai đó sẽ có hứng thú quan tâm tới vai trò cùa tao trong những vụ tình cờ xảy ra cho quý cô Glory Dixon.”

Carter điếng người không tin được. Thật không chịu nổi! Thẳng ngu ngốc này đang cố tống tiền mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu và nhoẻn cười. Bộ não đười ươi của Marker không thể so bì với những kỹ năng của một luật sư quen đứng trước tòa.

“Được rồi, nào, tao đã thực sự cẩn thận trước khi vận dụng pháp luật,” Carter mỉa mai. “Họ chẳng có gì về tao, còn mày có một tập hồ sơ từ thời trẻ. Mày là người bị con chó nọ cắn và tao là một luật sư đángkính. Nếu có bọn người trong núi đó như mày nói, tại sao chúng muốn đổ tội cho tao? Chúng không thấy mặt tao mà là mày. Và... để hoàn thành việc, mày đã ăn trộm xe, cố gắng cán chết người trước mặt cảnh sát trưởng, không ngờ hả. Bây giờ, mày có thể nói tất cả nếu mày muốn, nhưng chẳng có gì... hoàn toàn không có gì... liên hệ tới tao cả. Không một đô la. Không một mẩu hợp đồng. Không gì cả!”

Câu trả lời của Bo có vẻ kích động. “Mày có lý do để muốn con ả nhà Dixon chết, còn tao chẳng có cái lý do nào để quan tâm tới điều đó. Nếu tao kể với họ điều mình...”

Carter tức giận đến run người nhưng điều đó không ngăn cản hắn kết thúc buổi tranh cãi bằng một đòn tuyệt đối. Thứ sẽ làm Bo cực kỳ bối rối.

“Hãy làm như mày nói!” Carter hét. “Con mụ phù thủy điên rồ đấy có thể hủy hoại tao. Nhưng Chúa giúp tao, nếu mày nói ra, tao sẽ cho mày sống nốt phần đời còn lại sau song sắt.”

“Này, nghe này,” Marker rên rỉ. “Mày không thể…”

“Ồ, đúng, tao có thể,” Carter đáp. “Bây giờ... làm việc mày được thuê hoặc để tao yên. Hiểu chứ?”

Bo nhăn nhó, dập cái ống nghe vào giá. Việc này không theo đúng kế hoạch.

“Giờ thì làm gì?” hẳn lẩm bẩm.

Bo nhăn mặt, chửi rủa cả Carter lẫn vận xui của mình rồi đi ngược lên phố về nhà. Từ giờ đến sáng, hắn sẽ phải kiếm cho được bốn cái lốp mới, hoặc không bao giờ có thể làm xong công việc. Và nếu ăn cắp chúng, lựa chọn đầu tiên trong chuỗi thủ tục này, hắn không thể lăn mấy thứ chết tiệt đó xuống phố. Bo cần một đôi tay khác và một cái xe thùng tốt để giúp hắn. Trong lúc đi bộ, hắn tự hỏi tên bạn già, Frankie Munroe, còn ở quanh đây không.

***

Anders Conway lật người ngồi dậy trên giường. Ông không biết thứ gì đau đớn nhất, lương tâm hay dạ dày của mình. Khẽ cằn nhằn và lê ra khỏi chăn, ông đi ngang qua nhà tìm thêm thuốc kháng axit. Một ngày nào đó, cảnh sát trưởng sẽ phải thay đổi thói quen ăn uống... hoặc nghề của mình.

Hôm nay, Conway đã đối mặt với hậu quả việc làm cái nghề thực thi pháp luật này. Một năm rời bỏ công việc, ông đã để cho đồn cảnh sát và chính mình trượt dốc. Dù Glory Dixon có dương dương tự đắc về khả năng tâm linh của bản thân, thì sự thật rằng kẻ nào đó ở ngoài kia đang cố gắng hại cô vẫn còn đó.

Chiếc xe bị đánh cắp mà họ phát hiện đã được lau sạch dấu vân tay... tất cả, ngoại trừ một phần dở tìm thấy trên trục tay lái. Họ đã loại khỏi nghi vấn chủ nhân cùng các thành viên và bạn bè của gia đình. Chỉ còn một khả năng là dấu tay của kẻ cắp. Nhưng phải mất nhiều ngày, có thể nhiều tuần để lấy báo cáo từ trụ sở liên bang. Trong thời gian đó, Glory Dixon có khi đã được chôn cất xong xuôi rồi.

