Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Đồ ngọt của buổi trà chiều còn có bánh kem đậu hũ, là một dạng bánh đặc biệt chỉ có ở Nam Kinh, mỗi người một miếng dưa hồng. Cả đám ở dưới mái che nắng nhàn nhã thong dong trải qua buổi chiều, những bài hát được phát vẫn là những bài nhạc cũ, hình như bà chủ là người thích nhớ lại chuyện xưa, đều là những bài của Đặng Lệ Quân, giọng hát du dương, nghe vào tai có chút ảo giác, phân không rõ thời đại của bài hát.
Bữa tối mọi người cùng nhau đến một tiệm ăn lâu đời ở Nam Kinh để ăn những món địa phương đặc sắc, đã đến nơi này mà không ăn được chúng thì thật là uổng tiền lộ phí.
May mà bàn đã được đặt trước, trong tiệm ăn chật ních khách hàng, mọi người xếp hàng ở bên ngoài. Trần Mặc Nhiễm và mọi người chỉ cần đi vào là có thể tìm được vị trí. Đó là một cảm giác hơn người khó có thể nói thành lời.
Trên bàn cơm, mọi người lên lịch sẵn cho những ngày du lịch còn lại.
Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên nói các nàng sẽ tự đi chơi, không muốn chỉ đến thăm các danh lam thắng cảnh, mà còn muốn tự do tìm những nơi vắng vẻ để hẹn hò, tuyến đường thì tùy theo lòng mình. Liễu Hạ Niên từng đến Nam Kinh vài lần, trong tay còn có bản đồ và sách hướng dẫn du lịch, cho nên đến lúc đó cứ nhìn bản đồ để quyết định điểm đặt chân.
Một số người còn lại đến Nam Kinh không đơn giản chỉ để thăm thú những địa điểm nổi danh người người đều biết. Họ tới đây để tìm kiếm những góc nhỏ bị lãng quên, cho nên bọn họ có nhờ một người sinh trưởng ở đây từ nhỏ là bà chủ dẫn đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Mục đích là để ngắm nghía các di tích cổ xưa, tuy phồn thịnh và cổ kính nhưng đã bị thành thị hiện đại che lấp.
Nam Kinh vào tháng mười vẫn còn nóng nực, không biết có phải do có quá nhiều người nên khí nóng ngưng tụ lại cùng một chỗ hay không. Đường xá chật chội, các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, còn vết tích được bảo lưu bởi thời gian thì lại bị niêm phong vào một góc.
Sau khi cơm tối xong xuôi, mọi người quyết định đi chợ đêm. Trên đường đâu đâu cũng thấy du khách và người bán hàng, Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên lẫn trong dòng người, trông như hai con cá trong biển cả rộng lớn.
"Theo sát tôi." Liễu Hạ Niên cố sức nắm tay Trần Mặc Nhiễm, nhắc cô gái trẻ đi gần mình một chút, đừng bất tri bất giác đi lạc cũng không biết. Ở trong dòng người chen lấn không chỗ đặt chân mới biết người bên cạnh quan trọng như thế nào.
Đi tới nửa đường, tay của Liễu Hạ Niên bị Trần Mặc Nhiễm nắm chặt, lúc đầu người đó không chú ý lắm. Ai mà biết Trần Mặc Nhiễm càng ngày càng dùng sức, đến cuối cùng móng tay cắm vào trong lòng bàn tay, lúc này Liễu Hạ Niên mới thấy có điểm không đúng.
Liễu Hạ Niên quay đầu lại, thấy biểu tình sợ hãi trên mặt Trần Mặc Nhiễm, vừa muốn lên tiếng, tròng mắt của đối phương đã chuyển xuống dưới, nhìn xuống mới phát hiện nơi đó đang có một bàn tay đang lục lọi trong túi quần của người yêu.
Hai người đều mặc quần cotton rộng, khá thùng thình, túi tiền cũng rất sâu, thông thường muốn tìm đồ sẽ phải dùng cả bàn tay mới có thể mò được, cho nên bàn tay của tên trộm vẫn dè dặt thăm dò. Liễu Hạ Niên thấy có một cô gái đứng phía sau Trần Mặc Nhiễm, người đó khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn giống như học sinh. Trên vai cô gái đeo một chiếc túi xách thật lớn, cho nên khi cô ấy dựa vào Trần Mặc Nhiễm, cái túi đã che mất động tác, khiến người ngoài nhìn không thấy đang có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
Trần Mặc Nhiễm bị dọa sợ đến muốn khóc, nàng còn không dám động đậy, làm sao có gan làm gì khác. Người kia nếu chỉ đơn giản trộm cắp còn đỡ, tối thiểu sẽ không đả thương người, Trần Mặc Nhiễm chỉ sợ trong tay người phía sau còn có dao.
