Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "Xạ Điêu"

Chương 1-2




Diệp Hướng Văn lại mơ về kiếp trước của nàng.

Kiếp trước của Diệp Hướng Vãn là đầu bếp khá nổi danh ở hiện đại, trù nghệ thành thạo, chinh phục vô số mỹ thực trong nước từ sớm, rất nhiều khách sạn năm sao tranh nhau mời nàng về làm với lương cao.

Sau vài lần suy nghĩ, Diệp Hướng Vãn chọn khách sạn nổi danh nhất trong nước, khách sạn Phú Hào. Đầu bếp trong khách sạn Phú Hào nổi danh rất nhiều, nhưng dựa vào trù nghệ cao siêu, lại chăm chỉ, hơn nữa thông minh khéo léo, ở trong đó bộc lộ tài năng rất nhanh.

Đúng lúc này người quản lý trực tiếp của nàng nghỉ việc, sau khi chọn lọc kỹ càng, cô cùng một nữ đầu bếp nổi danh khác ngồi trên chiếc ghế của người quản lý này.

Bởi vì hai người biểu hiện đều ưu tú, cuối cùng Hội đồng cao cấp của khách sản quyết định tổ chức thi đầu một lần nữa.

Lần thi đấu này Diệp Hướng Vãn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, mỗi một bước đều hoàn thành cực kỳ thỏa đáng, luyên tập vô số lần. Để không mắc phải những sai lầm nhỏ nhặt, đến nỗi cô chưa bao giờ hỏi công việc khi nhậm chức là gì, ở nhà lão công đều chủ động đảm nhiện chức vị trợ thủ cùng cô luyện tập, hai người hợp tác vô số lần.

Đối thủ của cô cũng không có biểu hiện ưu tú nào, chỉ có thể coi là tốt, nhưng cực kỳ kỳ lạ là lần chuẩn bị này Diếp Hướng Vãn có chỗ thiếu sót, mà đối thủ của cô lại vừa vặn bù đắp hoàn mỹ lên đó, quả thật giống như nhằm vào sự chuẩn bị của cô mà làm. Bởi vì vậy, cô hiển nhiên thua cuộc.

Tuy chịu đả kích nặng nề bởi việc này, nhưng Diệp Hướng Vãn cùng không nhụt chí, cô tin tưởng rằng mình vẫn đủ năng lực để làm việc, chỉ cần nỗ lực, sẽ có cơ hội. Nhưng mới bắt đầu từ ngày kia cô ấy mới đi nhậm chức cấp trên, trong bóng tối liền bắt đầu loại trù cô, Sau một thời gian dài, Diệp Hướng Vãn từ từ mất đi nhiệt huyết, sau khi liên tiếp mấy lần bị cấp trên tính kế, vốn đã không thích tranh đấu, cô càng chán ghét nơi làm việc tranh giành cấu xé lẫn nhau này.

Diệp Hướng Vãn là một người vợ hiền, cô chưa bao giờ mang cảm xúc trong công việc về nhà, coi như nếu công tác bận rộn đem lại mệt mỏi, tâm tình kém, cô sẽ tự mình phát tiết ở bên ngoài, sau đó mới về nhà gặp chồng mình.

Buổi tối ngày hôm ấy, Diệp Hướng Vãn bị cấp trên quở trách một trận, đồng thời nói với cô một cách không khách khí: “Nếu như không đảm nhiệm được công việc trong khách sạn Phú Hào, liền nhanh rời khỏi đây đi, không nên chiếm vị trí rồi chặn đường người khác...”

Bị cấp trên nói như vậy trước mặt đồng nghiệp khác, lòng Diệp Hướng Vãn cảm xúc ngổn ngang. Sau khi tan việc, Diệp Hướng Vãn đến quán bar với tâm trạng trần đầy thất vọng. Kết quả cô thấy lão công cùng một nữ nhân khác dựa vào nhau, khuôn mặt mặt lão công tràn đầy yêu thương, ngọt ngào không kể xiết.

