Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 12: Tất Cả Đều Là Lỗi Của Sự Giàu Có






Edit: Lune
Tận mắt nhìn thấy vị đồ đệ lúc nào cũng để ý đến hình tượng mà phải thốt lên như thế, Lưu Bình khẽ thở dài một tiếng, nói với Ngụy Tô Thận: "Chuyện cậu oán hận nhà họ Tiếu cũng là điều dễ hiểu, nhưng dù sao nó vẫn là em trai của cậu."
Ngụy Tô Thận nghe xong, đổi giọng: "Nửa giá."
Tiếu Tuấn nắm chặt tay, tức giận đến tột cùng.

Gà trống lại bay qua lần nữa, sau khi lau sạch lòng trứng trên người Tiếu Tuấn lại bay về trong ngực Ngụy Tô Thận, ánh mắt lộ ra vẻ từ bi.

Ngụy Tô Thận: "Vậy thì bỏ đi."
Tiêu Tuấn nghiến răng: "Anh trêu tôi đấy à!"
Trả tiền không muốn, nửa giá không nghe mà miễn phí cho cũng không cần.

Phương Sam thì thào nói với Ngụy Tô Thận: "Tôi mà gặp phải ký chủ khó tính như vậy, kiểu gì cũng sẽ cho một bài học nhớ đời."
Nghĩ đến ngày giỗ của vị ký chủ chân chính kia đã qua hơn một năm, ánh mắt của Ngụy Tô Thận lại trở nên phức tạp vô cùng.

Lờ đi cảm xúc phẫn nộ trong mắt Tiếu Tuấn, Ngụy Tô Thận kiểm tra giá trị linh lực: 15.

Cao hơn nhiều so với nhiệm vụ trước đó.

Không nghe mấy lời khuyên của Phương Sam xây thêm gạch cho đối phương nữa, Ngụy Tô Thận không hề do dự đầu tư giá trị linh lực lên người mình.

Muốn đạt được thể chất hoán linh hoàn chỉnh, còn cần hơn tám mươi giá trị linh lực nữa.

Nếu giờ đổi thì mới được tí râu ria, về phần kiếm gỗ đào, trong tay Phương Sam đã có một cây, giờ lại chọn thêm một cây kiếm gỗ đào tư chất bình thường nữa thì cũng không có nhiều tác dụng.

Phương Sam thấy không khuyên được hắn, bất lực nói: "Vậy thì đổi công pháp đi."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận dừng lại ở ba chữ.


Xét từ cái tên — đã thấy cực kỳ không đứng đắn.

Trên thực tế, đây lại là một quyển công pháp vô cùng nghiêm túc, còn gọi là thuật trị liệu, trong quá trình chữa trị còn có thể nâng cao thể chất từng chút một.

Quan trọng nhất là nó rẻ, chỉ tốn có 10 giá trị linh lực.

Quá trình trao đổi nhìn từ bên ngoài giống như Ngụy Tô Thận đang ngây người.

Sau khi bị lờ đi vài lần, sắc mặt Tiếu Tuần càng lúc càng lạnh lẽo, đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"
Trước kia Tiếu Kỳ khi nói chuyện còn không dám nhìn gã, làm sao lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy được?
Nghe vậy Ngụy Tô Thận cười nhạt, dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn gã.

Tầm mắt Tiếu Kỳ chuyển sang con gà trống bên cạnh, trong lòng dần dần xua tan hoài nghi vừa rồi.

Cảm giác của linh sủng rất nhạy bén, nếu là quỷ bám vào, hai bên tuyệt đối không thể ký kết khế ước được.

Lúc này Lưu Bình mới chậm rãi lên tiếng: "Tính cách của linh sủng sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân."
Ông nội của Tiếu Tuấn có một con thiên cẩu nên gã cũng có chút hiểu biết về linh sủng.

Nhìn lòng trứng trên tay vẫn còn ấm, đức hạnh của con gà trống kia còn kém hơn cả bọn lưu manh, nghĩ như vậy, tính cách Tiếu Kỳ thay đổi cũng có thể hiểu được.

Sắc mặt Lưu Bình vô cùng phức tạp, tuy rằng tính cách của linh sủng sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân, nhưng thật ra không nhiều lắm.

Trong một thời gian ngắn mà có thể khiến một người tối tăm biến thành một người gian xảo lõi đời như vậy, đến cùng là con gà kia hư hỏng đến mức độ nào mới được?
Chuyện nào ra chuyện đó, việc linh sủng xuất hiện vẫn cực kỳ đáng coi trọng.