Ánh mắt của nàng và Liễu Hạ Niên trao đổi trong nháy mắt, khi đó Liễu Hạ Niên đã ra tay, dùng tay bắt lấy bàn tay kia, nắm chặt phần giữa bàn tay và khuỷu tay, chỉ dùng chút sức là có thể khiến tên trộm buông tay.
Kẻ trộm đã thành công, trên tay còn cầm cái di động màu hồng phấn của Trần Mặc Nhiễm. Dây móc thủy tinh trên điện thoại còn lay động giữa không trung.
Cô gái kia lập tức phản ứng, hét lên: "Cô muốn làm gì, giở trò lưu manh có phải không?"
Trần Mặc Nhiễm nhanh chân chạy ra phía sau Liễu Hạ Niên, sợ hãi còn chưa mất, cho nên thân thể nàng không thể động đậy. Cô gái trẻ chỉ dựa vào bản năng tìm kiếm nơi an toàn nhất.
Chưa từng gặp tên trộm nào càn quấy như thế, bị bắt lại còn khí thế mười phần chửi ngược người bị hại. Liễu Hạ Niên nhìn chung quanh, trong đám người có mấy thanh niên đang đi về phía này, chắc là đồng bọn của cô gái.
Liễu Hạ Niên không muốn gây sự, nàng biết tại địa phương này thì bọn côn đồ là lớn nhất, chuyện quan trọng là lấy lại điện thoại di động, cho nên lấy lại điện thoại từ trong tay cô gái kia. Tên trộm vung tay, bỏ chạy vào đám người, mấy người đi chung thấy bọn thanh niên kia cũng xoay người bỏ đi.
Không thể tiếp tục dạo chơi nữa rồi.
Những chỗ như thế này luôn có trộm quanh quẩn, hơn nữa là những tên chuyên nghiệp. Bọn chúng chiếm nơi này làmđịa bàn, cho dù bắt được cùng lắm chỉ giam hai ba ngày, được thả ra lại tiếp tục tiêu dao, cho dù là pháp luật cũng không làm gì được bọn chúng. Liễu Hạ Niên nhìn đám người kia mất tích trong đám đông, ôm Trần Mặc Nhiễm, lập tức ly khai.
Ở trên xe bus công cộng, Liễu Hạ Niên hỏi Trần Mặc Nhiễm: "Em có sợ không?"
Trần Mặc Nhiễm gật đầu, nói: "Em sợ muốn chết, cũng may có chị bên cạnh.
Giữa hai người luôn phải có một người dũng cảm hơn. Trần Mặc Nhiễm tự nhận bản thân không đủ gan dạ, nhưng nàng tin tưởng Liễu Hạ Niên sẽ có.
Trần Mặc Nhiễm tuy cười, nhưng đôi tay vẫn còn run rẩy, Liễu Hạ Niên nắm lấy hai tay nàng, nói: "Mới đi được một lần có phải đáng tiếc lắm hay không?"
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, đáp: "Em không muốn đi nữa, chúng ta về nghỉ ngơi đi."
"Cũng được." Liễu Hạ Niên đồng ý.
Trở về dân túc, đã thấy mọi người dọn ghế ra, ngồi ở thềm đá hóng mát. Một đám ngồi lẫn lộn chẳng phân biệt nam nữ, trên tay còn cầm quạt hương bồ, có vẻ thật là tiêu dao.
Thấy Liễu Hạ Niên và Trần Mặc Nhiễm về sớm, bọn họ tự hỏi tại nào về sớm như vậy, chợ đêm còn chưa dọn hàng đã quay về chẳng phải rất vô lý sao. Thấy trong tay hai người rỗng tuếch, không mua gì cả, không giống như là đi dạo chợ đêm gì hết.
Tiểu Mễ nhường chỗ cho các nàng, sau khi hai người ngồi xuống, còn tận tâm đưa qua một cây quạt.
"Sao các cô về sớm quá vậy?" Tiểu Mễ phe phẩy cây quạt trong tay, hỏi.
