Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 46




Bây giờ là 11 giờ đêm.

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Cô không chút biểu cảm áp điện thoại vào tai.

"Nghe nói con bé đã làm phẫu thuật gì đó ở Đức, mất rất nhiều thời gian."

"Giờ thì thính lực đã hồi phục."

"Việc con cần làm cũng coi như đã kết thúc."

Cảm giác thế nào khi Baek Sa Eon, người luôn quấy rầy, đột nhiên biến mất?

"Chị đã quay lại rồi…"

Một cái bóng như cô, có lẽ sẽ biến mất trong chớp mắt thôi. Sự tuyệt vọng quen thuộc ùa về như nỗi sợ hãi.

Có lẽ vì vậy mà những cuộc gọi đe dọa, hay chuyện ly hôn từng cảm thấy cấp bách, giờ đây lại trở nên lố bịch.

Đây là một đêm buồn bã, khi ý chí và niềm tin dường như tan biến. Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Giữa nỗi sợ hãi như muốn cuốn trôi tất cả, cô muốn bám víu vào điều gì đó. Nếu vậy, làm điều xấu thì sao?

Không cần phải giả vờ làm người tốt, cô có thể hoàn toàn sa ngã. May mắn thay, cô thực sự có một mặt như vậy.

"Alo?"

Hee Joo lên tiếng một cách máy móc.

"Nghe nói phát ngôn viên văn phòng chính phủ thực ra đang buôn bán tin đồn nhỏ lẻ."

Tay cầm điện thoại của cô lạnh đi. A, thật phiền phức.

Chuyện như vậy thực sự có ý nghĩa sao?

Có phải từ trước đến nay cô đã luôn mơ một giấc mơ ngu ngốc?

"Tôi sẽ vạch trần tất cả…"

"Ôi, ngoan lắm."

Giọng nói lạnh lùng nhưng pha chút ý cười.

"Chỉ cần phơi bày hết những chuyện bẩn thỉu của anh là xong thôi, đúng không…!"

"Tưởng em sợ quá mà chạy trốn rồi, ai ngờ lại còn gọi điện đến."

"…!"

"Hy vọng em hiểu sự đáng sợ của thế giới này mà dừng lại. Nhưng em mãi không liên lạc, tôi còn lo lắng đấy. Cứ đe dọa đúng giờ đi nhé."

...Anh đang nói gì vậy? Đây là mỉa mai sao?

Hee Joo không thể hiểu được, chỉ biết đảo mắt.

"Chẳng lẽ em chọn được nạn nhân khác rồi à?"

Câu nói này khiến cô lập tức quên đi sự hiện diện của chị mình.

"Tôi vẫn đang chờ kẻ đe dọa đáng sợ là em đó."

"…!"

"Nếu em đùa giỡn với người khác, tôi sẽ giận đấy."

Cô sững sờ.

Rõ ràng là tôi đang đe dọa, sao lại thành như tôi đang trêu chọc anh ta?

"Chỉ giữ một mục tiêu mới thú vị, đúng không?"

Hee Joo tức đến mức không nói được lời nào.

"Nếu em không nghiêm túc, thì thôi vậy. Tôi bên này chẳng có gì, còn em lại vui vẻ với người khác?"

"Gì… không phải…"

"Thế em định bù đắp thế nào? Tôi ghét người đến muộn, kể cả là kẻ đe dọa."

Nghe có vẻ như anh ta đang hút thuốc, tàn thuốc trắng uốn lượn trong ánh lửa.

"Tất nhiên phải có hình phạt."

"Anh nói gì?"

Cô vô thức dùng kính ngữ.

"Bây giờ em đang mặc gì?"

Chiếc điện thoại nóng bừng dính vào lòng bàn tay cô.

"Bắt đầu từ việc cởi đồ nhé?"

Đây là một loại xung động kỳ lạ.

"Lời của Hong Hee Joo khiến tôi tò mò."

"Anh Baek, chẳng phải anh có người phụ nữ khác rồi sao?"

"In Na sắp về."

Sâu thẳm trong lòng cô bùng cháy nỗi bất an đen tối như lửa.

Hee Joo bị áp lực từ trong ra ngoài đè nặng đến mức nghẹt thở, máu trong người như sắp cạn. Cô chỉ mong sao không có những suy nghĩ bất lực và đáng thương đó, dù chỉ trong một giây. Cô không muốn cảm nhận gì cả.

Thế nhưng, như một mồi lửa, Baek Sa Eon liên tục châm dầu vào lửa. Cuối cùng, cơn giận của cô bùng nổ.

"Nếu tôi thật sự cởi đồ, anh sẽ làm gì?"

