Lâm Tri Du đi ra khỏi bếp, vừa lúc nghe thấy Lương Hân nói với Tống Mục Viễn: "Thì ra là anh không thích hành lá xắt nhỏ. Chị Tri Du không nói thì em cũng không biết, anh còn không thích gì nữa không?"
Giọng điệu của Tống Mục Viễn ngập ngừng khi nghe những lời này: "Ngoại trừ hành lá xắt nhỏ, những thứ khác đều được."
Lương Hân hỏi: "Vậy món ăn yêu thích của anh là gì?"
"Sao vậy, em muốn nấu cơm cho anh ăn à, em không biết nấu ăn mà?"
"Dù sao cũng phải biết khẩu vị của bạn trai mình." Lương Hân lẩm bẩm, "Không phải có câu nói nếu muốn nắm bắt trái tim của một người đàn ông thì phải nắm lấy dạ dày của anh ta sao? Sau này em cũng có thể thử nấu ăn mà."
Lâm Tri Du tìm một chỗ ngồi xuống, Uông Tuyền ăn một miếng hoành thánh, ngẩng đầu hướng Lâm Tri Du nói: "Ngon lắm, không thua gì mua ngoài."
Lâm Tri Du cười nhẹ: "Ngon là được rồi."
Trịnh Thư Dĩnh cũng khen: "Ngon thật, hương vị rất tuyệt, ngon hơn nhiều so với tôi nấu, Triệu Kinh Duy, anh thấy thế nào?"
Triệu Kinh Duy đang nhìn điện thoại, nghe thấy lời này, anh phối hợp nếm thử, nhìn về phía Lâm Tri Du: "Không tệ."
Trịnh Thư Dĩnh: "Tri Du, cậu biết nấu ăn không?"
"Biết một chút."
"Như tôi là sát thủ phòng bếp, thật ra tôi cũng đã nấu mấy lần, nhưng không cháy thì cũng biến thành màu đen, tôi đoán mình không có thiên phú về khoản này." Trịnh Thư Dĩnh nhíu mày, lại hỏi nam sinh ngồi bên cạnh có hy vọng rằng bạn gái mình biết nấu ăn không.
Uông Tuyền lấy khăn giấy lau khóe miệng, thành thật nói: "Tôi vẫn hy vọng bạn gái mình biết nấu ăn."
Trịnh Thư Dĩnh quay đầu nhìn Triệu Kinh Duy: "Còn anh?"
Triệu Kinh Duy chống khuỷu tay lên mép bàn, cười nói: "Biết hay không biết đều được."
Lương Hân cũng hỏi Tống Mục Viễn câu hỏi này, Tống Mục Viễn nuốt nước bọt nói anh giống Triệu Kinh Duy.
Mấy người vừa ăn vừa tán gẫu, đề tài thay đổi mấy lần, chuyển sang trận đấu vào thứ ba. Lâm Tri Du không đi xem nên không thể tham gia vào cuộc trò chuyện, sau khi ăn hoành thánh trong bát xong, cô đặt thìa xuống và nghịch điện thoại.
Trong nhóm ký túc xá có tin nhắn mới, hai người Trịnh Phù hỏi cô ở biệt thự suối nước nóng có vui không, Lâm Tri Du vừa trả lời hai chứ "không tệ" thì Uông Tuyền hỏi cô không đi xem trận đấu hôm đó sao?
Lâm Tri Du ngẩng đầu lên: "Hôm đó tôi có tiết học tự chọn."
"Vậy lần sau bọn anh thi đấu, em tới xem đi." Uông Tuyền mời.
Trong sân có tiếng nói chuyện, có vẻ những người ngâm mình trong suối nước nóng đã lần lượt trở về. Lâm Tri Du đứng dậy thu dọn bát đĩa, Trịnh Thư Dĩnh chủ động nói rằng cô ấy sẽ giúp, dù sao thì Lâm Tri Du đã nấu ăn, nếu để cô rửa bát thì không tốt lắm.
Thật ra Lâm Tri Du không để ý, cô chợt nhận ra rằng so với ở cùng một đám người, cô thích ở trong bếp lặng lẽ rửa bát hơn, lúc này Lâm Tri Du cảm thấy hối hận, Triệu Kinh Duy nói đúng, cô thực sự không nên đến đây.
Uông Tuyền cũng đứng lên, duỗi tay thu dọn bát đĩa trên bàn: "Để anh giúp em thu dọn."
