“Làm sao em biết được”.Diệp Hân Mạch nhảy xuống khỏi đùi ai đó, hất cằm về phía màn hình. “Tự anh đi mà xem.”
Nói xong ôm ly uống nước đi ra ngoài
Lục Thủy Hàn nghi ngờ nhíu mày nhìn màn hình, trên kênh [thế giới], người tên Yêu Tinh Màu Bạc cứ một lát lại xuất hiện hỏi Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ có ở đây hay không.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: xin chào, ta là Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ, xin hỏi ngươi là ai?
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: [icon kinh ngạc]
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: a! Anh là Lục đại ca nha! Đây là tài khoản bạn gái ca đó hả?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: chúng ta quen nhau sao?
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: ân, Lục đại ca anh quên à? Chúng ta hồi tết Nguyên Đán đã gặp qua! Hôm đó tại nhà anh.
Lục Thủy Hàn chớp chớp mắt, tết Nguyên Đán? Không phải là hôm anh mang Diệp Hân Mạch về nhà sao? Yêu Tinh Màu Bạc phải chăng chính là học sinh của mẫu thân đại nhân nhà mình, tên là Diêu Ngân thì phải?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: em là Diêu Ngân?
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: uh uh! Lục đại ca thật lợi hại nha, còn nhớ được tên em!
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: hoá ra là em! Tìm anh có chuyện gì?
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: à, là hôm đó em lên Inte, thì thấy ảnh của anh với bạn gái, sau mới biết nguyên lai anh chính là Lục đại ca! Em muốn thay tiểu Nguyệt giải thích một chút.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322:?
Không biết từ lúc nào,Diệp Hân Mạch đã ôm ly nước đi vào, đứng phía sau, đem đoạn đối thoại trên màn hình nhìn một lần, bất giác chép miệng, cúi đầu uống trà. Lục Thủy Hàn duỗi thẳng tay, khoác lên ngang hông cô nàng, kéo lại gần hơn.
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: tiểu Nguyệt trong game tài khoản là Nguyệt Sắc Mông Lung, Lục đại ca anh biết chưa?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: biết.
Hai người nhìn nhau, Nguyệt Sắc Mông Lung này xem bộ dáng quả thật là có chuyện mờ ám đây!
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: kỳ thật sự tình rất đơn giản, chính là tiểu Nguyệt gần đây có bạn trai, sau đó bạn trai cô ấy thường xuyên dùng tài khoản này. Ngay từ đầu trộm ID của anh kỳ thật cũng là bạn trai cô ấy làm. Sau không biết rõ thế nào, cậu ta vẫn rất ghét bạn gái anh, sau đó luôn dùng tài khoản của tiểu Nguyệt đuổi giết chị ấy. Hai người vì vậy mà chạm trán rất nhiều lần!
Lục Thủy Hàn chép miệng, nguyên lai, tai họa là hướng về phía bà xã nhà mình nha!
“Hân Mạch!”
“Sao?”
“Thành thật khai báo, có phải em ở bên ngoài mắc nợ phong lưu không hả?”
“…” Diệp Hân Mạch đang uống một ngụm nước, nuốt vào không được, nhả ra cũng không xong, hung hăng trợn trắng mắt. Xin đi, ở cái nhà này ai mới là người mắc nợ phong lưu hả?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: cám ơn em, tiểu Ngân. Sự tình đã qua, đối với anh cũng không có ảnh hưởng lớn lắm.
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: Lục đại ca đừng khách khí. Em chỉ muốn giải thích giùm tiểu Nguyệt mà thôi, cô ấy cũng muốn xin lỗi anh nhưng lại không muốn ai biết mình đã có bạn trai, cho nên lần nào cũng đành nhận là mình ăn trộm ID của người ta. Cái tên đó cũng đã lừa qua vài người rồi.