Đặc biệt là con gà này có chỉ số thông minh rất cao, chứng tỏ giá trị của nó cao hơn linh sủng bình thường nhiều.

"Ngươi đủ tư cách tiến vào Thiên Cơ môn." Lưu Bình nói.

Ngụy Tô Thận không suy nghĩ lập tức từ chối ý tốt của ông.

Sau khi để lại danh thiếp cho Cao Soái, hắn ôm gà trống ra ngoài cửa, bóng dáng dần chìm vào trong bóng đêm.

Tiếu Tuấn đứng tại chỗ bất động, mái tóc trước trán che khuất phần lớn khuôn mặt của gã.

Lưu Bình phần nào đoán được sự thay đổi trong tâm lý của gã.

Từ nhỏ gã đã phải cố gắng gấp mấy lần người khác, thậm chí còn bị ràng buộc một thời gian.

Cho dù bản thân Tiếu Kỳ có là củi mục nhưng chỉ cần một con linh sủng cũng đủ để hắn có chỗ đứng trong giới trừ tà rồi.

"Mỗi người đều có cơ hội của riêng mình." Lưu Bình nói.

Tiếu Tuấn gật đầu nhưng vẫn nắm tay vẫn không thả ra.

Lòng người kỳ lạ như vậy đấy, là anh em ruột thịt, tất nhiên gã hy vọng dù Tiếu Kỳ bị đuổi ra khỏi cửa vẫn sẽ sống thật tốt.

Nhưng điều tốt này không bao gồm cả việc vượt qua thành tích của gã.

·
Bóng đêm lan tỏa, bên dưới ánh đèn cao áp có một người say rượu đang nằm ở ven đường, hắn nhìn thấy một cậu bé đẹp trai từ xa đi tới, bắt đầu nổi ý xấu, định cầm chai rượu đứng lên rồi nhảy ra hù dọa một phen.

"Quả trứng từ đâu ra?" Cậu bé hỏi con gà trên tay.


Con gà trống lầm bầm hai tiếng.

Người say rượu tỉnh táo không ít, chửi một câu bệnh thần kinh, người mà lại đi nói chuyện với gà.

Chửi xong thì cậu bé cũng đã đi xa.

Sau khi đến một nơi khuất, Ngụy Tô Thận đặt Phương Sam lên băng ghế công viên rồi bắt đầu tu hành.

Mở/Đóng, vào phần tu hành nhìn là biết.

Người khác phải điên cuồng tập luyện còn những gì hắn cần làm là bấm vào giao diện để chọn xác nhận luyện tập.

【Hệ thống thông báo: Học được thuật Hồi Xuân! Cấp độ hiện tại: Cấp 1.】
Nếu muốn thăng cấp bạn cần phải hít thở không khí dưới ánh trăng mỗi đêm và điều quan trọng nhất là phải bổ sung giá trị linh lực.

Cơ thể ban đầu của nguyên chủ vốn đã rất đẹp, sau khi dùng thuật Hồi Xuân thanh tẩy tạp chất trong cơ thể, khí chất lập tức được lên đời, thoạt nhìn giống như một cây trúc trên núi cao, lạnh lùng mà quyến rũ.

Phương Sam cũng nhịn không được mà nhìn thêm hai lần.

Ánh mắt Ngụy Tô Thận vừa vặn đối diện với cậu: "Đẹp lắm à?"
Phương Sam nói thật: "Không đẹp bằng anh."
Ngũ quan của Ngụy Tô Thận thiên về cảm giác kiên nghị lạnh lùng, trái ngược hẳn với Tiếu Kỳ, dựa vào sở thích riêng của mình, Phương Sam nghiêng về phía trước hơn.

Nghe cậu nói thẳng thắn như vậy, ngược lại Ngụy Tô Thận lại có cảm giác khang khác.

Từ trước đến nay Phương Sam đều luôn tỏ ra ghét bỏ, giờ đột nhiên khen như vậy lại khiến hắn không kịp thích ứng.

Ngụy Tô Thận cũng chỉ sửng sốt một giây.

Sau đó hắn lại tập trung vào giao diện chính, nhiệm vụ đã được cập nhật.

Khác với hai lần trước, lần này không có nhiệm vụ tự chọn nữa mà thay bằng một bài hát:
Mình bị mẹ mắng.

Bởi vì vứt rác bừa bãi.

Nên trong nhà ngày càng có nhiều sâu bọ.