Ông đã gửi mẫu vải tới một phòng thí nghiệm cũng hy vọng mong manh sẽ nghiên cứu thấy điều gì đó, mặc dù không thể đoán trước được họ có thể lấy ra cái gì từ một mẫu vải bông.

Conway thả hai viên thuốc sủi vào cốc nước, đợi chúng tan ra hết và tự an ủi bản thân rằng mình đang thực hiện công việc phải làm

Ít phút sau, ông lê người trở lại giường, cảm thấy thoải mái hơn với tình trạng hiện tại, và cái dạ dày của mình. Trong cơn mơ chập chờn, ký ức về gương mặt lén lút của Carter Foster trôi qua tiềm thức. Nhưng ông đã đi quá xa để đặt câu hỏi tại sao và khi bình minh tới, Conway sẽ chẳng nhớ gì nữa.

***

Cách đó vài dặm, trong một ngôi nhà nhỏ nép sâu giữa cách rừng thông phía trên thị trấn Larner’s Mill, Wyatt đang ngủ cùng Glory trong vòng tay. Nỗi sợ khiến anh gần như không ngủ hai đêm trước, giờ đã biến mất phần nào.

Cả hai nằm trên giường và biết chắc rằng nơi nào đó ngoài bức tường kia, có sáu người đàn ông vùng núi đang canh gác, họ đã thề sẽ làm điều đó, và Wyatt biết họ sẽ giữ vững. Anh đã nhìn vào những gương mặt ấy. Anh đã trông thấy con người trong đó. Các biểu hiện của đức tính kiên định là tất cả điều anh cần. Với sự giúp đỡ của họ, biết đâu... chỉ là biết đâu, sẽ có một lối thoát cho tình hình này.

Không khí yên bình của buổi sáng sớm đánh thức Wyatt từ giấc ngủ sâu không mộng mị. Anh gần như nghĩ vậy cho tới khi quay sang nhìn vào gương mặt Glory và thấy cô đang nhăn nhó lo sợ.

Wyatt chưa từng trông thấy nỗi kinh hoàng trên một gương mặt say ngủ, cho đến bây giờ. Khi quan sát, anh biết việc gì đang xảy ra. Đâu đó trong những điều cô đã trông thấy, cơn ác mộng của một người khác đang diễn ra và kéo Glory vào cùng.

Ngoại trừ cái ngày ở trong bãi rác thành phố khi cô thấy hình ảnh một cái xác bị vứt bỏ, anh chưa bao giờ chứng kiến việc này diễn ra. Trái tim đập nhanh dần vì sợ hãi. Wyatt muốn biết cô đã cảm thấy như thế nào khi đến giải cứu anh, rồi tự hỏi mạng sống của người nào đang gặp nguy hiểm.

Không chắc phải cư xử thế nào hay phải làm gì, anh nhận ra vấn đề nằm ngoài tầm tay mình, bất chợt cô giật nảy người và ngồi thẳng dậy trên giường, đôi mắt mở to, nhìn vô định vào một thứ khác ngoài căn phòng ngủ. Đôi mắt cô dao động, như thể dõi theo một trang sách, xem một vở kịch chỉ mình cô trông thấy. Glory rên khe khẽ, nắm chặt cái chăn trong tay, đung đưa trước sau trong một bộ dạng thật khiếp sợ.

Tĩnh mịch. Tĩnh mịch tuyệt đối. Không gió. Kể cả một cơn gió khe khẽ, êm dịu. Những đám mây tối tăm lơ lửng phía trên đường chân trời lúc bình minh, đen kịt và nặng nề, gần như kéo trệt xuống mặt đất.

Những bức tường bên ngoài ngôi nhà khung trắng tương phản hoàn toàn với thời tiết sắp bão. Hàng rào chạy từ khu chuồng đến rừng cây mà không có một con vật nào trong tầm mắt.

Và mọi thứ nổ tung trước mắt cô, phá vỡ sự yên tĩnh kỳ dị bằng một tiếng gầm vang dội và khủng khiếp. Những thân cây bị uốn cong xuống mặt đất rồi bị nhổ đến tận gốc, bay và vặn xoắn trong không trung như một mũi tên ngoại cỡ.