"Trên đường gặp phải móc túi." Trần Mặc Nhiễm nói. Liễu Hạ Niên nhét một miếng dưa Ha-Mi (*) vào miệng nàng, đến phiên Liễu Hạ Niên nói: "Chưa trộm được đã bị Nhiễm phát hiện, may mà không xảy ra chuyện gì."
Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Đồ đạc của mình phải cẩn thận một chút."
"Khi về nhà tôi muốn đi học quyền anh." Trần Mặc Nhiễm vất vả nuốt trọn miếng dưa, sau đó mở miệng.
Tiểu Mễ nhanh miệng hỏi: "Thật à?"
Liễu Hạ Niên mỉm cười, nói: "Đừng nghĩ em ấy nói thật." Nàng biết những lời thề thốt của Trần Mặc Nhiễm hơn phân nửa là bông đùa. Như khi học khiêu vũ, học được ba ngày đã trốn mất hai ngày.
"Em thực sự muốn đi học quyền anh nha!" Vẻ mặt Trần Mặc Nhiễm thập phần nghiêm túc.
Liễu Hạ Niên ôm hai vai nàng, thân thể của cả hai nghiêng trái ngã phải, tư thế vô cùng thân mật, Liễu Hạ Niên nói: "Tốt thôi."
"Em thực sự muốn học mà, chị tin hay không!"
"Tôi tin em mà."
"Em phải bảo vệ chị." Những lời này phát ra từ trong miệng Trần Mặc Nhiễm thật đúng là không hợp phong cảnh. Người ngoài chỉ biết miễn cưỡng nhìn, dù sao cũng được xem kịch miễn phí, không tốn tiền là vui lắm rồi.
Tiểu Mễ bưng ra một đĩa dưa Ha-Mi nữa, ánh mắt chằm chằm bên này, cùng bà chủ xem kịch vui, đồng thời ăn sạch đống dưa.
Thừa dịp Trần Mặc Nhiễm chuẩn bị đứng lên về phòng, bà chủ hỏi: "Cô chiều em ấy?"
Liễu Hạ Niên đáp: "Ngày mai em ấy sẽ quên biến chuyện này thôi."
"Quả nhiên." Tiếng cười vang lên không ngừng.
Liễu Hạ Niên quay đầu lại, thấy cô gái trẻ đứng dưới ngọn đèn dầu leo lét, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi, trong đầu đột nhiên muốn bảo hộ nàng cả đời.
Ban đêm không biết vì sao Trần Mặc Nhiễm lại mơ thấy ác mộng. Sau khi tỉnh lại tuy không nhớ nổi nội dung cụ thể, nhưng vẫn khiến nàng sợ hãi, ngực cứ như bị cái gì đó đè nặng, quay người lại, hơi thở của Liễu Hạ Niên gần trong gang tấc. Nàng chui vào trong lòng người kia, tay ở dưới chăn tìm kiếm tay người yêu, rốt cuộc tìm được, nắm chặt, trong lòng cũng yên ổn trở lại.
"Em sao vậy?" Tính cảnh giác của Liễu Hạ Niên rất cao, từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Trần Mặc Nhiễm gắt gao quấn lấy nàng, giống như một con mực.
"Em nghe thấy tiếng mèo kêu." Trần Mặc Nhiễm nhỏ giọng nói.
"Không sao đâu, chỉ là con mèo của nhà bên cạnh thôi." Liễu Hạ Niên thoải mái nói.
"Ừ. Em không sợ." Trần Mặc Nhiễm đáp, tâm trạng trở nên hòa hoãn hơn.
Trong bóng tối, nàng cảm nhận được nhịp thở của Liễu Hạ Niên, tìm được mũi của đối phương, tiếp theo là miệng, kế đó là đôi môi. Hôn khẽ lên đôi môi đó, Liễu Hạ Niên vì muốn trấn an tâm tình của Trần Mặc Nhiễm, nên cũng dịu dàng đáp lại.
Hai người hôn được một lúc trở nên nghiện, cười lớn một trận, sau đó tiếp tục hôn thêm một trận nữa, đến khi đầu óc choáng váng, mới rời ra, hít thở không khí.
Đến ngày 3 tháng 10, Nam Kinh bắt đầu đổ mưa, mưa phùn liên miên khiến thành phố bớt phần ồn ào, trở nên yên ắng hơn.
Liễu Hạ Niên và Trần Mặc Nhiễm che chung một cây dù, bắt đầu hành trình du ngoạn của hai người ở Nam Kinh.