——…!

Cô bất ngờ cởi quần ra, thách thức nói:

"Anh thậm chí không dám chạm vào tôi, còn làm được gì?"

...



"Trải nghiệm tình dục mà em hài lòng nhất là gì?"

Dù Hee Joo có mỉa mai đến đâu, đối phương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và trưởng thành. Nghe giọng nói trầm thấp ấy, tai cô nóng lên. Quả nhiên, kiểu đối thoại này là điểm yếu chết người của cô.

"À… cái đó…"

Cô không muốn lảng tránh…

Hee Joo cảm thấy tức giận với người chồng thường gọi mình là "406" khi anh ta hỏi những câu như vậy. Việc anh ta dường như rất để tâm chỉ khiến cô thêm khó chịu.

Nhíu mày, cô cố gắng vắt ra một câu trả lời:

"Chỉ là… khi tức giận."

——…!

"Khi cực kỳ tức giận."

——…。

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp, nhưng không chắc chắn.

——"Nghe như em thích kiểu quan hệ thô bạo, phải không?"

"Có lẽ vậy."

——…。

"Phát tiết cùng nhau cũng tốt mà. Tôi từng nghĩ cả đời mình chẳng có nhu cầu tình dục, nhưng mỗi lần giận dữ lại muốn làm những điều điên cuồng, muốn làm điều xấu, muốn chửi mắng ai đó."

——…。

"Bởi vì tôi muốn quên đi."

——"Ai khiến em tức giận như vậy?"

"Chồng."

——…!

"Tôi cũng có một người bạn đời giống như anh, thật là một tên khốn."

Có vẻ như anh ta đột ngột đưa điện thoại ra xa, tiếng ho vọng lại từ nơi nào đó.

——"Chồng em là một tên khốn à?"

"Đúng vậy."

Hee Joo nói thẳng thừng.

"Dù sao thì, ngay từ đầu hôn nhân này đã là sai lầm."

——…。

"Những chuyện như vậy làm sao mà tốt đẹp được."

Cô tự giễu, mắt không khỏi nóng lên.

Cô cảm thấy tức giận, như đang tuyên bố rằng kho chứa của mình thực sự là trống rỗng.

Ngoài ra, dù cô luôn lo lắng về chị mình, nhưng khi chị quay trở lại, cô lại không hoàn toàn thấy vui. Cảm giác ấy khiến cô cảm thấy xấu hổ và áy náy. Tâm trạng cô hoàn toàn rối loạn.

"Vì thế, giờ tôi chẳng muốn nghĩ gì cả."

——…。

"Bây giờ tôi đã lột trần, tiếp theo thì sao?"

——…!

Tiếng thở dài bị kìm nén rò rỉ như sợi chỉ mảnh.

Cô không biết biểu cảm của anh ta ra sao, nhưng dường như anh ta đang lau mặt. Bây giờ cảm nhận được điều đó cũng không khó.

——"Trước tiên, liếm ngón tay đi."

"Cái gì?"

——"Làm ướt ngón trỏ và ngón giữa, rồi di chuyển xuống dưới."

Đây là một yêu cầu kỳ lạ và khó xử.

Nhưng Hee Joo nhắm chặt mắt, đưa tay vào chăn.

Như thể biết được hành động của cô, giọng anh ta trở nên trầm hơn, chỉ dẫn tiếp:

——"Bây giờ tay đang ở đâu?"

"Ở… bụng, gần rốn?"

Cảm nhận được đùi tự nhiên mở ra, cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Và rồi những yêu cầu của người đàn ông tiếp tục dồn dập:

——"Xuống sâu hơn nữa."

"…!"

——"Tiếp tục xuống."

"…"

——"Xuống thêm chút nữa."

Cô hít sâu một hơi.

——"Cảm nhận được chưa?"

Khi tay cô chạm vào vùng da mềm mại, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

"Ừm…"

Môi cô không tự chủ khẽ mở. Không rõ là khó chịu hay dễ chịu, đây là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ.

——"Mở rộng thêm chút nữa, nhấn xuống."

Giọng nói trầm thấp, gấp gáp tiếp tục chỉ dẫn.

——"Cảm thấy gì chưa?"



"Ừm… ừm…"

——"Bây giờ, lắc nhẹ đi."

Càng chạm vào, cơ thể Hee Joo càng nóng lên. Lưng cô bắt đầu rực cháy.

"Ừm…"

Ngay cả khi không cố ý, hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp, và những tiếng rên rỉ đầy xấu hổ không thể kìm nén mà thoát ra.

