Khi Đêm Đông Ấm Dần Lên - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 30




Triệu Kinh Duy nhìn cô hai giây, nhún vai: "Không muốn nói thì thôi, em có muốn sấy tóc không?"

Ánh mắt anh ám chỉ mái tóc dài nửa ướt nửa khô đang buông lơi sau vai cô, Lâm Tri Du đưa tay sờ vào phần đuôi tóc vẫn còn ướt. Máy sấy tóc của anh đặt trên kệ bồn rửa tay, Lâm Tri Du nhìn thấy ngay. 

Đứng trước gương, Lâm Tri Du vén tóc lên, vô thức nhìn vào má trái, vết sưng đỏ đã dịu đi một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài dấu vết.

Lâm Tri Du không thấy buồn khi Lâm Tùng ra tay, cô chỉ thấy tiếc cho mẹ cô. Cô đưa tay lấy máy sấy tóc và sấy khô tóc. 

Cô đã lăn lội cả đường như vậy, tóc đã khô khá nhiều, cô sấy một lúc rồi tắt máy sấy tóc. 

Triệu Kinh Duy đi ra từ phòng ngủ, ném cho Lâm Tri Du chiếc áo khoác đen của anh: "Mặc vào, dẫn em đi dạo."

Lâm Tri Du cầm chiếc áo khoác của anh, thắc mắc: "Đi đâu?"

Triệu Kinh Duy nhướng mày: "Sao, sợ tôi bán em đi à?"

Lâm Tri Du liếc anh một cái, nhưng vẫn mặc chiếc áo khoác của anh. Chiếc áo khoác của anh mặc trên người cô có hơi rộng, khiến cô trông càng gầy hơn. Lâm Tri Du cúi đầu kéo khóa, không biết vì lý do gì, khóa kéo mãi không kéo lên, cô nắm chặt tay đến nỗi ngón tay đỏ ửng, cau mày khó chịu.

Triệu Kinh Duy nhìn thấy liền đưa tay tới, nắm lấy vạt áo cô, anh đem đầu khóa và chốt cài vào với nhau rồi kéo khóa lên hai cái là khóa được. Triệu Kinh Duy buông tay: "Quả nhiên chiếc áo này biết ai là chủ nhân của nó, lát nữa cởi ra, có cần tôi giúp không?"

Lâm Tri Du nhắc nhở anh: "Anh quên là hôm nay tôi đang trong kỳ kinh nguyệt à?"

"Vẫn nhớ." Triệu Kinh Duy gật đầu hai cái, khóe miệng khẽ cong lên, "Đùa em thôi."

Hai người khóa cửa ra ngoài, đi thang máy xuống hầm để xe. Lâm Tri Du ngồi ở ghế phụ, đội mũ áo khoác lên đầu để che nửa khuôn mặt sưng húp.

Triệu Kinh Duy liếc mắt nhìn cô: "Ở trong xe tôi, em có thể không đội mũ."

Lâm Tri Du nói: "Tôi sợ người khác hiểu lầm là anh đánh tôi."

Triệu Kinh Duy ngả đầu sang một bên, chậm rãi nói: "Không đến mức đó chứ, nhìn tôi có giống người đánh con gái không?"

Lâm Tri Du cố ý nói: "Ai biết được."

Triệu Kinh Duy thầm cười, đặt tay lên vô lăng, lái xe ra khỏi hầm gửi xe, hòa vào dòng xe đỏ rực. Lâm Tri Du mở cửa sổ ghế phụ, cằm dựa vào cánh tay, gió đêm thổi tới, có vẻ như chút không vui trong lòng cô cũng bị thổi đi rồi. 

Chiếc xe chạy ra khỏi trung tâm thành phố, những ngôi nhà dần thưa thớt, bên ngoài cửa sổ đều là bóng cây sâu thẳm, tối đen tĩnh lặng. Lâm Tri Du đóng cửa sổ xe, quay đầu nhìn Triệu Kinh Duy đang lái xe: "Đi lên núi à?" Triệu Kinh Duy gõ nhẹ vô lăng, gật đầu ừm một tiếng.