Tuổi trẻ bây giờ thật khó hiểu, biết rõ tên đó không thành thật như vậy, vì cái gì còn cứ muốn dây dưa mãi? Không lẽ tình yêu khiến con người ta mù quáng đến thế sao
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: sớm muộn cũng lộ tẩy thôi
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: ai! Lục đại ca, anh không biết đâu, ông xã trong game của tiểu Nguyệt rất tốt, cô ấy không muốn làm tổn thương người ta, bạn trai thì cũng là quen trên game luôn đó, tên là gì nhỉ….
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: đúng rồi, là Đạm Mạc Phong Tâm, nhìn chung cũng chẳng phải người tốt gì hết.
Nhìn thấy có người nhắc tới tiểu đệ ngoan trong game của mình, Diệp Hân Mạch nhất thời nhìn chằm chằm màn hình máy tính,trong đầu nhanh chóng tìm tư liệu.
Đạm Mạc Phong Tâm từng nói qua, cậu ta có quen với Nguyệt Sắc Mông Lung.
Đạm Mạc Phong Tâm còn nói, bạn thân của cậu ta cũng quen với cô ấy
Đạm Mạc Phong Tâm cũng từng đề cập tới rằng cậu bạn đó biết rõ tài khoản cũng như mật khẩu của Nguyệt Sắc Mông Lung, nhưng nguyên nhân cụ thể thì vì đã đáp ứng với cô ấy là sẽ không nói cho ai biết.
Mà nguyên nhân giữ bí mật, phải chăng là bởi vì, Nguyệt Sắc Mông Lung bắt cá hai tay? Bạn trai thật sự của Nguyệt Sắc Mông Lung là bạn của Đạm Mạc Phong Tâm, cho nên cậu ta vì mối quan hệ với bạn mình nên mới giúp cô ta giữ bí mật.
Cô nàng Nguyệt Sắc Mông Lung này cũng thực là…
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: Lục đại ca, về sau anh tuyệt đối không thể đưa tài khoản và mật mã cho tiểu Nguyệt nha.Cô ấy có thể không muốn lấy ID của người khác, nhưng bạn trai cô ấy thì chắc chắn sẽ làm thế đó
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: cám ơn, anh và cô ấy cũng chẳng gặp lại nữa đâu.
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: vậy thì tốt rồi, em có xem qua mấy tài khoản bị trộm ấy, thật là nhiều tiền nha. Trang bị của anh tốt như vậy thế nào cũng bị nhòm ngó. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, cậu ta đã về Đài Loan rồi
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: Đài Loan?
[tư liệu] Yêu Tinh Màu Bạc: vâng. Cậu ta vốn là người Đài Loan. Haizzz tiểu Nguyệt thực là, chỉ vì một câu nói vu vơ của hắn ta mà ăn không ngon, ngủ không yên. Lời của hắn ta căn bản không thể tin nổi, cái gì mà chờ hắn hai năm, hắn nhất định quay lại cưới cô ây, rồi cùng nhau về Đài Loan, còn nói nhà hắn rất giàu có nữa chứ. Tiểu Nguyệt thật là ngốc mà
Nhìn đến đây, hai người rốt cuộc cũng biết một chút tin tức. Có lẽ là một cậu chàn thườngxuyên lợi dụng tài khoản của Nguyệt Sắc Mông Lung để đi ăn trộm. Đại khái là vì lần đó hắn bị Sinh Hoạt 0322 làm rối loạn, trộm không thành cho nên vẫn ghi hận trong lòng, muốn tìm biện pháp gây phiền toái.
Mà Nguyệt Sắc Mông Lung vì cái gì vẫn nhẫn nại để bạn trai mình lên game làm loạn? Cho dù cãi nhaucũng không nguyện ý chia tay?
Sợ rằng nguyên nhân lớn nhất là do cô bé kia đã tin lời hắn nói.
