Chap 32
Thùy Vân nhìn đám du côn từng hành hạ mình bị đánh bầm dập thì nghiêng đầu mỉm cười:
“Nhớ tao không?”
Đám du côn im lặng không thèm nhìn cô. Cô quay sang Lý Thanh hỏi:
“Tìm được người đứng sau chưa?”
Lý Thanh lắc đầu – “Bọn chúng thà chết không nói.”
Cô mỉm cười – “Chết đâu có dễ thế.”
Thùy Vân ra hiệu gọi một tên đàn em của Lý Thanh tới và thì thầm vào tai hắn.
Lý Cảnh ngồi đằng sau nhìn cô gái mình yêu, anh không hiểu cô định làm gì. Ngay cả đám người của anh và Lý Thanh tra khảo chúng còn không nói huống chi một cô gái chân yếu tay mềm như cô.
“Em cẩn thận coi chừng động vết thương đó.” – anh lo lắng nhắc nhở Thùy Vân – “đừng làm quá sức.”
“Tra khảo đâu chỉ cần dùng bạo lực. Anh biết cách nào thú vị nhất khi hành hạ người khác không?” – cô nở nụ cười nham hiểm cùng đám người Lý Thanh, Lý Cảnh – “Là khiến chúng sống không bằng chết, tinh thần khủng hoảng tột độ.”
Thùy Vân lướt qua người đàn ông trung niên – kẻ dẫn đầu đám người này bắt cóc cô và chị cô – bóp miệng hắn gằn giọng hỏi:
“Kẻ sai khiến mày là ai? "
Người này im lặng, không thèm nhìn cô một cái. Ông lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, không hình phạt nào chưa gặp phải, đứa con gái này định hăm dọa ông sao ?
"Có nghĩa khí lắm. " - cô mỉm cười- " Treo 1 chân hắn ngược lên " - nụ cười nhanh chóng tắt lại thay bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Muốn chơi thì phải chơi thủ lĩnh. Không biết tên này chịu được bao lâu nhỉ ? Hai mươi phút ? Ba mươi phút ? Một tiếng hay hai tiếng ?
Lý Thanh nhìn ánh mắt em trai mình nhìn Thùy Vân rồi lại nhìn cô. Loại con gái tàn nhẫn này mà nó thích thật sao ?
Thùy Vân ngồi bên cạnh Lý Cảnh nhìn Lê Khải dự tính mức chịu đựng của kẻ này đến đâu. Đây chỉ mới là màn một thôi. Giờ chỉ chờ đợi tên kia đem thứ cô muốn tới. Cô liếc mắt nhìn đám thủ hạ bị trói của Lê Khải, nên để cho bọn chúng thấy toàn bộ quá trình mới thú vị nhỉ ?
" Anh thật có thời gian xem chuyện này ? " - cô quay sang nói với Lý Cảnh.
" Em nhân từ hơn tôi nghĩ đó. " - anh mỉm cười với cô.
" Thế à. "
Ba tiếng trôi qua, đầu Lê Khải đau âm ỉ và bắt đầu hoa mắt, chân không bị treo ông mỏi nhừ. Con khốn đó không đánh đập nhưng hành động này còn độc ác gấp mấy lần. Trần Hùng nói đúng, không thể để 1 kẻ này sống bên cạnh thiếu gia được.
Thùy Vân nhìn chằm chằm người đàn ông bị treo ngược mỉm cười trêu chọc. Máu dồn lên não quá lâu sẽ làm sinh tâm hoảng loạn, không điều hòa được cảm xúc, dễ bị tác động hơn. Cô nhìn ra cửa thì thấy tên du côn kia tìm được thứ mình cần rồi thì đứng lên phủi quần.
" Tới màn hai. "
Cô bước đến cái xô mà tên kia đem đến cho mình. Nhìn xuống và cười hả hê.
" Giỏi lắm."
Lý Cảnh thấy Thùy Vân cúi người xuống xô nước bóc lên 1 con rết. Anh kinh hãi chạy tới đẩy tay cô ra.
" Em làm cái gì vậy ? Đừng có đụng mấy thứ này. "
Cô cúi người xuống bóc con rết bị anh làm rớt xuống, nhìn anh không hài lòng.
" Không phải anh đã nói cho tôi tự xử trí sao ? "
Lý Cảnh nhìn xuống cái xô cô kêu người chuẩn bị thì thấy đầy rết trong đó thì không khỏi muốn nôn mửa. Cô gái này muốn làm cái quái gì thế hả ?
Thùy Vân leo lên ghế để từng con rết lên bàn chân bị treo của Lê Khải để nó lòn vào quần áo và từ từ bò xuống mặt của hắn.
