Chap 29
“Nếu em đau thì cứ la lên. " - Lý Cảnh nhẹ nhàng bôi thuốc sát trùng lên vết thương của Thùy Vân.
Thùy Vân ngậm chặt môi lắc đầu.
Anh nhìn gương mặt cô gượng đau của cô mà đau lòng. Sau đó anh bôi thuốc và băng bó vết thương ngay chân cô lại.
" Để tôi đi hâm nóng lại đồ ăn. " - anh đứng lên thu dọn lại thuốc thang.
" Lý Cảnh, tôi xin lỗi " - Thùy Vân nhẹ nhàng nói – " Anh ngồi đây với tôi được không ? "
Lý Cảnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, im lặng ôm chặt cô.
" Tôi thua rồi. " - Thùy Vân nói – " nhưng tôi không thể hoàn thành lời hứa làm bạn gái anh được. Tôi xin lỗi. "
" Em muốn sao thì vậy. " - anh vẫn ôm cô vào lòng.
" Ban nãy thực sự khi ở một mình trong đó tôi sơ lắm. Lúc ấy tôi đã nghĩ đến anh, nghĩ anh sẽ cứu tôi nên cố leo lên đợi anh… nhưng khi nghe tiếng gọi của anh tôi chợt nhận ra bản thân mình không còn là mình nữa. Tôi không còn là Thùy Vân nữa " - tiếng nấc vang lên – " Cuộc sống này đúng là rất đẹp nhưng nếu buộc tôi sống 1 cuộc sống như thế này cả đời thì tôi thật không thể sống được. Tôi biết nếu tôi mất một người như anh thì chắc chắn sau này nghĩ lại tôi sẽ rất hối hận nhưng…nếu tôi mất chính mình thì ngay từ bây giờ tôi không thể tha thứ cho mình… nếu tôi không chấp nhận bản thân thì có thể chấp nhận ai khác chứ ? " - cô cố nén tiếng nấc lại.
" Em không cần nói nữa, cứ tùy em đi. " - Lý Cảnh đưa tay xoa lưng cô.
" Ngay bây giờ anh chưa nhận ra nhưng thực sự cuộc sống này có hợp với anh ? Liệu anh có chấp nhận cả đời sống thế này không ? "
" Em đừng nói nữa. "
" Meow…meow…meow… "
Thùy Vân nhìn chú mèo con nhảy lên người cô, cô đẩy Lý Cảnh ra nhìn chú mèo rồi nhìn anh.
" Sáng nay anh đi mua con mèo này ? "
Lý Cảnh gật đầu.
“Ngày mai chúng ta trả lại nó đi. Anh không hiểu sao ? Thật sự là tôi không thể chăm sóc nó được. "
" Nếu em không chăm sóc nó được thì tôi sẽ giúp em. Em chỉ cần tới thăm nó thôi. "
Thùy Vân đưa đôi tay lên mặt Lý Cảnh.
" Nếu thế thì tôi đúng là một người chủ không có trách nhiệm. Nếu anh cứ biến đi mãi như bây giờ thì ai sẽ nuôi. Người nhà anh ? Người giúp việc ? Đó không còn chúng ta nuôi nữa. "
" Em đừng có làm quá mọi thứ được không ? Mọi chuyện cứ để tôi lo, em chỉ cần yên tâm ở bên tôi như bây giờ là được. "
" Anh thật không hợp cuộc sống này đâu. Anh nghĩ đi mọi thứ của anh từ đâu tới ? Đều từ gia đình anh. Chiếc xe thể thao kia của ai ? Ngôi nhà này anh nói bản thân tự kiếm tiền mua nhưng nguồn gốc ban đầu số tiền đó từ đâu ? Địa vị anh nữa. Cuộc sống bây giờ chỉ đẹp khi nó ngắn ngủi, nếu nó kéo dài thì cả tôi và anh đều không chịu nổi đâu. Tôi không phải là dạng con gái an phận sống cuộc sống này. Anh càng không phải người đàn ông đó. Nếu như thế sao chúng ta không biến nó thành hồi ức đẹp. "
Lý Cảnh nhìn đôi mắt cô gái đối diện, anh nhớ lại bản thân là ai. Là kẻ được giáo dục như thế nào và sống ở một môi trường ra sao. Nếu anh từ bỏ tất cả thì bọn họ sẽ tha cho anh sao ? Ông ngoại anh. Cha anh. Lý Thanh. Người nhà hơn 300 huynh đệ đường dây C bị anh hại chết. Kẻ thù mà anh chuốc oán biết bao nhiêu năm. Cảnh sát. Bước vào con đường này thì không thể quay đầu lại được. Chỉ trách tại sao anh không sinh ở một gia đình bình thường.