Biểu hiện của Uông Tuyền có lẽ quá rõ ràng, Trịnh Thư Dĩnh nhìn Uông Tuyền rồi lại nhìn cô với vẻ mặt ái muội, rồi nghĩ đến vừa rồi hai người họ cùng nhau trở về từ hồ suối nước nóng, ý cười trong mắt cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn: "Vậy anh giúp Tri Du đi, tôi không tham gia cuộc vui này nữa."
Bát đũa cũng không nhiều đến mức cần hai người rửa, lúc Uông Tuyền đi vào phát hiện hai người đứng trước bồn rửa hình như không ổn lắm. Anh có chút lúng túng đứng sang một bên, sờ sờ mũi, đi tới mở tủ lạnh, lấy một chai nước, tìm đề tài nói chuyện với Lâm Tri Du: "Em quen Mục Viễn lâu chưa?"
"Ừm, bọn tôi quen nhau từ hồi tiểu học, gần mười năm rồi." Lâm Tri Du nói.
"Hai người là hàng xóm à?" Uông Tuyền đoán.
"Không phải, bố của Tống Mục Viễn và mẹ tôi làm việc trong cùng một bệnh viện." Lâm Tri Du cười giải thích, "Tôi biết anh ấy khi tôi còn nhỏ đến bệnh viện chơi."
Khi hai người đi ra ngoài, những người trong phòng khách đang chơi sự thật hay mạo hiểm, bầu không khí đang rất sôi nổi. Chai bia đặt trên đĩa giữa đang quay nhanh, thời điểm Lâm Tri Du ngồi xuống, chai bia từ từ dừng lại ở hướng Bồ Minh Chương đang ngồi, mọi người vỗ tay hoan hô, có người hỏi Bồ Minh Chương chọn nói thật hay mạo hiểm.
Bồ Minh Chương chọn nói thật, người đặt câu hỏi là một nam sinh trong đội của Triệu Kinh Duy, hỏi cậu mọi người muốn hỏi gì. Những người khác la ó kêu anh ta hỏi táo bạo vào, chàng trai hắng giọng: "Tư thế làm tình gần đây nhất là gì?"
Khi nghe xong câu hỏi này, nữ sinh tỏ ra hơi ngượng ngùng, còn nam sinh thì huýt sáo la ó.
Bồ Minh Chương là một người biết chơi, anh từng trả lời cả những câu hỏi lộ liễu hơn, lúc này cũng không giấu giếm: "Truyền thống."
Có người hỏi đối phương là ai, Bồ Minh Chương lắc ngón tay, nói rằng đây là câu hỏi thứ hai.
Lâm Tri Du đã chơi sự thật hay mạo hiểm vài lần, cô luôn rất may mắn và hiếm khi cô bị hỏi. Nhưng hôm nay có lẽ không may mắn lắm, vòng thứ hai của trò chơi bắt đầu, khi chai bia dừng lại, miệng chai hướng về phía cô, đáy chai hướng về phía Lương Hân.
Mí mắt Lâm Tri Du giật giật, trong lòng có dự cảm xấu.
Lương Hân: "Chị Tri Du, chị chọn sự thật hay mạo hiểm?"
Lâm Tri Du do dự: "Sự thật."
Lương Hân tựa cằm lên vai Tống Mục Viễn, nhẹ nhàng hỏi: "Ở đây có người chị thích không?"
Cảnh tượng này có chút mỉa mai, lông mi của Lâm Tri Du khẽ run, nhưng trên mặt cô không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, hơi quay mặt sang nhìn Tống Mục Viễn ở ngay đối diện, Tống Mục Viễn tránh đi, duỗi tay cầm lon bia trên mặt đất.
Lâm Tri Du cười mỉa mai trong lòng, không để mọi người chờ quá lâu: "Không có."
Vừa dứt lời, Lâm Tri Du cũng thuận tay cầm lấy lon bia dưới chân, liếc nhìn Triệu Kinh Duy đang ngồi chéo đối diện, anh hơi ngả người ra sau, hơi nhướng mày, không nhúc nhích mà nhìn cô chằm chằm, cô biết ý cười nhạo trong mắt của anh.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Trong số những người ở đây, chỉ có anh biết rằng cô đã nói dối.
Chơi thêm vài vòng, Triệu Kinh Duy không tránh khỏi việc bị cái chai chọn, có vẻ như sau vài vòng, hứng thú của mọi người không còn như lúc đầu, câu hỏi cho Triệu Kinh Duy cũng rất bình thường, hỏi anh có phải lòng một cô gái gần đây không.