Thỉnh thoảng nhìn bản đồ, vì hai người không biết mục tiêu kế tiếp là nơi nào, chỉ nghe người khác nói ở đâu chơi vui, ở đâu thú vị, lập tức hưng trí bừng bừng chạy đến, giống như những người thám hiểm tìm bảo tàng, dựa vào vận khí mà tìm kiếm sự ngạc nhiên.
Hơn phân nửa thời gian là người tinh lực mười phần Trần Mặc Nhiễm lôi Liễu Hạ Niên đi, cô gái này đi như điên, phong cảnh thì nhiều mà thời gian lại không đủ. Trần Mặc Nhiễm tham lam muốn thứ gì cũng phải tận mắt chứng kiến mới thôi.
Buổi tối, người buồn ngủ ngã xuống giường không ai khác là Trần Mặc Nhiễm, tinh thần của nàng đã được sử dụng hết vào ban ngày, cơm nước xong, ngoại trừ ngủ sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, nàng miễn cưỡng tắm rửa xong, gục xuống giường, thoải mái nằm thẳng cẳng.
Liễu Hạ Niên đi một chuyến đến một công ty ở gần đó mà nàng từng có qua lại. Thừa cơ hội này hâm nóng lại mối quan hệ cũ, rất bận rộn, tốn không ít thời gian.
Nhưng việc này phải gạt Trần Mặc Nhiễm, chỉ sợ nàng lại nói mãi không ngừng.
Bữa tiệc kéo dài đến đêm, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, đi ra khỏi bữa tiệc rượu, trên người đương nhiên dính không ít mùi khói thuốc.
Khách hàng lôi kéo Liễu Hạ Niên tiếp tục tăng hai, nhưng bị nàng cự tuyệt.
"Thực sự không được." Liễu Hạ Niên đứng dậy, nói lời từ biệt.
Người khách hàng kiên trì đưa nàng đến trước cửa quán rượu, nói: "Thì ra luật sư Liễu không phải một mình tới đây, nhất định có người ở nhà sốt ruột chờ cô."
Liễu Hạ Niên hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, chính xác tôi không phải tới một mình."
"Vậy thì tôi cũng không dây dưa nữa, làm lỡ thời gian của cô, còn bị người khác oán giận thì không tốt."
Bị trêu chọc trực tiếp như thế, gương mặt của Liễu Hạ Niên trở nên ửng đỏ.
"Nói đến người đó, chỉ là không biết ai có thể xứng đôi với nữ cường nhân như luật sư Liễu đây." Khách hàng hỏi.
Nữ cường nhân là một từ không tốt đối với phụ nữ, chỉ cần là phái nữ đều không muốn nghe thấy từ miêu tả mình như thế. Nếu là một phụ nữ bình thường sẽ không cười mà đồng ý nổi đâu, đứng ở quan điểm của phụ nữ mà nói, không có người đàn ông nào dám theo đuổi là một chuyện chẳng hay ho gì hết.
Nhưng Liễu Hạ Niên lại chấp nhận lời ca ngợi này, khi nói đến một nửa của mình, nàng không giải thích rõ ràng, mà chỉ nói: "Là một người thích hợp với tôi."
Không liên quan đến địa vị, thu nhập hay những thứ khác, chỉ đơn giản là thích hợp.
"Vậy nên đi chơi cho thỏa thích đi, cô cũng đừng làm việc nữa, tìm thời gian đi chơi với người kia."
"Đương nhiên tôi sẽ nắm chắc cơ hội này." Liễu Hạ Niên thuận theo.
Nói lời từ biệt với khách hàng, đầu tiên nàng đi mua một ít đặc sản của Nam Kinh. Ban ngày đi dạo phố vốn có thể mua được, nhưng lại sợ mua nhiều quá, không tiện đi chơi. Liễu Hạ Niên đã nhớ kỹ những thứ mà Trần Mặc Nhiễm muốn mua, mua đầy đủ một lần.
Trở lại dân túc đã khá khuya, nhưng trong nhà mọi người vẫn còn náo nhiệt. Đám người ra ngoài thám hiểm ban ngày đều trở về đầy đủ, đang chen chúc trong phòng bếp.
"Liễu Hạ Niên, cô nói một tiếng với Trần Mặc Nhiễm, chúng tôi đang làm bánh trung thu, gọi em ấy xuống đây làm chung đi, xong rồi có thể nướng ăn tại chỗ." Tiểu Mễ từ trong phòng bếp bước ra, hô to với bóng lưng của Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên đáp lại: "Được."