" Em nói đúng. " - Lý Cảnh mỉm cười – " đây không phải cuộc sống của tôi. "
Thùy Vân gật đầu.
" Nếu có thể kéo dài cuộc sống này em sẽ yêu tôi không… mà thôi chuyện này không còn quan trọng nữa."
" Có " - cô khẳng định – " nhưng chuyện này có còn quan trọng không? "
" Tôi chỉ cần biết có thế. " - Lý Cảnh mỉm cười. Anh có thể buông xuống được rồi – " nhưng em ban nãy có nói chúng ta có thể biến mấy ngày còn lại thành hồi ức đẹp đúng không ? " - anh đưa bàn tay lên trước mặt cô - " làm bạn chứ ? "
Thùy Vân mỉm cười đưa tay bắt tay anh lắc nhẹ - " Tất nhiên là được. "
" Tôi không biết hôm nay em bị thương nên mua đồ biển làm, có gì em đợi tôi làm món khác nhé. Em ngồi đợi đi. "
" Vâng " - Thùy Vân đáp. Cô thực sự trút gánh nặng trong lòng xuống rồi. Cô nằm dài lên ghế sofa.
" Này mà em ăn… " - Lý Cảnh quay lại thì thấy Thùy Vân ngủ từ lúc nào. Anh nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh ngồi nhìn gương mặt của cô. Mục đích ban đầu khiến cô gái này thay đổi khiến cô học cách tin tưởng người khác không phải thành công rồi sao ? Từ khi nào lại tham lam muốn hơn nữa chứ ? Nếu nói anh có thể chấp nhận người cô tin tưởng nhất không phải là mình thì chắc chắn là đang nói dối. Anh nắm chặt bàn tay lại.
" Đàn ông nhấc lên được thì buông xuống được. "
…
Thùy Hân mở cửa ra thì há hốc mồm kinh ngạc vi cảnh tượng bên ngoài. Em gái cô đang được chủ của cô bế trên người.
" Em …bị sao thế ? " - mắt cô dừng ở vết thương ngay chay Thùy Vân, cô lắp bắp hỏi.
" Leo núi té. Mà đây là sếp chị Lý Cảnh " - Thùy Vân đưa tay chỉ Lý Cảnh giới thiệu cho chị cô – " Còn đây là chị tôi Thùy Hân " - cô đưa tay chỉ chị cô – " mà anh bỏ tôi xuống ghế được rồi. Chào hỏi kiểu này thật quái đản. "
" Để tôi đưa em lên phòng. " - Lý Cảnh mỉm cười lịch sự chào Thùy Hân bất chấp gương mặt đang há hốc vì kinh ngạc của người này.
Sau khi bế Thùy Vân lên phòng, Lý Cảnh xuống nhà chào hỏi chị gái cô.
Thùy Vân nằm trên giường, thoải mái vươn vai.
" Đúng là không nơi đâu bằng nhà mà. "
" Này, em có nghĩ mình cần giải thích điều gì không ? " - Thùy Hân sau khi đón tiếp người khách bất ngờ kia thì lên phòng truy vấn em gái.
