Khi Đại Thần Gặp Đại Thần

Chương 16: Nghe nhịp trái tim




Diệp Hân Mạch xoay xoay cái cốc trong tay, thấy trên tay cầm có một chữ “Hàn” rất to, nhất thời xấu hổ, hai má đỏ hồng.

Không đợi cô đáp lời, ai đó thay dép lê, đi đến trước mặt, đón lấy cái cốc, giả bộ nhìn qua nhìn lại, khoé miệng dần vẽ nên một nụ cười: “Này, em có biết hôm qua anh uống gì không mà dám uống hả….”

Diệp Hân Mạch hung hăng trợn trắng mắt, xoay người bỏ vào phòng.

Lục Thuỷ Hàn vội vã chạy theo, miệng nói không ngớt: “Này, nói thực trong này là nước từ tối qua, hẳn đã có vị tanh, không phải là em không nhận ra đó chứ?”

“……”. Hân Mạch lập tức cảm thấy bụng mình chợt lạnh, vô thức đua tay lên sờ sờ, nhưng cảm giác này ngay lập tức đã biến mất lúc ấy mới phát hiện đó chỉ là cảm giác mà thôi, bực bội quay ra lườm ai đó một cái cháy mặt, sau đó lại ngồi trước máy tính.

“Em sao thế? cứ như mất hồn ý….”. Lục Thuỷ Hàn đang cầm cái cốc mà trong lòng buồn bực! Vô duyên vô cớ bị lườm nguýt dã man, cô luôn rất chú ý, sao tự nhiên lại dùng nhầm cốc nhỉ? Hơn nữa vì sao khi nghe tiếng anh về cô lại chạy ra cửa? Hay là muốn ra đón anh đây???

“Lại đây”

Lục Thuỷ Hàn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, Hân Mạch lúc này không nén được hưng phấn, vội vui mừng mở miệng “Này….”

Con trỏ chuột đang chỉ vào món đồ trong kho của Sinh Hoạt 0322, Lục Thuỷ Hàn nghiêng đầu nhìn lại, đến khi thấy rõ rồi thi hai mắt mở lớn chưa từng có. Thắt lưng mười cao cấp 145! Công kích 350, phòng thủ 5600!! Mà đó là còn chưa cường hoá.

“Em dùng …………… toàn khoáng thạch cấp 10 sao??”. Lục Thuỷ Hàn nuôt nước bọt, khoáng thạch cấp mười là gì chứ? Trong hệ thống của Toái Thiên Tinh có chia khoáng thạch thành các cấp bậc, thấp nhất là cấp 5,cao hơn thì cấp 7, 8 đều là do người chơi tự tìm ra. Mà đây là khoáng thạch cấp 10, không biết cô đã phải đào đất bao nhiêu ngày hay bỏ ra bao nhiêu tiền mới có được chúng.

Trang bị trong Toái Thiên Tinh cao nhất là cấp 149, nhưng phải qua cấp 120 mới có thể tiến hành khảm khoáng thạch, nếu thất bại sẽ rớt tới 30 cấp lận, mà tối đa cũng chỉ được làm 4 lần thôi.

Nhưng nếu khảm thạch thành công, trang bị có thể tăng tối đa là 30 cấp các loại thuộc tính, từ kháng đòn vật lý, tấn công, phòng thủ tới kháng yêu pháp. Quan trọng là tăng bao nhiêu phụ thuộc vào loại đá khảm trên trang bị. Trong server đã có không ít vụ tranh giành khoáng thạch tới sứt đầu mẻ trán. Mà đây lại là khoáng thạch cấp 10, không biết lúc các game thủ biết được server sẽ loạn tới mức nào nữa.

“Em ………….. không sợ thất bại sao?”. Lục Thuỷ Hàn run run với lấy con chuột, xem lại kỹ lưỡng các thuộc tính của chiếc thắt lưng! Mười sao đó nha! Trang bị 10 sao anh đang dùng không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu hoàng kim cùng công sức mới có được một bộ này thôi. Về phần những người khác, thôi khỏi cần nói làm chi cho mệt. Vậy mà cô dùng khoáng thạch khảm lên thắt lưng thế này, độ rủi ro vô cùng lớn, không biết là do hoa mắt hay thế nào nữa.

“Lúc trước em đã làm 11 món đồ rồi.”

“….. Cả một bộ sao? Làm cho ai thế?”.Trang bị của Sinh Hoạt 0322 vẫn là do anh tặng, vậy cô làm cho ai.

“Đạm Mạc Phong Tâm.”

“Là hắn à!” Lục Thủy Hàn khẽ gật đầu thoáng nhìn màn hình, lại nuốt nước miếng: “Em tìm khoáng thạch này ở đâu thế?”

“Trước kia có người bán, thấy có giá trị liền mua!”. Diệp Hân Mạch thành thật trả lời, đương nhiên là giấu đi chuyện hai ngày nay cô tìm gấp, phải bỏ ra số tiền gần gấp đôi mới có thể mua đủ.

