“Lần trước… cảm ơn em.”
“Chuyện gì ạ?” – Thùy Vân vẫn chắm chú vào phần tài liệu trước mặt, trả lời xã giao.
“Nếu không nhờ em thì có lẽ người khách Nhật ấy đã làm việc với bên kia.” –
Ngọc Sơn có phần khó chịu khi cô gái đối diện không nhìn thẳng vào mắt
mình nói chuyện.
“Nghĩa vụ của em thôi.”
“Tại sao em
không viết khả năng Nhật ngữ của em vào CV khi nộp đơn vào đây? Nếu
biết, chúng tôi đã…” – Trước giờ Ngọc Sơn chưa bao giờ nghĩ cô trợ lý
này có khả năng như thế nhưng đúng thật là Thùy Vân dù không nổi bật
nhưng lúc nào cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ đúng deadline dù chỉ là
newbie.
“Có liên quan sao?”
“Hả?”
“Khả năng này
không hề đề cập trong yêu cầu tuyển dụng. Em không nghĩ bản thân cần
thiết phải viết nó vào.” – sau đó cô quay lên mỉm cười xã giao với sếp
mình cho phải phép – “em nghĩ ông Yamada cần tài liệu này gấp nên nếu
anh không phiền…”
“Thôi được rồi, em làm việc tiếp đi.” – Ngọc
Sơn có phần khó chịu với thái độ đuổi khéo này của Thùy Vân nhưng cô ấy
nói đúng, tài liệu này phải xong trước trưa mai.
Thùy Vân không
muốn phiền phức. Cô không muốn bất kỳ thứ gì cản trở mục tiêu chính của
bản thân – trở thành một họa sĩ truyện tranh dài kỳ được hợp tác với
Shueisha. Nếu không phải vì thế cô cũng không cần làm công việc buồn tẻ
này. Đúng, rất buồn tẻ nhưng nó cho cô thời gian làm những điều mình
thích. Không quá phí noron, không bóc lột sức lao động như các công ty
Sài Gòn nhưng mức thu nhập khá hậu hĩnh. Chi phí sống nơi này cũng khá
ít. Cô bằng lòng với sự bình thường mà bản thân xây dựng bao năm nay.
…
Cuối cùng, Lý Cảnh cũng sắp xếp được 1 ngày rảnh rỗi để về Vĩnh Long này cảm ơn Thùy Vân đã cứu mình hôm trước. Nếu vào thẳng công ty cô thì có phần hơi quá mà nếu đến tận nhà thì có phần bất tiện nên anh quyết định đợi ở bên ngoài. Vừa thấy cô ra khỏi công ty, anh đã bước khỏi xe đến đón cô. Tuy nhiên đối diện với lời chào hỏi của anh là 1 ánh mắt khó chịu.
“Chúng ta biết nhau sao?”
Cô gái này thực sư quên anh sau một sự kiện lớn như thế? Chả lẽ ngày nào
cô ấy cũng cứu một thằng bị thương đến nỗi không nhớ ai cả ?
“ Cách đây 2 tháng, em có cứu tôi. Lúc ấy tôi đã bị thương nặng. Em nhớ không ? “
“ Thì ra anh là bạn của tên khốn đó sao ? “ - Thùy Vân khẽ nhếch môi lên, ánh mắt lạnh nhạt lại.
“ Tên khốn ? “
Lý Cảnh thực sự không hiểu ý Thùy Vân. Chợt anh nhớ ra mặt của thằng bạn
thân mình – Hoàng Minh. Trong trí nhớ của cô, thằng bạn trai của người
bạn thân, kẻ mà cô mới gặp 3 lần cực kỳ ngắn ngủi lại đáng nhớ hơn 1
người đàn ông cô đã cứu trong một kịch bản kịch tính như phim truyền
hình hay sao ?
Thùy Vân nhìn xung quanh chợt thấy nhiều người tò
mò đứng nhìn 2 người, trong đó có cả những người trong công ty. Đúng
rồi, cô nhìn kỹ thấy hắn ta đang ăn mặc khá bảnh bao, dáng người cũng có thể gọi là cao ráo. Quả thật có phần hơi nổi bật, đặc biệt là ở nơi
này. Sau đó, cô nhìn phía sau hắn là 1 chiếc xe thể thao mới cạnh màu
vàng. Quả thật nổi bật không cần thiết.
“ Không có chuyện gì thì tôi đi đây. “ - Thùy Vân bình tĩnh nói với hắn. Cô không muốn bất kỳ phiền toái nào.
“ Tối nay em có thời gian không ? “
“Tối nay 6h, đón tôi ở con đường trước nhà. Vui lòng đi loại xe nào ít nổi
bật và rẻ tiền. Tôi không muốn bất kỳ ai biết tôi có quan hệ với xã hội
đen cả.” – Loại người này dây dưa chỉ tổ rắc rối và càng từ chối, chúng
càng phiền nhiễu nên tốt nhất thuận theo ý chúng. Bên cạnh đó, cô không
muốn gây thêm bất kỳ chú ý nào khi đứng cạnh hắn nữa.