Các chàng trai đối với vấn đề này không có hứng thú lắm, nhưng các cô gái lại rất chờ mong, Triệu Kinh Duy uống một ngụm bia, ánh mắt lướt qua dừng lại trên Lâm Tri Du hai giây, khóe miệng giật giật: "Không có."
Trịnh Thư Dĩnh nghe câu trả lời này có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng có chút may mắn, nếu hiện tại anh không có người mình thích, đồng nghĩa là cô ấy vẫn còn cơ hội. Nghĩ vậy, Trịnh Thư Dĩnh trở nên lạc quan hơn.
Lâm Tri Du cầm lon bia lên, mới nhận ra rằng mình đã uống hết bia. Cô đứng dậy định vào bếp lấy thêm hai lon nữa, nhưng vừa đến gần bếp thì nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
"Có phải chị Tri Du thích anh không? Nếu không làm sao chị biết anh không thích ăn hành?"
"Em đang nghĩ gì vậy? Trước kia gần trường cấp ba mở một quán ăn vặt, anh với cô ấy cùng nhau đi ăn, cô ấy biết cũng là bình thường."
"Vậy sau này anh dẫn em đi ăn nhé."
"Được rồi, không phải chỉ có hoành thánh thôi sao?"
"Còn anh thì sao, trước đây anh có thích chị Tri Du không?"
"Nếu trước đây anh thích cô ấy, bọn anh đã ở bên nhau từ lâu rồi, bây giờ sẽ không nói chuyện với em."
Những ngón tay buông thõng bên hông của Lâm Tri Du co quắp lại, móng tay cào vào da lòng bàn tay, rất đau, khi phía sau vang lên tiếng bước chân, Lâm Tri Du xoay người rời đi, lên tầng trở về phòng.
Trang Miểu còn đang chơi dưới tầng, Lâm Tri Du vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong đi ra. Có tiếng gõ cửa, cô đi ra mở cửa, Uông Tuyền đứng ở cửa gãi gãi tóc: "Không xuống chơi sao?"
Lâm Tri Du cầm tay nắm cửa, nhếch khóe miệng: "Tôi hơi buồn ngủ nên muốn đi ngủ."
Uông Tuyền quan tâm: "Anh thấy em vẫn luôn uống bia, không say chứ?"
Lâm Tri Du lắc đầu: "Không."
Uông Tuyền cúi đầu trầm mặc một hồi, suy nghĩ một chút, dường như cũng không biết nên nói cái gì: "Được rồi, anh không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa."
Lúc này, có người đi lên từ cầu thang, hai người theo bản năng nhìn sang, Triệu Kinh Duy nói chuyện điện thoại đi tới, liếc hai người một cái, Uông Tuyền chào hỏi: "Đội trưởng, cậu cũng không chơi nữa à?"
Triệu Kinh Duy giơ điện thoại trong tay lên, ừ một tiếng.
Chờ Triệu Kinh Duy trở về phòng, Uông Tuyền chỉ xuống tầng dưới: "Vậy anh đi xuống trước, không quấy rầy em nghỉ ngơi."
Lâm Tri Du nhẹ nhàng gật đầu, đóng cửa lại, chui vào trong chăn, khi Lâm Tri Du mơ màng ngủ thiếp đi, Trang Miểu chơi xong quay về, ra vào phòng vệ sinh, trong phòng thỉnh thoảng có động tĩnh.
Lâm Tri Du lẳng lặng nằm trên giường cho đến khi Trang Miểu vén chăn nằm xuống, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, tiếng thở đều đều của Trang Miểu từ bên cạnh truyền đến, Lâm Tri Du lại mất ngủ, cô khẽ vén chăn ngồi dậy, có lẽ là do buổi tối uống nhiều bia nên miệng có chút khô khốc.
Hành lang yên tĩnh không tiếng động, Lâm Tri Du mò trong bóng tối đi xuống tầng, cô vào phòng bếp rót một ly nước, nhìn chằm chằm cành lá xanh mơn mởn ẩn hiện dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ một hồi.
Từ phòng bếp đi ra, Lâm Tri Du vừa mới bước lên một bậc cầu thang thì chợt nhớ ra Trịnh Thư Dĩnh đã nói trước đó rằng trong nhà có một rạp chiếu phim tư nhân nhỏ dưới lòng đất. Lâm Tri Du do dự một lúc, sau đó quay lại phòng bếp lấy thêm hai lon bia.