Các cửa sổ vỡ toang. Kính vỡ vào trong, lấp đầy không gian bằng các mảnh chết chóc long lanh của sự phá hủy. Mọi thứ đã từng tồn tại giờ không còn nữa.

Và nhanh chóng như khi tới, nó qua đi. Nơi trước đó là bóng tối giờ thế chỗ bởi ánh sáng. Ngôi nhà chỉ còn lại một phần. Những cành cây to thập thò qua một khung cửa sổ. Phía dưới sức nặng của chúng, một cái cũi trẻ nằm vỡ tan tành trên sàn. Và gần khung cửa, một chiếc đồng hồ đặt bàn nằm lăn lóc, kim dừng lại lúc bảy giờ năm phút.

Glory rùng mình và ngã về phía trước, đầu cô gục lên gối và đôi vai run lẩy bẩy trong khi cô kéo bản thân trở về với thực tại.

“Em yêu... em ổn chứ?”

Tiếng nói của Wyatt là bến bờ bình yên nơi cơn bão đã qua. Cô quàng tay ôm cổ anh, khóc nức nở gần như kích động.

“Cơn bão... em không thể dừng cơn bão lại.”

Wyatt kéo Glory gần hơn, vuốt mượt phần tóc rối bù quanh mặt và xoa nhẹ lưng cô dỗ dành.

“Không có bão ở đây, em yêu. Chắc đó chỉ là một cơn ác mộng thôi.”

Hai mắt Glory sáng rực, cô ngẩng đầu và đóng ghim anh bằng cái nhìn giận dữ.

“Đừng!” cô nức nở. “Đừng nghi ngờ em. Wyatt! Không phải lúc này! Em chưa bao giờ mơ. Kể cả lúc ngủ. Hay những điều này... vào trong đầu. Em không thể bắt chúng dừng lại và không thể đuổi chúng đi.”

Cô lăn khỏi vòng tay anh và xuống giường, muốn tự mình nhìn thế giới bên ngoài kia ra sao, Wyatt chạy theo bước chân hoảng loạn của Glory tới cửa, không quên cầm theo khầu súng bên mình.

Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu và hôn lên vẻ cau có trên gương mặt Glory bằng sức nóng ấm áp, cùng lúc đó một cơn gió nhẹ mùa xuân thổi tung đuôi váy ngủ rồi lại ép nó dính vào chân cô.

“Ôi. thánh thần ơi,” cô lẩm bẩm, lấy hai tay ôm mặt. “Em không hiểu. Em đã trông thấy cơn bão. Em đã thấy...!” Gương mặt cô sáng bừng khi nhớ ra điều gì. “Mấy giờ rồi?”

Anh nhìn vào chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi của bà “Gần tám giờ. Sao vậy?”

Glory rên rỉ, bước chân trần ra bãi cỏ đẫm sương. “Vậy thì thật khó hiểu. Đồng hồ dừng lại sau bảy giờ một chút. Thời điểm đó đã qua rồi.”

“Lại đây,” anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô trở lại nhà. “Giờ thì ngồi xuống và kể cho anh chính xác điều em đã thấy. Biết đâu nó xảy ra ở miền khác trên đất nước mình, và nếu thế, em không thể làm gì để dừng con bão lại, cưng ạ. Em không thể sửa chữa thế giới. Anh rất buồn vì em bị kéo vào đống lộn xộn đó.”

Cô lả đi trong vòng tay anh, rồi nghe theo lời thúc giục của anh, cô ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế dài, thu đôi chân trần vào dưới vạt váy ngủ để sưởi ấm chúng. Lúc bắt đầu kể, giọng cô run rẩy và yếu ớt.

“Nó rất thực. Ngôi nhà màu trắng, nằm trên một ngọn đồi ngay bên bờ sông. Có một kho thóc có hai tầng ở ngay bên dưới ngôi nhà, bãi quây súc vật cùng hàng rào phía sau và kéo dài tới cánh rừng.”

Khi nghe những điều cô kể, Wyatt ngừng pha cà phê. Anh quay người, lắng nghe cô tiếp tục mà bỏ quên cốc cà phê.

“Còn gì nữa?” anh giục.

Glory nhún vai. “Bầu trời. Nó tối đen. Và mọi thứ đứng yên... anh hiểu ý em đấy... giống như thế giới ngừng thở vậy!”