" Bạn em rủ đi leo núi. Cả đám người trùng hợp bao gồm có người đó. Trong lúc anh te leo thì bị trượt tay té may mà nhờ em cứu. Tuy nhiên khi em kéo anh ta lên thì lại bị té xuống bị thương " - cô chỉ vào vết thương – " chủ chị thấy nên có trách nhiệm nên mới chăm sóc đưa về tận nhà như thế. "
" Không đúng. Nếu chỉ có thế sao người này lại quan tâm đến thế. Ban nãy còn dặn dò chị nên kiêng kỵ thức ăn nào nữa. "
" Mai chị đi làm hỏi hắn đi hỏi em làm gì. "
" Này lúc kẻ này chăm sóc thì hắn có bị thiệt thòi gì không ? " - Thùy Hân tò mò hỏi.
Thùy Vân mở to mắt nhìn chị cô, hình như câu hỏi bị ngược thì phải.
" Này em gái, em là 1 cô gái ngoại hình bình thường không khí chất xuất sắc như chị đây. Tính cách lại kỳ quái chả giống ai mà vớ được 1 thằng con nhà người ta như thế là phúc của em. "
" Em phải em gái chị không ? Mà có gì thì để em nghỉ rồi nói sau đi. Giờ em mệt lắm. À có gì chút nữa chị mang bình nước lên đây cho em được không ? Chân em không tiện đi lại lắm. "
Thùy Hân mở to mắt nhìn em gái, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm con bé này nhờ cô làm gì đó. Gương mặt không còn lạnh nhạt như xưa. Thật sự thay đổi rồi.
" Ừ, em nghỉ đi. "
Thùy Vân thấy chị gái đi thì đưa tay cầm điện thoại được đặt ở đầu giường lên. Cô mới đi có 1 tuần sao mà cả đống cuộc gọi thế này ?
55 cuộc gọi từ Kiều My. Con nhỏ này làm lố quá.
12 cuộc gọi từ Thư Kỳ. Không phải cô nói sau phi vụ kia không còn quan hệ sao mà cô gái này cứ gọi nói nhảm cùng cô hoài thế này.
5 cuộc gọi từ “Liêu trai quán”. Chắc ngày nào cô cũng ăn dầm nằm dề ở đó mà đột nhiên mất tích nên ông Bàng lo lắng đây mà.
3 cuộc gọi từ Hoàng Minh. Tên này gọi cô làm cái quái gì chứ?
7 cuộc gọi từ biên tập viên của cô. Hình như cô chưa đọc lại duyệt bản thảo đó.
2 cuộc gọi từ sư phụ.
Mắt cô dừng lại ở tin nhắn từ “Tiểu thiên thần”.
Đọc xong cô thở dài. Đúng là không ngoài dự đoán mà, thằng nhóc này làm gì cũng chậm nhưng ác nỗi cô lại thích tính cách này mới chết. Giờ chỉ còn chờ chân bình phục mới tới đó hỏi thăm thôi.
Cô lần lượt gọi cho từng người trừ Hoàng Minh. Tên này gọi thì không có gì tốt cả mà hắn gọi ngay ngày đầu tiên cô mất tích thì chắc chắn 100% là đoán được tình hình rồi, gọi chỉ để thăm dò thôi.
…
“Cậu không sao chứ?” – Kiều My lo lắng nhìn vết thương của cô.
“Không.”
“Có bị Lý Cảnh làm gì không? Tôi nghe anh Minh kể hết rồi.” – Kiều My ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay cô bạn thân của mình quan tâm hỏi thăm.
“Không.”
“Thật chứ?” – Kiều My đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Thùy Vân – “cô nam quả nữ đi chung lại không có chuyện gì sao? Đặc biệt khi người này có ý đồ nữa.”
“Không, cậu xem phim quá nhiều rồi. Anh ta đưa tôi tới đó để làm servant không hơn không kém. Sở thích người giàu quái thật, được làm master không thích mà phải bị người ta đày ải mới hả dạ.”