Chiếc xe lại chạy một lúc nữa, cuối cùng dừng lại trên một mảnh đất trống. Lâm Tri Du mở cửa xe, trước mắt cô là toàn bộ ánh đèn của thành phố Nghi, giống như hàng triệu ngôi sao rơi xuống nhân gian, trải rộng, ánh đèn sáng trưng, rộng lớn bao la.

Triệu Kinh Duy đi đến bên cạnh cô, lấy hộp thuốc lá ra, nghe cô hỏi: "Anh đã đến đây trước đây chưa?"

Triệu Kinh Duy ngậm điếu thuốc: "Hồi cấp ba từng đến vài lần."

Lâm Tri Du quay đầu nhìn anh: "Đi với bạn gái à?"

Triệu Kinh Duy cười khẽ một tiếng, cúi mắt nhìn cô, nửa thật nửa giả: "Tôi là học sinh ngoan không yêu sớm."

Lâm Tri Du thu tay vào ống tay áo, ôm lấy cánh tay, nghe vậy, cô cong môi.

Đôi mắt Triệu Kinh Duy trong đêm tối mang theo ý cười: "Em không tin à?"

"Không phải." Lâm Tri Du lắc đầu.

Điện thoại Lâm Tri Du reo lên một tiếng, cô mở ra, là tin nhắn của nhóm lớp trên WeChat, Nghê Giai Giai nói lớp bọn họ đã đạt giải nhì trong cuộc thi hợp xướng, trong nhóm có người gửi vài biểu tượng pháo hoa, một lúc sau mọi người đều náo nhiệt.

Lâm Tri Du định thoát ra ngoài, Hạ Miểu Miểu lại nhắn tin riêng cho cô, nói rằng anh chàng Thiệu Lâm muốn xin WeChat của cô, có lẽ trong vài ngày tới sẽ thêm cô. Hạ Miểu Miểu nói nếu cô không có hứng thú thì cứ qua loa cho anh ta hai câu là được.

Lâm Tri Du trả lời Hạ Miểu Miểu một chữ "được", danh bạ WeChat xuất hiện một chấm đỏ, hiển thị có người thêm bạn. Lâm Tri Du nhấp vào, là lời mời kết bạn của Thiệu Lâm.

Lâm Tri Du khẽ nhíu mày, Triệu Kinh Duy đột nhiên áp người từ phía sau cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: "Người này là ai?"

Lâm Tri Du quay đầu lại, hai người nhìn nhau, anh lại gần quá, mặt hai người gần như chạm vào nhau, đôi mắt Triệu Kinh Duy nhìn chằm chằm vào mặt cô, gió đêm trên núi hơi lớn, đôi mắt cô lấp lánh, giống như một hồ nước lặng sóng, dường như có thể cuốn hút người ta vào.

Trái tim Lâm Tri Du đột nhiên chậm một nhịp, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh, vành tai hơi nóng lên, cô nuốt nước bọt một cái, hơi tách ra một chút, cố gắng bình tĩnh nói: "Bạn của bạn trai của bạn cùng phòng."

"Bạn trai của bạn cùng phòng." Triệu Kinh Duy lặp lại một lần, cười một tiếng: "Giống như một câu đố vậy."

Lâm Tri Du không đồng ý, cô không có tâm trạng để xã giao với người khác tối nay, cô tắt màn hình điện thoại: "Về thôi?"

Khi từ núi trở về chỗ ở của Triệu Kinh Duy thì đã gần 11 giờ. Lâm Tri Du đứng ở cửa đổi giày, Triệu Kinh Duy đóng cửa lại, hỏi cô: "Có cần tôi giúp em cởi áo khoác không?"