Khi nào bố mình đi công tác về, nhất định mình sẽ nhắc ông ấy mua thuốc trừ sâu mới được.

Sau khi Ngụy Tô Thận đọc xong nội dung, bên dưới xuất hiện một dòng chữ nhỏ: [Đến số 22 phố Thiên Nam và làm người thuê nhà ở đó trong bảy ngày.

Hãy nhớ rằng, mối quan hệ hàng xóm thân thiện có thể giúp bạn thích nghi tốt hơn với môi trường mới.]
Nhìn qua thì thấy đó chỉ là một đoạn văn có nội dung rất bình thường, nhưng đọc kỹ lại cảm thấy tràn ngập ác ý.

Ngụy Tô Thận nhìn về phía Phương Sam, gà béo lập tức lắc đầu: "Nhiệm vụ tiếp theo là do hệ thống bổ sung, không liên quan đến tôi."
Nếu ký chủ của cậu rơi vào một thế giới nào đó, Phương Sam sẽ gặp rắc rối.

Ngụy Tô Thận đứng lên: "Cậu đi tìm hiểu trước một chút."
Những ngôi nhà trên phố Thiên Nam rất rẻ, bởi vì nhà cửa còn thô sơ, hơn nữa việc đi lại cũng không thuận tiện.

Trên cột điện báo có treo biển cho thuê nhà, một căn nhà nhỏ hơn 30m2 có giá 500 tệ/tháng.

Dựa theo trình độ phát triển kinh tế của thế giới này, mức giá này đã được xem là rất rẻ rồi.


Ngụy Tô Thận gọi vào số điện thoại bên trên.

Lúc này cũng đã muộn, người nghe máy là một phụ nữ có giọng nói yếu ớt nhưng cũng không hề nóng nảy.

"Nếu đang vội cháu có thể tìm địa chỉ đến đây." Người phụ nữ rất hiểu chuyện.

Vị trí của Ngụy Tô Thận cách đó không xa, chỉ 15 phút đã đến nơi.

Chủ nhà là một phụ nữ trung tuổi.

Hai năm trước từng đầu tư bất động sạn, vợ chồng họ tận dụng số tiền tiết kiệm mua được hai căn nhà.

Nhưng ai ngờ nơi này từ đó đến giờ vẫn không hề phát triển nên giá nhà cũng không tăng được bao nhiêu.

"Tôi ở nhà đối diện." Sau khi Ngụy Tô Thận trả tiền nhà, người phụ nữ đưa chìa khóa cho hắn: "Có gì thắc mắc, cháu có thể sang tìm cô bất cứ lúc nào."
Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu, đối diện có một đứa nhỏ đang bám vào khung cửa gọi mẹ.

Người phụ nữ nổi giận: "Sao con còn chưa ngủ?"
Cậu bé mở to hai mắt đen láy: "Có sâu."
Sắc mặt người phụ nữ tối sầm trong giây lát, lập tức dắt cậu bé quay vào nhà.

Người thuê nhà trước có vẻ mới rời đi nên trong phòng không có nhiều bụi lắm.

Ngụy Tô Thận lau dọn một lúc cũng coi như tạm ổn.

Đêm khuya, ánh trăng phủ xuống khiến cho Ngụy Tô Thận trở nên yên tĩnh và dịu dàng hiếm có.

Không biết đã qua bao lâu, Ngụy Tô Thận mở mắt tắt thở.

Thuật Hồi Xuân quả là một công pháp không tồi, sau khi tu luyện cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.

Gà trống chiếm nguyên một bên giường, tư thế ngủ vô cùng đặc sắc.

Không biết hệ thống có bị cảm lạnh hay không nhưng Ngụy Tô Thận vẫn qua đó đắp chăn cho cậu.

"Ký chủ khờ."
Ngụy Tô Thận hơi sửng sốt, thấy gà béo đang vẫy cánh lung tung trên giường, nghĩ bụng hẳn là cậu đang gặp ác mộng.

Lúc này mỏ gà bỗng há ra, giọng điệu có chút chua: "Mau bơm máu cho tôi."
Thời gian lúc này giống như bị đóng băng.

Đợi đến khi Ngụy Tô Thận hoàn hồn, bóng tối trong mắt đã bắt đầu dâng trào...Khó trách, khó trách Phương Sam lại không phản đối hắn đổi thuật Hồi Xuân, hóa ra là coi hắn thành vú em trong game.

Phương Sam bên kia vẫn đang đắm chìm trong mơ, mỏ gà liên tục kêu gào "Vú em, bơm máu"..