Diệp Hướng Vãn tránh đi chỗ khác, lại tò mò muốn nhìn tướng mạo cô gái kia một chút. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái kia, Diệp Hướng Vãn tựa như cảm thấy sấm sét giữa trời quang.

Người phụ nữ đó chính là đối thủ ngày xưa đã đánh bại mình, là cấp trên trong khoảng thời gian này vẫn luôn muốn loại trừ cô.

Cuối cùng Diệp Hướng Vẫn hiểu vì sao mình lại thua cuộc; hiểu rõ vì sao đối phương thể hiện đúng chỗ mình bị thiếu hụt, vừa vặn vượt lên trên mình; tại sao lão công xưa nay đối với công việc của cô luôn thờ ơ này lại mỗi bước đều chăm chú phối hợp cùng với nàng.

Thì ra, hai ngươi kia đã sớm cấu kết với nhau, lão công của cô trở thành tình nhân kiêm gián điệp của người kia. Diệp Hướng Vãn cô dù có bản lĩnh ngập trời, người bên gối từ lâu đã thay lòng, cô sao có thể không thua?

Đây chính là nơi làm việc?

Đây là tình cảm vợ chồng?

Diệp Hướng Vãn hồn phách thất lạc đi ra khỏi quán bar, vừa mới đi ra vài bước, một ánh sáng lóe lên, cơ thể của cô bỗng nhiên bay lên cao...

Đột nhiên Diệp Hướng Vãn mở mắt to ra, suy nghĩ còn chìm trong giấc mộng chưa hoàn toàn tỉnh táo, trái tim vẫn còn “phang phang” trong giấc mơ như chiếc xa đạp ở chạy băng băng.

“Tỷ tỷ...” Âm thanh nhỏ nhẹ, yếu ớt vang lên.

Đứng bên giường của nàng là một tiểu cô nương tám tuổi.

Diệp Hướng Vãn vội vàng ngồi dậy, ôn nhu nói: “ Tiểu Nha, buổi sáng tỷ tỷ có chút mệt, nên ngủ một chút. Muội đói bung sao?”

Cạnh giường muội muội đời này của nàng, Diệp Tiểu Nha.

Bị chồng mình cùng đối thủ liên hợp lại phản bội và hãm hại, đi ra phía sau cửa quán bar lại bị xe của một con ma men đụng trúng. Chờ đến khi Diệp Hướng Vãn mở mắt ra, đã rời xa quá khứ đã lâu.

Lúc nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở thời nhà Tống.

Nàng trở thành một cô thôn nữ mười một tuổi bình thường sống ở bở sông thôn Ngưu Gia thành Giang Nam.

Cha mẹ của cơ thể này đã chết sớm, nhưng có tổng cộng bốn đệ đệ và muội muội, muội muội nhỏ nhất mới năm tuổi.

Khi mới vừa xuyên qua, nhìn thấy bọn đệ đệ và muội muội ngồi bên cạnh ”nàng: khóc sướt mướt, Diệp Hướng Vãn không khỏi thở dài. Kiếp trước cha mẹ nàng trước kia cũng mất sớm, cũng không có con với chồng. Nhìn thấy đệ đệ muội muội còn nhỏ, nàng biết, nếu nàng bỏ rơi bọn họ, nhất định họ sẽ chết đói, giống như cơ thể nàng đang “sử dụng” này.

Dù sao, nàng cũng không có chỗ để đi, chi bằng ở đây ngốc một thời gian đi.

Cứ như vậy, Diệp Hướng Vãn hoàn toàn vĩnh biệt kiếp trước, sống lại trong cái thôn nhỏ này, vậy mà đã hơn ba năm.

Nhoáng một cái, Tiểu Nha đã tám tuổi. Trẻ em nhà nghèo sớm quản lý nhà cửa, tuy rằng trong nhà bần cùng, các nàng lại không có sức mà trồng trọt, nhưng đệ đệ và muội muội thường giúp nàng làm việc nhà, hái rau dại, thậm chí đan giỏi cùng các vị lão nhân trong thôn để đổi chút thức ăn, ngày ngày trôi qua một cách miễn cưỡng.