…
“Nếu anh muốn cảm ơn tôi thì không cần, Thực tế, từ đầu tôi không hề có ý
định giúp đỡ anh còn nếu muốn hợp tác thì chuyên môn không giống nhau.
Không chung đường được.” – Thùy Vân không hề đụng chút thức ăn trên bàn
lạnh lùng nói.
Lý Cảnh không ngờ cô gái đối diện mình thực sự rất thẳng thắn. Chưa bắt đầu ăn đã lên tiếng phá vỡ không khí rồi. Càng như thế càng cho anh hứng thú. Với anh, không ai là không khuất phục được,
đặc biệt là đàn bà.
“Không nên phá vỡ không khí như thế này. Dù sao tôi cũng đã trả tiền bữa tối ở đây.”
“Dân giang hồ các anh hay coi trọng đạo nghĩa đúng không? Hẳn là không bao
giờ làm người khác khó xử đặc biệt là những người có chút ân tình với
mình” – Thùy Vân nhin thẳng vào người đàn ông đối diện mỉm cười, cô có
tình nhấn mạnh 2 từ “ân tình”.
Lý Cảnh nhếch mép cười. Cô gái
này quà là biết cách cư xử, cố tình nhắc 2 từ “ân tình”. Nếu anh làm khó thì không đáng mặt đại ca. Không phải đang thị uy với anh sao?
“Nếu anh đã hiểu tâm ý của tôi thì xin phép…”
Thùy Vân đứng dậy, nhanh chóng quay người bước đi. Một bàn tay to lớn đặt lên vai cô.
“Tiểu thư, thiếu gia chúng tôi…”
Nhanh như cắt, một tay cô nắm lấy cổ tay hắn rồi lấy chân gạc ngay chân khiến hắn té bổ nhào và tay còn lại lấy trong túi áo khoác 1 con dao rọc giấy mà cô hay gọt bút chì kề ngay động mạch chủ của hắn trong ánh mắt ngỡ
ngàng của mọi người. Quả thật lớp học aikido ở đại học không khiến cô
trở thành cao thủ nhưng nó đủ để khiến cô biết con người có những huyệt
yếu nào cần tấn công và cách phản đòn lại. Nếu biết kết hợp cùng dao thì cũng đủ để cô tự vệ. Thùy Vân miết dao sát cổ tên đàn em của Lý Cảnh
khiến máu bắt đầu rỉ ra, ánh mắt hắn có chút kinh sợ. Thật sự nhìn ánh
mắt đó thật kích thích khiến cô vừa muốn bẻ gãy cổ tay hắn vừa muốn miết con dao sâu hơn nhưng đây không phải là lúc. Thứ võ đối kháng này chỉ
để một chọi một nếu hắn kêu người của mình tấn công cô cùng lúc thì…
“Không phải anh không vì muốn làm khó một phụ nữ như tôi mà định vứt bỏ đạo
nghĩa hy sinh người của mình chứ?” –Tay cô cứa sâu hơn vào cổ tên đàn em này rồi quay lên nhìn người đàn ông bàn bên kia cười mỉa mai.
Lý Cảnh nhất thời kinh ngạc trước hành động của Thùy Vân, không ngờ 1 cô
gái còn trẻ mà ra tay dứt khoát và tàn độc như thế. Không những thế, lời nói của cô cũng thật biết sắp xếp. Trước là ân tình, sau là đại nghĩa
huynh đệ.
“ Phụt…” – anh không nhịn cười được – “cô hiểu lầm rồi, cậu ấy chỉ định hỏi cô đợi 1 chút, chúng tôi sẽ sắp xếp xe đưa cô về.
Thật sự cô đã xem phim hình sự quá nhiều rồi.”
Thùy Vân sắc mặt
không thay đổi, chỉ bình thản rút con dao lại và đến bàn ăn lấy chiếc
khăn ăn lau nhẹ vết máu trên lưỡi dao rồi quay lên mỉm cười với anh.
“Cảm ơn anh. Phiền anh cho người chuẩn bị xe giúp. Tôi tin tưởng ở anh.”
Sau đó cô quay đầu cúi xuống xin lỗi người đàn em xấu số còn đang nằm sợ
hãi của anh. Cô gái này quả thật biết cách ăn nói thật. Sau khi thị uy
cảnh cáo rồi lại có thể mở miệng nói hai từ “tin tưởng”, dù anh muốn làm gì cô ấy cũng không thể được. Loại con gái gì mà lại học công phu rồi
mang dao bên người? Cả ánh mắt đầy hung phấn của cô ấy khi miết dao vào
cổ người khác nữa. Dù chỉ trong chốc lát nhưng anh có phần lạnh người vì ánh mắt đó. Đó là ánh mắt nên có của một cô gái bình thường sao?
Suốt cả đường đi, Lý Cảnh liếc qua Thùy Vân thấy cô ngoài mặt bình thản
nhưng một tay luôn để vào túi khoác – nơi chứa con dao rọc giấy. Anh có
chút buồn cười với 2 từ “tin tưởng” ban nãy, không phải cô nói thể là
buộc anh không thể hành động gì rồi sao thế mà giờ lại đề phòng như thế. Dù sao cô gái này cũng mới 24 tuổi.