Cô kinh ngạc khi nhận ra cơ thể mình có thể cảm nhận được khoái cảm như vậy, và những chỉ dẫn xen kẽ sự mạnh mẽ của người đàn ông càng khiến cô hưng phấn không thôi.

——"Làm ướt ngón tay thêm một chút, rồi di chuyển xuống."

"Ưm…"

——"Tiếp tục di chuyển, xuống thêm nữa."

"Ưm…"

Cơ thể cô dần trở nên nóng rực. Đôi chân tự nhiên mở rộng hơn, không chút ngượng ngùng. Mặc dù không hoàn toàn hiểu bản thân cần gì, nhưng cô ngu ngốc khao khát nhiều hơn.

"Ưm… thêm… thêm chút nữa…"

——"Em phải tự làm, tôi không thể làm thay em được." Giọng nói của anh ta như nghiến qua kẽ răng.

"A… cảm giác rất trơn trơn…"

——"Chết tiệt."

Anh ta phát ra một âm thanh như thở dài hoặc nguyền rủa. Vai của Hee Joo run lên, nhưng kỳ lạ thay, cô cảm thấy như mình sắp phát điên. Tim cô đập loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng nhịp đập cứ chìm xuống mãi.

——"Thêm một chút nữa."

"Không… tôi không thể…"

——"Em sợ rồi à?"

"Ừm…"

——"Đừng khóc chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này."

Nhưng khi cuộc trò chuyện kéo dài, cơ thể cô ngày càng nóng hơn, và sự thất vọng cũng dần nhen nhóm trong lòng.

Anh ta lại có thể nói ra những lời vượt quá giới hạn như vậy với một người phụ nữ mà mình chưa từng gặp mặt.

Tuy nhiên, sự táo bạo ấy lại như một cú đấm mạnh vào lòng tự trọng của cô, khiến nó căng phồng lên.

"Không phải, tôi thích người khác làm hơn!"

——…。

"Tôi thích—"

Trong đầu Hee Joo bất chợt hiện lên một câu hát táo bạo mà cô từng nghe.

"Tôi thích… King Cobra."

——…。

"Và… roi da, cùng vòng cổ."

——…。

Anh ta phát ra âm thanh không rõ là thở dài hay bật cười. Nhưng cô không quan tâm. Cơ thể và đầu óc cô như tách rời, mang đến một cảm giác mơ hồ.

"Tôi thích những người đàn ông sâu sắc. Vì vậy, cần ai đó chạm vào tôi."

——"Vậy thì tìm tên khốn đó đi, cái người mà em gọi là chồng."

"!"

——"Cầu xin anh ta, anh ta chắc chắn sẽ đồng ý."

"Không… không phải…"

——"Một người vợ xinh đẹp như em, như 406, khẩn thiết như vậy, làm sao anh ta không phát điên vì cô được."

"Chồng tôi… không phải kiểu người như thế."

Hee Joo nín thở, khó nhọc đáp lời.

——"406 à, em không biết đâu, những tên khốn đó khi phát tình có thể độc ác đến mức nào. Chúng chỉ là những con thú, chỉ muốn vặn vẹo trên thân thể của con cái."

"…"

——"Đặc biệt là những người đàn ông đã chịu đựng trong thời gian dài."

"Nhưng, ngay cả với chồng, tôi cũng không thể làm điều này."

Sự từ chối kiên quyết của Hee Joo khiến giọng nói của anh ta đột nhiên trở nên dữ tợn.

——"Vậy thì làm với tôi. Mỗi ngày, nghe giọng tôi mà làm."

"Ưm!"

Cổ tay cô đau nhức, nhưng cô không dừng lại, cảm giác khoái lạc xộc thẳng lên não. Đôi mắt cô mơ màng nhìn vào khoảng không.

"Cảm giác… như anh đang ở ngay trước mặt tôi."

——…。

"Như… đang chạm vào tôi vậy."

Khi nhắm mắt, cảm giác ấy càng mạnh mẽ hơn.

"Haa, haa, ưm!"

Nhưng khi tầm nhìn dần rõ ràng, một cơn lạnh lẽo xuyên qua lồng ngực cô.

Ảo ảnh hư vô này, sự thỏa mãn vô lý ấy khiến cô cảm thấy như đây chính là số phận của mình.

Những tiếng thở nặng nề dần lắng xuống, trở nên nhỏ bé và đáng thương.

Ngay lúc cô đang thất thần trong cảm giác trống rỗng ấy, cánh cửa đột ngột bị đẩy mạnh mở ra.

(Lời dịch giả: Cảm giác như ông ăn chả, bà ăn nem, mà cũng không hẳn. Cảm giác nó đúng mà nó cũng cứ có gì đó sai sai hahaa)