Anh gật đầu mặc dù lời miêu tả khiến người anh ớn lạnh.

“Và rồi nó bùng nổ... ngay trước mắt em. Có một tiếng gầm và cây cối bị bật khỏi mặt đất, rồi các cửa sổ...” Cô lập tức nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng điều xảy ra tiếp theo. Đôi môi run run khi nhìn anh. “Và rồi nó qua đi. Có một cái cây xuyên qua cửa sổ và một cái cũi trẻ em bên dưới. Một cái đồng hồ trên sàn dừng lại lúc bảy giờ năm phút.”

Wyatt rùng mình. “Chết tiệt, em yêu! Thật đau đớn khi nhìn thấy mọi thứ như vậy mà biết rằng bản thân không thể kiểm soát được hậu quả.”

“Thỉnh thoảng em làm được,” cô thì thầm. “Anh nhớ chứ?”

Đôi mắt Wyatt tối sầm. “Sao anh có thể quên?”

Nhưng ký ức còn quá mới mẻ để lãng quên và cô đấm vào đầu gối đầy thất vọng.

“Em chỉ ước mình nhận ra địa điểm này,” cô lẩm bẩm. “Nó quá đẹp. Có một cái máy đo hướng gió trên mái nhà, một cổng vòm rộng ngang phía trước và một chiếc ghế đu lớn. Em yêu ghế đu.” Tiếp đó, cô mỉm cười thật buồn. “Và có một chùm hoa păng-xê đẹp nhất mọc trong chậu sắt phía dưới một trong nhiều cái giếng kiểu cổ. Loại anh phải bơm bằng tay đó.”

Wyatt tái nhợt, lắng nghe lời cô kể và thở hắt khó nhọc. Cơn hoảng loạn đưa anh bay ngang qua phòng, kéo Glory đứng dậy và gần như lắc mạnh người cô.

“Ôi, Chúa! Ôi, Chúa ơi! Em đã nói đồng hồ dừng lại lúc mấy giờ?”

Glory vẫn lặng thinh. Cú sốc trên gương mặt Wyatt là không thể lầm được. “Bảy giờ năm phút,” cô đáp. “Tại sao? Có chuyện gì sao?”

Anh bắt đầu bước đi, nhìn lên chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi, rồi so sánh với thời gian cô thông báo.

“Ôi, không!” Anh bắt đầu tuyệt vọng thì một ý nghĩ lóe lên. “Đợi đã! Chúng ta ở khác múi giờ. Chưa quá muộn.” Trước khi Glory kịp hỏi rõ, Wyatt đã chạy tới phòng ngủ, lẩm bẩm.

“Điện thoại! Điện thoại! Mình phải tìm ra điện thoại.”

Ít giây sau, cô đứng ngay sau lưng anh.

Những ngón tay run rẩy bấm số, sau đó anh rền rĩ, đếm từng hồi chuông. Hai lần Wyatt nhìn xuống cái đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường và mỗi lần như vậy, nỗi sợ tăng lên gấp ngàn lần.

Cuối cùng, giọng ngái ngủ của Lane vang lên, Wyatt bắt đầu hét bảo họ ra ngoài.

“Wyatt? Có chuyện quái gì với cậu vậy?” Lane lẩm bẩm, cố gắng tỉnh táo. Anh cùng Toni đêm qua không được ngủ vì đứa con bị ốm, cuối cùng cơn đau tai của con bé cũng ngớt và họ ngã vào giường như những thây ma.

“Hai người phải ra khỏi nhà ngay!” Wyatt hét lên. “Một cơn bão đang tới. Anh có chưa đến năm phút để đưa mọi người xuống hầm. Vì Chúa, đừng hỏi em tại sao! Làm đi!”

Không hề thắc mắc, Lane lăn xuống giường, vừa chộp lấy cái quần jean vừa thúc Toni dậy.

“Là Glory à?” anh chỉ hỏi vậy.

“Đúng,” Wyatt hét lên. “Giờ chạy đi!”

Đường dây tắt ngấm bên tai Wyatt và anh ngồi xuống giường, run rẩy từ đầu tới chân, mắt ngân ngấn nước. Glory đưa tay ra, anh nắm lấy, đưa lên miệng, hôn vào lòng bàn tay, rồi cổ tay và kéo cô vào lòng.