Diệp Hướng Vãn ngừng suy nghĩ, lắc lắc đầu. Đã nhiều năm trôi qua, tâm tư đã sớm phai nhạt, không biệt tại sai đột nhiên nhớ lại kiếp trước? Duỗi cái thắt lưng, nàng xuống giường rửa mặt chải đầu sạch sẽ.

Đệ đệ và muội muội đều hiểu chuyện, đang ở trong sân cố gắng làm những việc có khả năng làm.

Nhìn thấy Diệp Hướng Vãn đi ra, bọn nhỏ vây lại xung quanh, hỏi: “Tỷ, hôm nay ăn cái gì?”

Diệp Hướng Vãn cười nói: “Phải xem hôm nay có thứ gì đã?”

Dù sao kiếp trước nàng cũng là đầu bếp, tuy rằng đồ ăn trong nhà có hạn, đồ gia vị cũng không toàn bộ, nhưng bằng tài nghệ của nàng vẫn có thể làm thức ăn thơm nức mũi, làm cho mọi người ngon miệng.

Diệp Hướng Vãn bưng một cái bồn đi ra, bên trong là một con cá sống đang bơi.

“Cái này ở đâu?” Diếp Hướng Vãn hỏi. Tuy rằng ở gần sát bờ sông, nhưng trong nhà nàng biết bắt cá cả.

“Hôm nay đệ đan sọt giúp Vương gia gia (ông Vương), gia gia khen ta hiểu chuyện, Vương đại thúc đã cho đệ một con cá đánh được.”

Diệp Hướng Vãn sờ đầu Đại Ngưu, cười nói: “Ngoan, hôm nay tỷ tỷ hấp cá cho các đệ muội ăn.”

Bọn trẻ đều cao hứng đến nỗi nhảy cẫng lên

Hai mắt Diệp Nhị Ngưu chuyển động: “Tỷ, đồ ăn làm ra không được để cô ngốc ăn.”

Đầu thôn có một cô ngốc họ Khúc, người trong thôn đều kêu nàng là cô ngốc. Diệp Hướng Vãn không biết lai lịch gì về nàng, chỉ biết rằng nàng ấy cũng có cha, nhưng sau đó lại mất tích, để lại duy nhất một mình nàng ấy. Người trong thôn thường đưa một ít đồ ăn cho nàng, chiếu cố nàng ấy.

Diệp gia không nhận sự giúp đỡ từ người khác, cuộc sống nghèo khó, cô ngốc ăn một ngày hai bữa ở Diệp gia, một lần ăn luôn hơn phân nửa, tỷ đệ Diệp gia người nào cũng đói bụng. Sau này cứ đến giờ ăn cơm bọn đệ đệ muội muội liền đóng cửa sân, sợ cô ngốc xông vào cướp cơm ăn.

Diệp Hướng Văn thở dài, sờ đầu bọn nhỏ, đem cá đi làm cơm trưa.

Nếu lương thực trong nhà dư, nàng sẽ không để ý trong nhà có thêm một cô ngốc. Bọn đệ đệ muội muội này cũng không phải thân nhân của nàng, lúc trước chỉ xem bọn hắn quá nhỏ tuổi rất đáng thương, và chính mình cũng cần một nơi để ở, cộng thêm lúc đó đau lòng muốn chết, không muốn nhìn thấy người ngoài, cuộc sống cứ như vậy trôi qua.

Giờ thêm một cô ngốc cũng không sao.

Nhưng bụng của mình còn chưa ăn no sao có thể quan tâm người khác?

Diệp Hướng Vãn nhìn con cá trong bồn, đầu dẹp thân dài, sau lưng có màu xanh lá mạ lẫn than chì, là cá trắm cỏ.

Nàng giết chết cá một cách lưu loát, làm sạch bụng cá, thuận tiện đem xương trong bụng cá chặt đứt. Suy nghĩ một lần nữa, Diệp Hướng Vãn nhớ trong nhà còn một ít nấm khô, liền rửa sạch sau đó ướp gia vị hỗn hợp, nhồi vào trong bụng con cá. Đây là thói quen trước kia của nàng khi hấp cá, ở trong bụng con cá nhét một ít nguyên liệu làm nhân, để cho cá hòa lẫn với một ít nấm thơm, hương vị sẽ ngon hơn. Hơn nữa, khi hấp cá, bụng cá vẫn còn trống, làm như thế sẽ duy trì hình dáng ban đều trước khi hấp, tránh biến dạng.