“Thắt lưng này, quả thật …..”. Nói thế nào cũng thật khó hình dung. Chỉ số cơ bản là công kích 350, phòng thủ 5600, so với thắt lưng 10 sao đã cường hoá quả thật không kém bao nhiêu…. Có điều,vì sao lại là cấp 145? Cô đâu cần dùng trang bị cấp cao đến thế….. Ai đó giờ mới nghĩ đến vấn đề này, chớp chớp mắt quay lại dí sát mặt vào mặt cô hỏi: “Cái này là …”

“Uh, là để cho anh đó”. Diệp Hân Mạch hiểu ngay anh muốn hỏi gì, thẳng thắn gật đầu.

Lục THuỷ Hàn thấy cô thừa nhận nhanh chóng thì không khỏi giật mình, trong lòng tự nhiên thấy bồn chồn: “Này này,em không định dùng nó làm phí chia tay gì gì đó chứ hả?”

Diệp Hân Mạch nhất thời dở khóc dở cười: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đó?”

“Vậy vì sao em phải hao tâm phí sức làm thắt lưng giúp anh………”. Lục Thuỷ Hàn trả con chuột về chỗ cũ. Hai tay đặt trên lưng ghế, dùng thân mình và hai cánh tay bao trọn lấy cô.

“Vì thắt lưng của anh… quá bình thường, nhìn không thuận mắt”. Đôi mắt đẹp chớp khẽ, bất giác tránh né, nhìn đi hướng khác, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Chỉ thế thôi sao?”. Khuôn mặt tuấn tú dần được nâng lên, khoé miệng vẽ nên một nét cười, cô càng bối rồi thì anh càng đắc ý: “Bà xã, trả lời xem, có phải em bắt đầu thích anh rồi không?”

Diệp Hân Mạch không khách khí trợn mắt,đẩy đẩy tay anh: “Anh đừng suy diễn lung tung.”

“Này … Em đối tốt như vậy với anh, không phải thích anh thì là gì chứ?!”. Lục Thuỷ hàn bị đẩy phắt ra, mất thăng bằng ngã phịch xuống đất, cười như mếu.

Hân Mạch cầm lấy con chuột mà tay run run, một lúc sau mới khôi phục lại như bình thường

Đợi nửa ngày, không thấy đối phương phản ứng, ai đó đành phải tự giác mở lời: “Hân Mạch! Anh có chuyện muốn nói với em!”

“Đừng làm ồn, em đang cường hoá thắt lưng”. Ngữ khí lạnh nhạt bao hàm cả cảnh cáo, Lục Thuỷ Hàn nhanh nhẹn liếc nhìn màn hình, thấy cô đã mở tài khoản, chuẩn bị một đống vật phẩm cần thiết, sau đó chạy đến chỗ NPC chuẩn bị cường hoá trang bị.

Cường hóa không giống như khảm thạch,khảm thạch thất bại thì không sao, chỉ có khối thạch là bị hao tổn, còn cường hoá lại khác, cường hoá mã thất bại thì món trang bị đó sẽ biến mất luôn. Lục Thuỷ Hàn nuốt nước bọt, cẩn thận dè dặt hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa hả?”

Cô cũng chẳng buồn trả trả lời, sắc mặt bình tĩnh đưa trang bị vào cường hoá bên trái NPC, mặc kệ ai đó đứng cạnh gấp đến độ giương mắt nhìn, hồn nhiên không để ý đến lời cảnh báo lần thứ hai của anh.

Ba lần cường hoá đầu tiên tiến hành rất thuận lợi.

Lần thứ tư, thất bại một chiếc thắt lưng cấp 8 liền biến mất.

Lần thứ năm, bắt đầu động đến mấy thứ trang bị rác rưởi khác… Cường hóa.

Ai đó trừng mắt.

[ hệ thống ] Chúc mừng! Cường hóa thành công.

“Hù…” Lục Thủy Hàn nhanh nhẹn thở ra một hơi, nhìn thấy bà xã tiếp tục kick chuột vào NPC, mặt lại buồn rười rượi: “Bà xã à, đủ rồi, đủ rồi đó… Cường hoá năm lần rồi mà…”

“Đừng làm ồn”. Lại ăn một cú lườm nữa, Đại thần cũng đành trật tự, theo dõi cô thao tác trên màn hình. Làm năm lần cũng là mấy thứ trang bị vớ vẩn thôi, ngón tay nhỏ nhắn đưa thắt lưng 10 sao lên ô cường hóa…

Ai đó lại trừng mắt, nuốt nước bọt.

[ hệ thống ] chúc mừng! Cường hóa thành công.

“Phù, phù…” Lục Thủy Hàn ra sức hít thở, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Cường hoá sáu lần, đủ rồi chứ hả? Cứ như vậy, đã có thể bán đến mấy vạn trên thị trường rồi…Nhưng ai mà biết, Hân Mạch lại tiếp tục mặt không đổi sắc kick vào NPC … “Hân Mạch…”

Lần này, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Chuẩn bị xong xuôi, con chuột vẫn đang lượn lờ quanh hai chữ “Cường hóa” trên màn hình…

Lục Thủy Hàn tuyệt vọng nhắm mắt.