Lâm Tri Du lườm anh: "Triệu Kinh Duy, tôi thấy anh có chút nhàm chán."

Triệu Kinh Duy bị nói nhàm chán nhưng cũng không thấy khó chịu, anh nhếch mép cười, Lâm Tri Du chợt nhớ ra cô đã quên mua một món đồ, cô nói: "Có cửa hàng tiện lợi ở cổng khu chung cư không?"

Triệu Kinh Duy gật đầu, lấy một chai nước từ tủ lạnh: "Có một siêu thị nhỏ, em muốn mua gì?"

Lâm Tri Du nói: "Đồ dùng của phụ nữ."

Triệu Kinh Duy vặn nắp uống một ngụm, đặt chai nước khoáng lên đảo bếp: "Tôi đi mua, em muốn mua loại nào?"

Lâm Tri Du thấy anh là con trai đi mua đồ của phụ nữ có hơi kỳ lạ: "Tôi vẫn nên tự đi mua thôi."

Triệu Kinh Duy không đồng ý: "Tôi đi cùng em."

Có một siêu thị ở cổng khu chung cư, nhưng không lớn lắm, nhưng có đầy đủ các đồ dụng sinh hoạt, Lâm Tri Du chọn một gói băng vệ sinh dùng ban đêm, khi tính tiền, Triệu Kinh Duy lại lấy một hộp bao cao su từ quầy.

Lâm Tri Du liếc nhìn anh một cái, Triệu Kinh Duy không đổi sắc mặt, cúi xuống nói bên tai cô: "Lần trước đã dùng hết rồi."

Chẳng biết cô gái sau quầy có nghe thấy không, nhưng ánh mắt tò mò nhìn vào mặt hai người, Lâm Tri Du chỉ muốn nhanh chóng thanh toán rồi rời đi, Triệu Kinh Duy lại hỏi cô có muốn mua đồ ăn vặt không.

Lâm Tri Du xụ mặt nói không cần, Triệu Kinh Duy lấy một gói kẹo dẻo hình gấu từ kệ hàng ném lên quầy tính tiền, cô gái siêu thị cầm máy quét quét xong các món đồ, nói: "Tổng cộng tám mươi tệ, cảm ơn." 

Lâm Tri Du mở điện thoại, quét mã QR muốn thanh toán, Triệu Kinh Duy đã trả tiền trước cô, cầm túi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Lâm Tri Du chuẩn bị rời đi, cô gái đó đưa tay lên che miệng lại và nói với cô: "Chị gái, bạn trai chị đẹp trai quá."

Lâm Tri Du cười nhạt, đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đi theo Triệu Kinh Duy. Hai người vào khu chung cư, vào thời điểm này, không có nhiều người dưới tầng chung cư, đèn đường mờ ảo, khoảng cách giữa các tòa nhà khá xa.

Đêm có sương mù, không khí hơi ẩm ướt, hai tay Lâm Tri Du đút trong túi, đi song song với Triệu Kinh Duy, cảm giác này hơi kỳ lạ, hai người đều không nói gì, nhưng lại không thấy ngại ngùng. 

Lâm Tri Du phát hiện cô dường như ngày càng thoải mái trước mặt Triệu Kinh Duy, có lẽ là vì hai người đã có sự tiếp xúc sâu sắc về mặt thể xác, nên khi ở bên nhau, họ trở nên thoải mái tự nhiên hơn, cũng không cần phải che giấu gì nữa.

"Nghĩ gì vậy?"

Triệu Kinh Duy lấy gói kẹo dẻo hình gấu trong túi đưa cho cô, Lâm Tri Du xé một đường, lấy một viên cho vào miệng: "Không nghĩ gì, vừa rồi anh cố ý phải không?"

Triệu Kinh Duy cười hỏi: "Cố ý gì?"

Lâm Tri Du không nói nữa, Triệu Kinh Duy hiểu ý cô, nhếch mép: "Dùng hết thật rồi."