Chap 29.5
" Hy vọng thiếu gia sau này làm việc có cân nhắc. " - Trần Hùng lạnh lùng nói.
" Tôi là thiếu gia hay ông là thiếu gia hả ? " - Lý Cảnh lên tiếng – " Ông đừng nghĩ có ông ngoại tôi chống lưng mà làm càng. "
" Tôi không có ý đó. " - người đàn ông này đáp như 1 cái máy.
"Ra ngoài. " - anh hét lên.
Trần Hùng định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt chủ nhân mình khó coi nên đành bước khỏi phòng làm việc của anh. Đây là lần đầu tiên người này lớn tiếng với anh như thế. Đứa con gái đúng là 1 mối họa mà.
Lý Cảnh nhìn Trần Hùng có chút khó chịu bước khỏi phòng thì cười thầm. Anh đúng là không thể đóng vai 1 kẻ hữu dũng vô mưu như Lý Thanh nhưng vai 1 kẻ lụy tình thì hoàn toàn đủ tiêu chuẩn. Nếu muốn diệt bỏ thế lực của 2 lão cáo già thì trước tiên phải làm họ giảm sự đề phòng với anh xuống. Đi từng bước, chậm mà chắc.
Tiếng điện thoai vang lên.
" Em gọi tôi có chuyện gì ? " - anh lạnh nhạt nói.
" Chủ nhật này anh có thời gian không ? " - cô gái đầu dây kia hỏi.
" Không biết nữa. Ở đây có nhiều chuyện tồn đọng tôi cần giải quyết. "
" Xin lỗi, nếu thế thì không phiền anh. "
" Em muốn nhờ tôi chuyện gì ? " - Lý Cảnh thừa biết cô gái này nếu gọi tìm anh thì 100% là có chuyện cần giúp.
" Tôi muốn Chủ nhật anh cùng tôi đến " Liêu trai " . "
" Hửm ? "
" Tôi muốn nhờ anh giúp 2 đứa nhóc kia xác định tình cảm của mình. Tôi muốn làm phép thử cuối cùng."
" Không biết nữa. Có gì tôi gọi em sau. Tạm biệt.” – anh lạnh lùng tắt máy.
Cô gái này hay thật. Đúng là anh nói sẽ bình thường hóa giữa 2 người xem như chưa có chuyện gì nhưng con người đâu phải cỏ cây mà nói bỏ là bỏ được. Giờ lại nhờ người từng yêu mình giúp chuyện như thế này sao? Cô có thể quan tâm 2 đứa nhóc mới quen lại không thể nghĩ cho cảm xúc người ở bên cạnh mình bao lâu nay?
…
Tiểu Hoa thật không hiểu nổi cảm xúc trong lòng mình. Ngay lúc này cô thật không thể đối diện với A Lợi được. Ngày xưa nghĩ lại chỉ cần có chuyện thì anh sẵn sàng ngồi bên cạnh nghe cô tâm sự nhưng giờ đây không còn ai.
“À, thì ra mình dựa vào anh ấy nhiều như thế.” - Cô máy móc đưa tay dọn dẹp mấy thứ đồ cổ trong tiệm.
“Cốc… Cốc… Cốc…” – một tiếng nói quen thuộc vang lên.
Cô quay người lại thì thấy Lý Cảnh và Thùy Vân ở sau lưng, cô gái này hôm trước thì mè nheo cùng A Lợi, hôm nay lại dựa sát ân nhân cô đến thế. Đúng là không tốt mà.
“Ông em và A Lợi đâu rồi.” – Thùy Vân mỉm cười nói.
Lý Cảnh nhẹ nhàng đặt Thùy Vân lên ghế. Cuối cùng anh vẫn đồng ý đóng kịch cùng cô.
“Ông em đi đánh cờ cùng mấy người hàng xóm rồi. Thường thì chiều mới về. Còn A Lợi thì đang đi dỡ mấy kiện hàng ông em mới mua về.” – Tiểu Hoa bình thản đáp.
Thùy Vân nhìn cô bé không còn luống cuống khi thấy Lý Cảnh thì cười thầm trong lòng. Cuối cùng công chúa nhận ra kẻ hợp với mình là hiệp sĩ giáp sắt chứ không phải bạch mã hoàng tử rồi. Chỉ còn chờ 2 con rùa này tiến lên bước nữa thôi.
“Tụi chị có mua đồ ăn này.” – Thùy Vân đưa 2 hộp thịt quay mới mua ra – “có gì em nói mọi người cùng ra ăn đi. Dù gì cũng trưa rồi mà.”
“Ông em thường chơi cờ đến chiều lận. Để em gọi A Lợi nghỉ tay. Chị và anh vào nhà trước đi.” – Tiểu Hoa lạnh lùng nhận 2 hộp thức ăn từ tay Thùy Vân.