“Ai! Hân Mạch a! Đây chính là điển hình của việc ái mộ hư vinh nha. Nguyệt Sắc Mông Lung này, không phải đã thành con rối trong tay cậu nhóc kia sao?” Lục Thủy Hàn trào phúng lắc đầu. Trong ban biên tập của anh, mấy cô nhân viên dưới quyền cũng chẳng khác thê này là bao, không chút che dấu, mơ tưởng rời xa đại lục, đi Hongkong, đi Macau, đi Đài Loan, đi Anh quốc, đi Mĩ, đi Đức! Chính là, thứ các cô có khả năng dùng để trao đổi, cũng chỉ có thân thể mình.
“Xoảng” một tiếng,phía sau truyền tới đồ sứ rơi xuống, tiếng vang thanh thúy.
Lục Thủy Hàn quay đầu nhìn lại Hân Mạch tái nhợt nghiêm mặt, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm màn hình.
“Hân Mạch?” Phát hiện cô nàng có chút khác thường, anh bèn thăm dò gọi to một tiếng.
Hân Mạch bị gọi hoàn hồn, hoảng loạn ngồi xổm người xuống, lượm mảnh sứ vỡ dưới chân.
“Đừng, Hân Mạch! Để anh nhặt cho”. LụcThủy Hàn bận rộn kéo lấy tay cô, lại không cẩn thận khiến mảnh sứ vỡ sượt một đườngmang ra, họa xuất một đạo thật dài vết máu. Bọt nước lẫn máu chuyển màu hồng tươi, theo mảnh sứ vỡ tràn ra.”Hân Mạch, em không sao chứ!”.
Lục Thủy Hàn nôn nóng nắm chặt bàn tay cô, Hân Mạch lại nghiêm mặt ra sức lui về phía sau.
Giãy thoát khỏi bàn tay anh, chật vật ngồitrên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, mang theo nét thê lương nhàn nhạt.
Trái tim Lục Thủy Hàn tựa hồ muốn ngừng đập.
Cô, đến tột cùng là muốn thế nào?
“Ra ngoài”. Thanh âm phòng ngủ lưu chuyển không ngừng.
“Hân Mạch!” Không thể tin vào tai mình, Lục Thủy Hàn trừng mắt nhìn khuôn mặt bỗng nhiên tuyệt tình.
“Anh mau ra đi.”
“Hân Mạch, em rốt cuộc làm sao thế?”. Bất chấp sợ hãi dâng lên trong lòng , Lục Thủy Hàn cuống quít.
“Ra ngoài!!”. Thanh âm luôn luôn lãnh đạm, bỗng nhiên cao vút. Phảng phất giữa đêm khuya bồi hồi như nguyền rủa.
Sau khi gào to một tiếng Hân Mạch thở hổn hển, ngã xuống mép giường trong bóng đêm, hung hăng siêt chặt mảnh sứ vỡ trong tay, từng giọt máu tươi, theo kẽ tay,tràn ra, nhỏ giọt, lóe lên tuyệt mỹ như huyết hoa…
Lục Thủy Hàn đờ người
Bàn tay bên người, gắt gao nắm chặt. Dù móng tay đâm vào lòng bàn tay đề lại vết hằn như trăng non, vẫn không có cảm giác.
“Hân Mạch, có chuyện gì, em không thể nói với anh sao?”
“Hân Mạch, em thực sự không thể tín nhiệm anh sao?”
“Hân Mạch, em nói sẽ không anh đi, đây là muốn nuốt lời sao?”
“Hân Mạch, anh yêu em cẩn thận dè dặt như vậy, mà em vẫn không thể tiếp nhận sao?”
“Hân Mạch…”
Một câu một câu, mang theo hơi nước bên khóe mắt cuộn trào mãnh liệt. Anh vứt tất cả tự tôn và sự kiêu ngạo, chỉ vì nụ cười của hồng nhan mà việc gì cũng đã làm. Hóa ra chung quy cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Ra ngoài.” Thanh lãnh thanh âm, tựa hồ chỉ lặp lại hai chữ này.