Trở lại phòng của hai người, mở cửa, mở đèn, người trên giường cảm nhận được ánh đèn chói mắt, dùng chăn che khuất cả đầu.
Liễu Hạ Niên thả một đống đặc sản xuống, đi đến bên giường, nói với Trần Mặc Nhiễm: "Mọi người ở dưới lầu đang làm bánh trung thu, em có muốn đi xuống xem thử không?"
"Bánh trung thu?" Trần Mặc Nhiễm vẫn còn mơ mơ màng màng, nàng cuộn tròn người lại, dựa vào người Liễu Hạ Niên, sau khi ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá trên người đối phương, nàng nheo mắt, hỏi: "Chị đi uống hoa tửu (**) hả?"
Liễu Hạ Niên trêu: "Một người bạn ở sông Tần Hoà của tôi tìm một cô gái cùng uống rượu nói chuyện phiếm..."
Còn chưa nói xong, Trần Mặc Nhiễm đã vùng dậy, đe dọa: "Chị gặp phải quỷ rồi, còn là một nữ quỷ, cẩn thận bị nó hút khô máu."
Liễu Hạ Niên bật cười thật to, Trần Mặc Nhiễm đương nhiên biết nàng đang giỡn, nên liếc mắt một cái, nói: "Bên dưới làm bánh trung thu gì?"
"Tôi không biết, em xuống đi rồi thấy." Liễu Hạ Niên nhéo nhéo hai má Trần Mặc Nhiễm, nàng càng ngày càng thích động tác này, mặt của người kia nhẵn nhụi bóng bẩy, nhào nhặn trong tay cực kỳ co giãn.
"Chị, đi tắm đi." Trần Mặc Nhiễm đạp Liễu Hạ Niên một cước, chậm chạp đứng lên mặc quần áo, đi xuống lầu làm bánh trung thu.
Phòng bếp chật ních, vì nguyên liệu có hạn, cộng thêm bánh trung thu ăn nhiều sẽ rất ngán, nên mỗi người chỉ làm ba cái.
Nhân bánh và bột bánh đã được chuẩn bị xong, lúc Trần Mặc Nhiễm bước chân vào phòng bếp chỉ cần nhét nhân vào trong, sau đó vo nó thành hình tròn, bỏ vào khuôn bánh để tạo hình là xong, còn lại thì giao cho bà chủ phụ trách.
Trần Mặc Nhiễm biết làm bánh trôi và sủi cảo, trên cơ bản trình độ này còn chưa làm khó được nàng, làm một cái bánh hoa hồng nhân đậu, còn có một cái bánh trứng mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết bên trong nhân gì, làm nghiện khiến nàng đoạt luôn mấy cái trong tay Liễu Hạ Niên, đối phương nhường đưa cho người yêu một cái bánh đã làm rất đẹp, không bị sứt mẻ gì cả.
Trần Mặc Nhiễm cuối cùng làm ra một cái không giống bánh trung thu, bình thường bánh trung thu đều hình tròn hoặc vuông, nhét vào khuôn mà tạo ra hình dáng bên ngoài của nó. Trần Mặc Nhiễm lại làm một cái có hình con thỏ, còn dùng kéo tạo ra hai cái tai và mông.
Sau khi cái bánh đặc biệt này được bỏ lò, mọi người mới nghĩ ra thì ra bánh trung thu không nhất định phải làm theo khuôn mẫu. Đáng tiếc đã chậm rồi, mở mắt trừng trừng nhìn một đống bánh được nhét vào lò nướng.
Cái bánh của Trần Mặc Nhiễm ở trong một đám bánh theo khuôn mẫu, y như là hạc giữa bầy gà, phi thường khác người.
Trần Mặc Nhiễm vì kiệt tác của mình mà đắc ý không ngớt, bà chủ lại ở bên cạnh đổ nước lạnh: "Cô làm như vậy coi chừng bánh sẽ bị vỡ ra cũng không chừng."
Kết quả sau đó, quả nhiên như lời của bà chủ.
Cái bánh hình thỏ không còn giống con thỏ nữa.
Nhưng đứa con của mình sinh ra chung quy cũng là của mình, cho dù xấu cũng dễ nhìn hơn của người khác.
(*): Một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc.
(**): Uống rượu có kỹ nữ hầu.