“Servant – Master chỉ thế thôi.”
“Ừ. Mà cậu có thời gian để hỏi mấy thứ này thì gọi trái cây cho tôi đi. Tôi thích ăn táo.”
Kiều My kinh ngạc nhìn Thùy Vân, tối qua cô được 1 phen kinh hoàng vì cô bạn này lần đầu tiên cho cô thăm mình giờ lại thêm yêu cầu mấy thứ này nữa. Không phải Thùy Vân hay nói mấy hành động quan tâm này thật dở hơi hay sao? Giờ lại tự nguyện như thế. Chắc chắn 1 tuần này xảy ra thứ gì đó rồi mới tác động đến cô gái này như thế.
“Tinngg…toonngg…”
“Này cậu xuống mở cửa giúp tôi luôn đi.”
Thùy Vân ngồi 1 mình trong phòng thở dài. Kiều My lúc nào cũng nhiệt tình như thế, thật là ồn ào mà.
“Chị không sao chứ” – Thư Kỳ mở cửa xuất hiện cùng Kiều My.
“Cô làm gì ở đây?” – cô nhíu mày hỏi.
“Tất nhiên là để thăm chị.” – Thư Kỳ đáp.
“Hả, đừng nói cô đi cả 4h đồng hồ chỉ để thăm tôi sao mà sao cô biết nhà tôi?”
“Là bạn thân không phải thế sao? Chỉ cần muốn biết là được thôi.” – Thư Kỳ tỉnh bơ nói.
Thùy Vân ngẩng người nhìn cô gái ngốc này. Cô quay qua nhìn Kiều My.
“Haiz, chắc chắn là giờ tôi không được ngủ rồi đúng không? Cả 2 người có gì muốn hỏi thì hỏi 1 lần luôn đi.”
…
Cuối cùng cũng đuổi được 2 nữ chính thần thánh kia đi. Thật kỳ quái khi hai cô gái này hợp nhau đến mức lạ thường, đặc biệt là mặt ồn ào nhiều chuyện.
“Tiing…Toongggg…”
“Lại ai nữa đây, thật là phiền mà. Mình có nhiều bạn đến thế đâu.”
Thùy Vân cố lết người chịu đau bò xuống nhà mở cửa. Mới mở cửa ra thì người cô muốn gặp bấy lâu nay – 2 tiêu thiên thần A Lợi và Tiểu Hoa đã xuất hiện. Đúng là ông trời không bạc đãi cô mà.
“Ông em hiện đang đi mua mấy thứ kỳ quái nên giờ không có ở đây. Ông gửi lời thăm chị ạ, còn đây là chút quà.” – A Lợi đưa giỏ quà ra.
Thùy Vân mới thấy cậu bé này là không kiềm bản thân lại được ôm chầm lấy cậu nhóc.
“Chết tiệt, chị nhớ em quá đi.”
Bất giác cô thấy ánh mắt bối rối không vui của Tiểu Hoa. Cô mới đi có 1 tuần sao mà diễn biến phức tạp thế nhỉ? Thùy Vân mỉm cười nhẹ.
“Á… đau quá!” – cô nắm tay A Lợi la lên.
Cậu bé nhìn chân cô lo lắng – “Chị bị đau lại hả?”
Thùy Vân gật đầu – “Bác sĩ nói phải 2 tuần sau chị mới đi lại được nhưng ban nãy không có ai ở nhà nên chị phải cố lết xuống đây. Em đỡ chị lên phòng được không?”- cô đưa ánh mắt cầu xin nhìn cậu nhóc. Đối với thiên thần, dù có đóng vai xấu hổ hơn cô cũng làm được.
Phối hợp đi em trai. Chị đây bị thương còn tạo cơ hội cho em chọc tức con bé kia rồi đó.