“Em đã trông thấy nhà anh,” Wyatt thì thầm. “Rất vui vì em thích nó. Đó là nơi anh lớn lên.”

Glory nhắm mắt chống lại nỗi đau trong giọng anh. “Em rất tiếc. Em rất rất tiếc.” Cô vòng tay qua cổ và kéo người đàn ông của mình lại gần, giúp anh thoải mái theo cách duy nhất cô biết lúc này.

Nhiều phút trôi qua, đến nửa tiếng đồng hồ, rồi một tiếng, suốt thời gian đó Glory cố gắng ép Wyatt ăn và phải từ bỏ hy vọng anh sẽ nói chuyện. Wyatt chỉ ngồi, nhìn chăm chăm xuống sàn, tay không rời chiếc điện thoại im lìm.

“Ôi, Chúa ơi,” cuối cùng anh thì thầm. “Đã quá muộn sao?”

“Bây giờ, anh đã biết cảm giác nắm giữ sự sống và cái chết trong lòng bàn tay,” cô nói khẽ. “Em sống cùng nó mỗi ngày trong cuộc đời, Anh cũng có thể sống cùng nó chứ?”

Anh không đáp và cô không mong chờ câu trả lời. Wyatt đã muốn biết tất cả để hiểu cô. Và trái tim Glory đang tan vỡ khi cô nhận ra có thể là quá nhiều để anh chấp nhận được.

Lúc chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi đổ chuông báo giờ, Wyatt nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Ở đây là mười giờ, tức chín giờ của Toni và Lane. Nếu họ sống sót, mình đã nhận được tin báo lúc này, phải không? Anh đã nghĩ phải gọi cho anh trai, Justin, nhưng không thể nhớ ra số. Đó là một cái cớ và Wyatt biết vậy. Một cuộc gọi đơn giản để lấy thông tin sẽ giải quyết được vấn đề. Nhưng nó có thể đưa ra sự thật mà anh không muốn đối mặt.

Nhiều giây sau khi Wyatt vứt bỏ suy nghĩ này, điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông, làm cả hai giật mình, chẳng ai muốn nhận cuộc gọi. Glory nín thở và nhắm mắt cầu nguyện khi Wyatt nghe máy.

“Xin chào ?” -

Tiếng Lane có vẻ mệt mỏi và khàn khàn nhưng âm thanh vang đến tai Wyatt khiến anh vô cùng nhẹ nhõm.

“Là anh,” Lane nói.

“Tạ ơn Chúa,” Wyatt rên rỉ. “Em đã nghĩ anh sẽ không gọi lại nữa. Toni và Joy khỏe chứ? Anh đã…”

Lane cắt ngang. “Anh muốn nói chuyện với Glory” Wyatt đưa điện thoại cho cô.

“Xin chào?”

Lane nghẹn ngào, cố gắng nói lên cảm xúc của mình

“Anh phải cảm ơn em thế nào đây, họ là toàn bộ cuộc đời anh?” anh khẽ hỏi.

Glory mỉm cười. Vậy là cả gia đình đã an toàn.

“Anh sẽ không - ý anh là, không bao giờ - nghi ngờ một lời em nói nữa. Chậm năm phút nữa thì bọn anh đã chết cả rồi. Tất cả. Có một cái cây đổ lên cũi của Joy. Nó đâm mạnh vào...”

“Em biết,” Glory nhẹ nhàng đáp.

Lane dừng lại quệt tay ngang mặt và mỉm cười. “Đúng rồi, em biết, phải không cô gái?” Anh lại ngừng lời và lau bàn tay run run qua mặt. “Có người muốn nói chuyện với em.” Anh đưa điện thoại cho Toni.

“Glory phải không?”

Đôi mắt Glory mở lớn. Cô lấy tay che ống nghe và ngay lập tức thì thầm với Wyatt. “Em nghĩ là chị anh.”

Anh cười. “Vậy em chào chị ấy đi.”

Glory ngồi xuống giường, lo lắng cuốn một lọn tóc quanh ngón tay. Ngoại trừ Lane, đây là mối liên hệ đầu tiên của cô với người thân của Wyatt.

“Vâng, em là Glory.”