Trong ánh mắt trống rỗng, không có nửa phần tình cảm dao động. Phảng phất như anh đối với cô chỉ là người lạ.
Rốt cục, nam nhân hạ tầm mắt, nhẹ nhàng dời đi. Bỏ lại nụ cười trào phúng, tiêu sái đứngdậy,bước chân, lại như ngàn cân vậy. Mỗi một bước, mang tâm tư nặng nề.
Trong lòng anh, vẫn mong chờ. Chỉ cần cô nhẹ nhàng “Ai” một tiếng, anh sẽ lập tức quay đầu.Liều lĩnh quay đầu, chỉ cần cô còn có một cht nhớ thương về anh.
Rất đáng tiếc, mãi cho đến khi anh đã ra tới cửa,biến mất khỏi tầm mắt cô.
Vẫn là không nghe được thanh âm trong mộng .
Hân Mạch, anh đi đây.
Cửa sắt loảng xoảng một tiếng rồi bị đóng lại, chỉ là một chút thanh phong lùa vào đầy phòng.
Ngã xuống mép giường Hân Mạch ngơ ngẩn nâng lên bàn tay đỏ tươi đầy máu, nước mắt trong suốt sáng ngời, nhỏ giọt xuống một mảnh màu đỏ. Chậm rãi choán mở, dung hòa.
“Oa…” Hân Mạch rốt cục nhịn không được, co người ôm hai chân, khóc lớn lên.
Mẹ, người không phải, người không phải…
Cậu, cậu không được mắng mẹ ta…
Bà ngoại, ta rất nghe lời mà…
“Mặt mũi Diệp gia đã bị ngươi phá hỏng hết!! Ngươi còn trở về làm cái gì?”
“Sao chưa bao giờ ta thấy ngươi nói quá một lời vậy?”
“Kêu ngươi đi ngươi lại nói không muốn đi, kết quả thế nào đây hả?”
“Ngày ngươi thoát ly Diệp gia, đứa trẻ này với chúng ta không có quan hệ!!”
…
Một tiếng lại một tiếng nức nở, trong phòng ngủ yên tĩnh, thật lâu không ngừng. Thơ ấu ngắn ngủi, liền giống một bộ phim nhựa cũ bị chia cắt, không trọn vẹn mà lại rách nát. Lúc trước Hân Mạch không hiểu thế sự, trong mắt thấy thế giới cũng chỉ có vậy.
Toàn là một mảnh lạnh buốt.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, Hân Mạch tựa hồ thấy khuôn mặt ba đang tươi cười, còn có mẹ hạnh phúc dựa sát vào ba.
Diệp gia, là dòng dõi thư hương, danh môn vọng tộc.
Lại sinh ra một nữ nhi nhơ nhuốc này.
Thân thể gầy yếu , trong đêm đen lạnh buốt khẽ run rẩy.
Như mảnh lá cây trong gió đông, xoay tròn, tìm không thấy phương hướng có thể đặt chân.
Nếu như tất cả, chỉ là quá khứ, nên làm thế nào mới tốt?
Bất lực nức nở trong đêm,đìu hiu than khóc. Diệp Hân Mạch cũng không nhớ rõ, chính mình đã bao lâu không khóc như vậy. Ngay cả người thân cũng từng bước từng bước lần lượt ly khai.
Hơn hai mươi năm ủy khuất thống khổ, đột nhiên có lý do để khóc, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, cuộn trào mãnh liệt.
Lòng bàn tay đau đớn, cũng không thể so với ủy khuất trong lòng bấy lâu nay. Ba, mẹ, hãy để con khóc một lần nữa. Ông ngoại, bà ngoại hãy để con phóng túng thêm một lần… Quá khứ, chỉ là một phần của cuộc sống, đem chính mình cuốn trong cuộn phim cũ cũng không phải cách hay.