Ông Bàng làm tốt lắm. Để tình tiết xấp trẻ đây cho cháu lo cho, cứ an tâm đi chơi đi. Thật may tối qua 2 ông cháu bàn kế hoạch tác chiến cả rồi.
Thùy Vân được Lý Cảnh đỡ an vị tại vị trí của mình. Cô đưa mắt nhìn Tiểu Hoa dọn cơm cho mọi người, miệng bất giác mỉm cười.
“Có gì chút anh ngồi cạnh cô nhóc nha. Còn tôi sẽ phụ trách tiểu thiên thần.” – cô nói nhỏ.
“Tùy em.” – Lý Cảnh không cảm xúc đáp.
“Này, anh cười lên chút xíu đi. Làm gì mà mặt như đưa đám thế hả?” – cô thì thầm, bất giác cô ngẩng lên thấy Tiểu Hoa và A Lợi bước ra thì reo lên – “Này 2 đứa vào ăn cơm đi.”
Thùy Vân lẹ tay kéo tiểu thiên thần ngồi xuống cạnh mình để mặt Tiểu Hoa bối rối nhìn 2 người rồi miễn cưỡng ngồi ở chỗ còn lại duy nhất. Gương mặt khó coi cực độ.
Tiểu Hoa cúi mặt nhìn cô gái đối diện cứ tấn công A Lợi, nói cười vui vẻ thì chực muốn khóc. Sao người này lại ích kỷ như thế chứ? Đã có một người như anh Cảnh thì tại sao lại còn cố giành lấy A Lợi của cô.
“Giành…” – Tiểu Hoa lấy tay ôm lấy mặt mình. Từ khi nào là “giành” cơ chứ?
Người này có từng là của cô sao? Mà nụ hôn hôm ấy của anh là sao? Tại sao sau đó lai không quan tâm cô nữa chứ? Sao cơm mặn chát thế này.
Lý Cảnh quay mặt qua nhìn thấy cô bé bên cạnh mình lặng lẽ rơi nước mắt, lòng có chút thông cảm. Anh nhẹ nhàng lấy khăn giấy trong túi áo ra đưa cho cô.
“Em không sao chứ?”
“Không” – giọng Tiểu Hoa lạc đi – “em đi trước đây”. Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra cô thích A Lợi đến thế nào cơ chứ? Tại sao cô ngốc đến thế?
“Tiểu Hoa” – A Lợi buông đũa xuống chạy theo cô gái đang khóc.
“Đại công cáo thành.” – Thùy Vân xem như không có gì mà thản nhiên ăn cơm mặc kệ Lý Cảnh đang nhìn cô ánh mắt khó chịu.
“Đừng bao giờ tùy tiện điều khiển cảm xúc người khác. Không phải ai cũng như em đâu.” – anh nói.
“Anh đừng có đàn bà như thế chứ?” – Thùy Vân lên tiếng – “Có những thứ không dồn đến đường cùng thì sẽ không có kết quả đâu. Đặc biệt là 2 con rùa đó” – cô nhún vai – “ Mà kết quả giờ tốt rồi đó. Anh không thấy phản ứng con bé đó sao?”
Anh cười nhạt – “Đây là lần cuối tôi giúp em mấy thứ như thế này. Tạm thời chúng ta đừng gặp nhau.”
Cô để chén cơm xuống, đưa mắt lên nhìn anh – “Không phải hôm ấy anh buông hết mọi thứ xuống rồi sao?”
“Tôi không phải là em. Muốn bỏ là bỏ ngay được. ". Cô gái này đúng là tuyệt tình thật. Muốn quên là quên sạch ngay.
" Nếu anh thấy bất tiện thì cứ đi trước, tôi ở đây có gì nhờ đám A Lợi được rồi. "
" Tôi đưa em đến đây thì không hành xử thiếu trách nhiệm đâu. Để tôi đưa em về nhà. "
Thùy Vân định khuyên nhủ Lý Cảnh nhưng thấy mấy lời này từ miệng mình nói chắc chắn khó nghe hơn nên im lặng không nói gì nữa. Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ mà. Cô đưa mắt nhìn 2 bóng người trước nhà đi vào thì mỉm cười. Nhìn hai bàn tay kia dính chặt cô biết là mọi thứ ổn cả rồi.
…
Lý Cảnh bế cô lên giường, toan bỏ đi thì nghe tiếng nói.
" Hứa với tôi. Lần sau gặp lại thì anh không đưa gương mặt u ám như hôm nay, được không ? "
Anh quay lại nhìn thẳng mặt cô gái mình từng yêu say đắm. Bây giờ nếu hỏi anh còn cảm giác đó không thì chắc chắn là còn nhưng sự mãnh liệt kia không còn nữa. Anh đang buông bỏ mọi thứ, chỉ cần thời gian thôi.
" Ừ " - Lý Cảnh gật đầu – " Em luôn là người bạn tốt nhất của tôi. "
" Cảm ơn anh. " - cô mỉm cười.