Toni thổn thức. “Chị là chị gái của Wyatt, Toni. Em đã cứu mạng bọn chị, em biết đấy.” Và chị ấy bắt đầu khóc, những tiếng sụt sịt đều đều. “Nói cảm ơn là quá ít so với món quà em tặng chị hôm nay nhưng chị phải nói cảm ơn, nhiều hơn em nghĩ. Nếu em biết chị đã trải qua những gì để có được anh ấy cùng đứa con, em sẽ hiểu việc biết họ an toàn có ý nghĩa thế nào với chị.”

Một nụ cười ngượng ngùng nhưng vui vẻ trải ra trên gương mặt Glory khi cô bắt gặp Wyatt đang quan sát mình. “Không có gì ạ,” cô đáp. “Nhưng không phải tất cả đều là công của em. Wyatt là người hiểu ra sự việc. Anh ấy mới là người gọi điện.”

Toni thở dài bởi kiệt sức. Ở một căn phòng khác, cô có thể nghe thấy tiếng Joy bắt đầu khóc nhặng xị và vợ Justin đang cố gắng dỗ dành con bé. Cuộc gọi phải kết thúc thôi. Bằng giọng run run, cô tiếp tục.

“Khi nào cậu ấy quay lại, chị rất vui nếu em đến cùng. Chị luôn muốn ôm một thiên thần dưới trần gian. Bây giờ để em trai chị nghe máy nhé, chị cũng cần nói với nó lời cảm ơn.”

Glory đưa Wyatt điện thoại.

“Chị à?”

Nghe thấy giọng nói của cậu, nước mắt Toni lại tuôn trào. “Cảm ơn, cậu em trai to xác của chị.”

“Không có gì mà, chị yêu,” anh đáp, dù điều này không muốn nói ra nhưng anh muốn biết. “Ngôi nhà có bị sập không?”

“Không. Sẽ tốn công đấy, nhưng vẫn sửa được.”

“Tốt quá,” Wyatt nói. “Chị đang ở nhà Justin?”

Tiếng Joy khóc ngày càng to hơn khiến Toni hoảng hốt. “Đúng, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi. Nếu em cần Lane, hãy gọi anh ấy ở đây, ít nhất hết tuần này. Ngay khi chuyển được hết kính vỡ ra khỏi nhà và lắp cửa sổ lại, bọn chị sẽ quay về và sửa sang căn nhà.”

Wyatt cười tươi. Anh biết thật là đau đầu khi hai gia đình sống tách riêng quay lại ở chung dưới một mái nhà, đặc biệt là hai kẻ cứng đầu như Toni và Justin.

“Wyatt này?”

“Vâng, chị?”

“Đừng làm tổn thương cô gái đó.”

Glory nhìn thấy vẻ choáng váng trên gương mặt và nỗi đau trong giọng anh nhưng cô không biết tại sao.

“Chuyện quái gì khiến chị nói với em thế?” anh hỏi

“Bởi vì chị biết em. Em lấy một cánh diều làm la bàn và đi theo chiều gió thổi. Khi rắc rối của cô ấy qua đi em sẽ lại đi xa. Đừng để con bé lại phía sau cùng trái tim tan vỡ. Nếu chị phát hiện em làm vậy, chị sẽ không tha thứ đâu.”

“Em không bao giờ có ý định ấy,” anh càu nhàu. “Và em cảm ơn không đủ cho lời giãi bày này.”

“Không có gì, và chị yêu em,” Toni đáp. “Cứ gọi nếu cần bọn chị.”

Tiếng điện thoại ngắt máy.

“Chuyện gì vậy?” Glory hỏi, nhận ra Wyatt khá khó chịu.

Anh quẳng điện thoại lên giường bên cạnh họ và lo lắng nhìn Glory, sợ rằng cô sẽ thấy được sự thật trên mặt mình.

“Không có gì. Chị ấy vốn hách dịch mà. Toni đe dọa anh... và khuyên vài điều.”

“Là gì vậy?”

Anh rùng mình và nhìn lên, bắt đắc dĩ ngoác miệng cười. Wyatt ôm cô rồi ngã ra sau.

“Đại loại là sẽ treo cặp mông hối lỗi của anh lên cái cây gần nhất nếu không đổi xử tử tế với em.”

Glory bật cười và vòng tay qua cổ anh. “Em thích cách chị ấy nghĩ.”