" Này ông biết trên người chúng ta có bao nhiêu lỗ để chúng chui vào cơ thể không hả ? Chui vào trong thì chúng sẽ bò ăn nội tạng của ông từ bên trong… " - giờ người này đang bị tác động của máu dồn lên não quá nhiều sẽ không còn quá tỉnh táo phân tích lời cô nói nhiều đâu – " chút nữa chút bò và xuống mặt chui vào tai ông, mũi ông và từ từ ăn mắt ông và chui từ hốc mắt ra làm rơi lông lốc mắt ông… " - cô muốn miêu tả càng chi tiết và rùng rợn càng tốt.
" Con khốn này, đừng có hù tao. " - Lê Khải gắt lên, đầu ông đau quá, chân lại nhức không thể tả. Con nhóc này thủ đoạn thật kinh dị.
Thùy Vân mỉm cười – " Chi bằng giờ ông nói chúng tôi biết ai là người liên hệ ông đi. Ông nghĩ xem, giờ ông và đám huynh đệ này đang bị 1 đứa đê tiện như tôi tra khảo thì hắn ở đâu chứ ? "
Cô liếc nhìn đám du côn bị trói. Cả đám nhìn cô kinh hãi. Cô sẽ đối phó chúng bằng thủ đoạn này sau khi hành hạ Lê Khải sao ? Khóe miệng Thùy Vân cong lên. Kẻ cô muốn hành hạ nhất chính là đám du côn này, tinh thần yếu hơn Lê Khải, thấy người khác bị hành hạ chờ tới lượt mình thì khó chịu lắm. Kẻ nào dám động đến chị gái cô đều đáng chết.
Lý Thanh và đám thuộc hạ nhìn Thùy Vân không nói một lời nào.
Thùy Vân quay lưng đi - “Cứ từ từ đi. Tôi muốn xem bao nhiêu con chui vào ăn hết cơ thể ông” – cô đột ngột quay lại – “Không biết một cô bé 14 tuổi thì sao ta?” – cô giơ lên một tấm hình Lê Khải chụp cùng cháu gái mình – “Chả biết chịu được mấy con nữa nhỉ?” – cô nở nụ cười độc ác.
“Mày thật đê tiện, sao lại dùng thủ đoạn vô sĩ như thế?”- Lê Khải hét lên, ông đang mất bình tĩnh tột độ giữa nỗi đau thể xác và sự sợ hãi tinh thần – “Lý Thanh, mày dám nói là mày quân tử hả? Lý Cảnh sao mày lại dung túng người đàn bà mình như thế, có đáng làm thủ lĩnh không?”
“Thì có ai nói là tôi không đê tiện đâu?” – Thùy Vân bình thản nói – “À mà đây là trả thù cá nhân của tôi và ông không dính gì đến bọn họ cả. Ông có nhớ lúc ông nói đám đàn em mình cứ làm gì chị tôi thì làm không hả? Đó không đê tiện sao?”
Lê Khải cứng họng. Ông nhìn bức hình cháu gái mình rồi lại nhìn con rết đang bò lên mặt mình.
“Cháu gái ông mới 14 tuổi, còn quãng đường dài phía trước. Tuổi thọ trung bình của người Việt Nam là 65 tuổi nghĩa là con bé còn 51 năm nữa. Chưa học hành xong, chưa lấy chồng sinh con, chưa hưởng hết cuộc sống mà bị hại 1 cách tàn nhẫn như thế đáng không?” – Thùy Vân nói, đây là lúc dễ tác động nhất – “Kẻ kia có quyền lực như thế mà đến giờ vẫn không cứu thủ hạ của mình thì có đáng để ông hy sinh cháu gái mình không hả? Đừng nói tình nghĩa giang hồ với tôi. Quan hệ người và người là lợi dụng nhau, kẻ này thấy ông được việc mới dùng ông. Khi không còn tác dụng thì bỏ ngay vậy ông nghĩ 51 năm cuộc đời, cuộc sống hạnh phúc của cô bé này hy sinh đáng không? Chết còn bị đám rết này phanh thây nữa.”
Khóe miệng Lê Khải run run.
“Con bé này đẹp nhỉ? Chắc đang khóc bù lu bù loa chờ ông đấy. Ban nãy bị bắt khóc dữ quá. Không biết khi bị ăn có còn đáng yêu như thế này không?” – cô mỉm cười độc ác với ông – “Đôi mắt xinh đẹp này mà bị gặm nhắm từ bên trong chắc kinh lắm.”
“Kẻ … điều khiển…” – môi Lê Khải mấp máy – “là… Trần Hùng.”