Khi nàng bận rộn làm cá, thì Diệp Đại Ngưu đã thông thạo thắp sáng phòng bếp, thêm vào trong nồi mấy gáo nước. Chờ Diệp Hướng Vãn làm xong cá trước khi hấp, nước mà Diệp Đại Ngưu nấu cũng sôi.

Diệp Hướng Vãn rắc gia vị trên thân con cá, sau đó đem khay để vào nổi nhỏ bắt đầu hấp.

Chờ một lúc sau, mùi hương cá thơm ngon truyền ra ngoài, bọn nhỏ đang vui vẻ trong sân cao hứng kêu lên.

Diệp Hướng Vãn nở nụ cười. Mỗi ngày trôi qua, đây là thời điểm nàng vui vẻ nhất.

Kiếp trước sở dĩ nàng trở thành đầu bếp là bởi vì chồng. Chồng nàng vốn là hàng xóm, hai người được xem như thanh mai trúc mã, từ nhỏ nàng đã bắt đầu thích hắn, một lòng muốn đem mỹ vị thiên hạ cho hắn ăn.

Nào biết rằng, nàng chỉ là một chiếc ly để trưng bày, tuy rằng chồng đã cưới nàng, nàng cũng đã học xong mỹ thực, nhưng cuối cùng vẫn không giữ lại được người mình yêu, lại còn liên hiệp cùng người khác tính kế nàng.

Đợi trong chốc lát, Diếp Hướng Vãn nói với Diệp Đại Ngưu: “Đen tắt lửa đi, không được mở vung nồi.” Trong thời gian hấp cá, phải nắm giữ tốt độ lửa, nắm thời cơ tắt lửa, sau đó chờ lượng nhiệt trong nồi hấp cá bay hơi, làm như vậy thịt cá mới mềm như đậu phộng, hương vị thơm ngon.

Đại Ngưu vội vàng đem lửa dập đi, bọn nhỏ cầm bắt sẵn hoan hô, mỗi người một bắt cơm, đứng ở trước sân nhìn tha thiết mong chờ.

Diếp Hướng Vãn đi đến, thấy ánh mắt bọn nhỏ, không khỏi buồn cười.

Vừa mới xuyên qua xuất phát từ lòng từ bị, hơn nữa không có chỗ để đi lại mất hết ý chí mới thừa nhận thân phận “tỷ tỷ” này.

Những sau vài năm chung sống, nàng thật sự xem bọn nhỏ như những người thân duy nhất ở nơi này.

“Tỷ tỷ, chờ bao lâu nữa mới có thể ăn?” Diệp Tiểu Nha háo hức mong chờ hỏi.

“Hiện tại đã ăn được, các ngươi nói cho tỷ biết sáng nay đã làm được những việc gì?” Diệp Hướng Vãn nói.

Diệp Đại Ngưu nói: “Đệ đan sọt giúp Vương gia gia nên được cho cá.”

Diệp Tiểu Nha: “Muội quét sân giùm tỷ tỷ.”

“Đệ đi hái rau dại.” Diệp Nhị Ngưu trả lời.

“Muội giúp Nhị ca hái rau dại.” Diệp Tam Nha nhút nhát nói, cô bé là một người nhát gan, ngay cả khi đối mặt với tỷ tỷ của mình, thanh âm của nàng cũng rất thấp.

Diệp Hướng Vãn cười nói: “Rất ngoan, bây giờ chúng ta đi ăn cá.”

Bọn nhỏ reo lên.

Diệp Hướng Vãn đoán thời gian đã đến, xoay người tiến vào nhà mở vung nồi.

Nàng giật mình đứng lại.

Nồi thực là nóng.

Nhiệt từ nước tỏa ra.

Nhưng mà, khay cá hấp không thấy.

Ngay cả cái khay đựng, cũng đều biến mất.