A Lợi ngồi xuống, dịu dàng nói – " Chị leo lên lưng tôi cõng lên phòng cho. "
Great, có thế chứ !
Thùy Vân liếc nhìn gương mặt Tiểu Hoa thấy sắc mặt cô nhóc này càng khó coi hơn. Cô quay lại mỉm cười chọc tức cô bé.
" Em khóa cửa lại cho chị để A Lợi cõng chị lên đi. " - cô cố nhấn chữ " cõng " thật dài.
Tiểu Hoa há hốc nhìn A Lợi và Thùy Vân, cô thấy nụ cười cô gái kia nhạo báng mình thì có phần khó chịu. Thật sự cô khó mà cười nổi, cả tuần nay sau chuyện tối hôm đó thì A Lợi cứ tránh mặt cô. Ngày xưa đi học chung thế mà giờ anh ấy cứ đi học sớm hơn cô, không đợi cô đi học về. Ngay cả cách đây 5 hôm khi cô bất cẩn bị thương, anh ấy cũng không tới giúp cô. Đến hôm ấy cô mới nhận thấy thì ra bản thân dựa vào A Lợi nhiều như thế. Tuy nhiên, khi gặp mặt cô lại không biết nói gì. Cảm xúc này là sao ? Tại sao cô ghét cảm giác anh quan tâm người khác như thế, cô thực không muốn sự quan tâm của anh chia sẻ cho bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô.
Thùy Vân liếc mắt nhìn gương mặt xám ngắt của Tiểu Hoa, cố nén bật cười. Hai đứa nhóc này đúng là dễ thương quá mà. Cô đành đóng vai ác thúc đẩy tình tiết tiếp thôi.
" Này, em chưa trả lời lời tỏ tình hôm ấy của chị đó A Lợi. "
A Lợi há hốc miệng nhìn cô, đó mà là tỏ tình sao ? Không phải hôm ấy bà chị này chỉ chọc cậu hay sao mà hỏi sao không gọi điện mà hỏi lại canh ngay lúc này. Cậu liếc mắt nhìn gương mặt của Tiểu Hoa.
" Chị đừng có đùa mà. "
Thùy Vân mỉm cười – " Ai nói chị đùa chứ ? " - cô nói cô thích cậu nhóc này là thật mà, cô có nói muốn làm bạn gái cậu đâu mà sợ. Đúng là khi không có tên Lý Cảnh kia thì cô không bị vướng lỗi từ ngữ nữa.
Tiểu Hoa gương mặt đen thui nhìn hai người trước mặt. Sao tự nhiên cô thấy tim đau thế này ? Tại sao chị gái này lại có thể nói chuyện thản nhiên như thế chứ ? Tình cảm con người mà. Cô cố nén nước mắt lại, quay mặt đi.
" Em về trông tiệm trước. Hai người cứ ở lại vụi vẻ đi. " - giọng cô lạc đi. Tiểu Hoa nhanh chóng chạy khỏi nơi này. Tự dưng lòng cô khó chịu quá.
A Lợi lo lắng nhìn sắc mặt đương như muốn khóc của Tiểu Hoa, toan chạy theo thì bị Thùy Vân nắm tay lại, mỉm cười ma giáo.
" Em phải để cô bé đó nhận được tình cảm mình dành cho em chứ, tiểu thiên thần. Nếu giờ em chạy theo thì mãi mãi cô nhóc đó không biết được cảm xúc thật của mình đâu. Thà đau 1 lần còn hơn phải đau âm ỉ mà. "
" Chị… " - A Lợi nhìn cô kinh ngạc – " ban nãy chị đóng kịch cho em ấy xem sao ? "
" Không, chị thích em thật mà " - cô mỉm cười – " nhưng với tư cách là chị gái. Hai đứa nghĩ quá nhiều rồi. Tạm thời em để cô bé ngốc này có không gian riêng nhận thức tình cảm của mình đi, có một số thứ phải để bản thân tự giải quyết. "