Rạp chiếu phim không lớn, hai bên tường có cách âm, trong phòng có hai cái ghế sô pha đơn đặt gần nhau và một cái bàn tròn nhỏ, trên bàn tròn có bao thuốc lá cùng bật lửa. Lâm Tri Du nhìn chằm chằm hai giây rồi nhìn đi chỗ khác, cô dùng điện thoại tìm một bộ phim về thảm họa chiếu lên màn hình, cô ôm đầu gối cuộn tròn trên ghế sô pha.
Khi Triệu Kinh Duy mở cửa bước vào, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Trong căn phòng tối om, mái tóc dài của Lâm Tri Du xõa ngang vai, cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, trên tay cầm một lon bia, ôm đầu gối ngồi trên sô pha, mu bàn chân thon thả trắng nõn lộ ra dưới váy, ngón chân sáng bóng được sơn màu hồng nhạt.
Lâm Tri Du phát hiện có người tiến vào, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Triệu Kinh Duy ở cửa, cô không nói gì. Một người ngồi, một người đứng, tầm mắt hai người giao nhau, Triệu Kinh Duy mở miệng nói trước: "Không ngủ được?"
"Anh cũng không?"
Cô quay đầu lại xem phim, Triệu Kinh Duy đi đến, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh cô: "Đang xem gì vậy?"
"Ngày kia." Khóe môi Lâm Tri Du khẽ động.
Triệu Kinh Duy đã xem bộ phim này trước kỳ thi đại học, nói về hiệu ứng nhà kính khiến thế giới rơi vào thảm họa kỷ băng hà, đã lâu rồi, anh không thể nhớ rõ cốt truyện, chỉ có ấn tượng nữ chính khá xinh đẹp.
Phim đang chiếu đến cảnh đốt sách giữ ấm, Lâm Tri Du uống ngụm bia trên tay, đột nhiên quay sang nhìn Triệu Kinh Duy, Triệu Kinh Duy nhướng mày trước ánh mắt trực tiếp của cô.
Cô siết chặt lon bia trong tay: "Triệu Kinh Duy, anh thấy tôi thế nào?"
Triệu Kinh Duy sửng sốt, sau đó cong môi nở nụ cười: "Cái gì thế nào?"
"Ngoại hình, anh thích không?"
Đôi mắt cô ướt át, hai gò má ửng hồng, không biết là do say hay vì không khí trong phòng quá ngột ngạt, nhưng lời nói thẳng thắn không chút che đậy.
Ánh mắt Triệu Kinh Duy rơi xuống trên mặt cô, lông mày dần dần nhíu lại: "Em nghiêm túc?"
"Ừm."
Triệu Kinh Duy trầm mặc vài giây: "Tôi không muốn hẹn hò?"
"Tôi biết, tôi cũng không muốn hẹn hò với anh." Lâm Tri Du gằn từng chữ, "Mà tôi cũng không thích anh, anh biết mà?"
Triệu Kinh Duy cười nhẹ, chửi một câu tục. Đây là lần đầu tiên Lâm Tri Du nghe thấy anh chửi thề, cô hơi ngạc nhiên, lại nghe anh hỏi: "Không hối hận?"
"Không có gì hối hận cả."
Triệu Kinh Duy trầm ngâm nhìn cô vài giây, một lúc sau, anh cúi người lại gần, Lâm Tri Du có thể cảm nhận được hơi thở nóng như lửa đốt của anh, tim cô đập thình thịch, ánh mắt không thể đặt ở đâu khác, chỉ có thể tập trung vào sống mũi thẳng tắp của anh. Trên bức tường trắng, bóng anh như mây mù dày đặc tiến lại gần, cúi đầu muốn hôn cô, hai má Lâm Tri Du nóng bừng, khẽ tránh sang một bên. Triệu Kinh Duy như đoán được mà dừng lại, cười lạnh nói: "Chưa nghĩ kỹ thì đừng trêu chọc người khác."
Anh ngả lưng vào ghế, quay đầu xem phim trên màn hình chiếu. Lâm Tri Du nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh, hít một hơi thật sâu, quỳ trên ghế sô pha, vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn anh. Cảm giác mềm mại trên môi khiến Triệu Tinh mất đi lý trí trong giây lát, ngay sau đó liền đảo khách thành chủ, anh ôm lấy gáy cô, mạnh mẽ hôn trả cô. Khoang miệng cô nóng ướt trơn trượt, Triệu Kinh Duy cuốn lấy đầu lưỡi của cô, nếm được một chút vị ngọt chát.