Thùy Vân mỉm cười mãn nguyện – “Thả ông ta xuống.” – sau đó cô lướt mắt lên đám du côn đang sợ hãi nhìn cô – “Tới ai tiếp theo đây nhỉ? Thằng nào cũng đụng đến chị tao mà phải không?”
“Con bé đâu?” – Lê Khải hét lên.
“Nãy giờ tôi nói đùa với ông đó.” -cô cúi mặt sát tai ông – “cả chuyện mấy con rết cũng là đùa nốt.”
“Mày…” – Lê Khải lấy tay nắm lấy cổ tay của Thùy Vân – “con khốn này…”
Lý Cảnh vội chạy tới đẩy ông ra và kéo Thùy Vân đi.
“Về.” – anh thật không chịu nổi 1 Thùy Vân kinh khủng như thế hoàn toàn đối lập cô gái nhỏ nhắn anh từng ở cùng.
“Anh buông tôi ra.” – cô hét lên – “Còn mấy tên kia tôi chưa chơi xong mà” – cô còn hơn 2000 cách tra khảo sưu tầm được từ Đông sang Tây chưa kịp thử nghiệm mà tên Lý Cảnh này kéo đi là sao chứ?
“Về bệnh viện, tôi không cho em làm nữa” – anh không quan tâm kéo tay Thùy Vân mặc cho cô la hét. Cô gái này điên rồi.
Lý Thanh và đám thuộc hạ nhìn Lý Cảnh và Thùy Vân ngỡ ngàng.
“Cô chị dữ dằn còn cô em độc ác.” – Lý Thanh nghĩ thầm – “Cuối cùng cái gia đình đó là thể loại gì thế này”
…
Lý Cảnh đặt Thùy Vân lên giường bệnh, ngồi xuống đối diện cô đưa ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
“Em sau này không được làm mấy thứ như thế nữa.”
Thùy Vân nhìn anh ánh mắt không hài lòng.
“Không phải anh nói cho tôi tùy ý trả thù sao? Đây là chuyện của nhà tôi, phải để tôi tự giải quyết.”
Trả thù? Cô gái này không biết một khi đi vào thế giới này không có lối ra hay sao? Anh muốn thoát ra còn cô chỉ vì chút tức giận mà lại đi vào. Lý Cảnh không thể tưởng tượng được một ngày mất Thùy Vân 1 lần nữa. Cô ấy không biết bản thân đang đụng đến kẻ không thể đụng vào sao? Giờ lại muốn điều tra tiếp nữa. Giờ chưa phải lúc.
“Đừng làm như thế nữa.” – anh lặp lại – “Làm vợ anh đi.”
Thùy Vân mở to mắt nhìn người đàn ông đối diện – “Anh hai, sao anh rút ngắn giai đoạn phát sợ vậy hả? Chúng ta còn chưa quen nhau mà với anh đừng quên tôi bó như xác ướp thế này là do ai hả?”
“Chính vì mối quan hệ giữa 2 chúng ta không rõ ràng. Nếu em làm vợ tôi thì không ai dám đụng đến em đâu.” – Lý Cảnh nắm lấy tay cô nói – “Chỉ cần em là người của tôi thì bằng mọi giá tôi sẽ bảo vệ em. Ông tôi. Cha tôi. Đám người của Lai Hoa bang sẽ không dám làm gì em nữa. Em muốn làm gì cũng được. Vẽ vời, du ngoạn đi khắp nơi tôi đều không cản. Tôi sẽ cho em 1 gia đình thực sự.”
Lý Cảnh thật không thể cứ ở bên Thùy Vân bảo vệ cô mãi được, hôm nay thấy Thùy Vân anh mới biết cô là dạng người khó kiểm soát bản thân như thế nào. Cứ như thế một ngày nào đó anh sẽ không thể bảo vệ cô được nữa. Anh không muốn mất cô.
“Anh điên rồi.” – Thùy Vân nhăn mày lại lấy tay đẩy Lý Cảnh ra – “Cuộc sống như anh mà là sống sao? Làm ơn đi.”
Anh thà để cô căm hận mình suốt đời chứ không thể để mất cô được.
Lý Cảnh lạnh lùng nói – “Tôi cho người chuyển đồ em đến căn hộ của tôi. Vài ngày nữa sau khi em khỏi hoàn toàn thì chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
“Đồ điên. Tôi không đồng ý.”
“Tôi đang thông báo cho em chứ không phải là hỏi ý em. Thùy Vân em nên nhớ bản thân còn có chị gái và cháu trai mình nữa, đừng làm tôi nổi giận.”
Thùy Vân thoát được lần một không có nghĩa thoát được lần hai. Nếu bảo toàn mạng sống được cho Thùy Vân thì anh chấp nhận hy sinh mối quan hệ giữa 2 người, chấp nhận để cô hận anh.