Nửa ngày không thấy có động tĩnh gì, ai đó cẩn thận dè dặt mở mắt ra, nhìn thấy bà xã tiếp tục quẩn quanh bên chỗ NPC, mà góc trái màn hình là thông báo thành công của hệ thống. Hay quá, lại thành công rồi… Lục Thủy Hàn thanh thản vuốt ve lồng ngực, trái tim của anh sớm muộn cũng bị cô làm cho rối loạn mà đình công mất thôi.

Lục Thủy Hàn tay cứng ngắc dừng giữa không trung, nhìn cô nàng trước mặt bình tĩnh tiếp tục thao tác mà đầu óc trống rỗng.

Tận đến khi con chuột quen thuộc chậm rãi hướng tới hai chữ “cường hóa”, Lục Thủy Hàn mới đột nhiên phục hồi tinh thần, nhào tới gào lên: “Không muốn a…”

“Đinh!”

Rất tốt, cô chưa kịp làm gì thì anh lại giúp kich chuột luôn rồi.

Lục Thủy Hàn xoay người chắn trước máy tính, gương mặt nhăn nhó, nói mãi không nên lời.

Diệp Hân Mạch thấy anh cản trở mình, mất kiên nhẫn nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ lên vai anh. “Cái bàn bị anh làm hỏng mất bây giờ.”

“Hân, Hân Mạch…” Lục Thủy Hàn buồn rười rượi, xong rồi xong rồi, trang bị 10 sao, đang ngon lành như thế, bị chính tay mình “nhẹ nhàng” làm hỏng mất rồi…

“Đi ra đi.” Diệp Hân Mạch kéo kéo tay áo anh, ngó nghiêng nhìn màn hình. Thấy người ta bày ra bộ dáng chết cũng không nhúc nhích, bèn bĩu môi, này nha, bình tĩnh chút đi xem nào. “Qua đây.”

“Hả?”. Ai đó đã có phản ứng, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Qua đây”. Thanh âm thanh lãnh lại lặp lại.

“Uh…”. Lục Thủy Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh cô, nhưng vẫn không dám nhìn lên màn hình.

“Cường hoá…Cường… Cường…” Ai đó đột nhiên cảm thấy không đúng, liền quay đầu, thấy thắt lưng quen thuộc vẫn nằm trong túi đồ củ Sinh Hoạt 0322, mừng như điên, cái gì cũng không để ý ôm chầm lấy người bên cạnh. “Thật không ngờ nha!! Hân Mạch à, em quả là vô cùng lợi hại!!”

“Em còn muốn hỏi anh cái này…” Diệp Hân Mạch nhíu nhíu mày, nhưng không giãy ra, chỉ nhắc nhở chút ít.

“Hỏi anh? Hỏi anh cái gì…”. Lục Thủy Hàn ngẩn người, mãi mới khôi phục như bình thường, đột nhiên trừng mắt: “Em, em, em… Còn muốn cường hoá thêm nữa sao?”

“Uh”. Trả lời không chút do dự.

“Không được! Không được! Nhất quyết không được!”. Lục Thủy Hàn cuống quít kéo ghế ra, kich chuột vài phát đưa Sinh Hoạt 0322 lập tức hồi thành, sau đó nhìn lại địa điểm trong game, mở tài khoản của mình.“Em nói tặng cho anh, hiện tại sẽ do anh quản, không cần cường hoá thêm nữa đâu!!”

Diệp Hân Mạch mỉm cười lắc đầu, nhảy xuống khỏi ghế, đẩy lên cho anh ngồi.

Ai đó còn đang hưng phấn, căn bản không nghĩ tới cái ghế làm thế nào lại tự động chạy đến dưới mông, sau khi ngồi xuống, cực kỳ hứng thú mua cái phù truyền tin, chuyển đến cho Sinh Hoạt 0322, mở ra gõ mấy chữ “Gửi cho ông xã”, nhấn “xác nhận”…

Hân Mạch đứng sau lưng không kìm được lại trợn mắt.

Thông điệp đi kèm với thắt lưng đã được tải lên “Ngày 28 tháng 01 năm 2011, Sinh Hoạt 0322 tặng Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ với lời nhắn: gửi cho ông xã”. Giao dịch hoàn tất, Lục Thủy Hàn quay đầu cười khoe răng với bà xã đại nhân: “Này, Hân Mạch!”

“Hả?”. Thấy ánh mắt anh có gì là lạ, Hân Mạch chớp mắt mấy cái rồi đón lấy cốc nước của mình, đi ra ngoài.

“Cám ơn!”. Phía sau truyền tới hai chữ ngắn ngủn.

“Đợi lát nữa đứng thứ nhất rồi hãy nói…”. Giọng nữ cao biến mất sau cánh cửa.