Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Xuống máy bay, Liễu Hạ Niên kéo tay Trần Mặc Nhiễm ở trong đám đông kiếm đường ra ngoài, hình như hôm nay là ngày 11 của tuần lễ hoàng kim nên mọi người tụ tập hết về Nam Kinh. Tuy ngày mai mới đúng dịp, nhưng hôm nay dòng người đã đua nhau mà tới.
Lúc chuẩn bị ra đến cửa, có người gọi các nàng: "Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm, là các cô phải không?"
Trong đám đông ồn ào náo nhiệt, giọng cô gái này rất nhẹ, dễ dàng bị lấn át bởi những tiếng động khác. Do chất giọng dễ bị lấn át nên nó đã nhanh chóng biến mất, cô cố gắng đề cao chất giọng vốn không to của mình, ra sức gọi lớn, để hai người nọ chú ý.
Liễu Hạ Niên thính tai, nghe thấy có người đang gọi hai người.
Trần Mặc Nhiễm thấy nàng quay đầu tìm kiếm trong đám đông, cũng quay người theo.
Một đống người chen chúc ở chỗ cửa ra vào. Những khuôn mặt đàn ông có, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, hoàn toàn xa lạ, tạo cảm giác thành phố mà hai người vừa đặt chân đến này không hề có bất cứ cảm giác quen thuộc nào cả. Trần Mặc Nhiễm không biết Liễu Hạ Niên đang tìm ai vậy.
Liễu Hạ Niên tay trái kéo hành lý, tay phải nắm tay Trần Mặc Nhiễm, đi về phía ngược lại.
Hai người dừng chân trước mặt một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô gái kia cao chừng 1m55, thấp hơn Liễu Hạ Niên khá nhiều, cho nên Trần Mặc Nhiễm so ra vẫn cao hơn cô một ít. Thân thể cô không chỉ nhỏ nhắn xinh xắn, ngay cả khuôn mặt cũng be bé dễ thương, chỉ lớn bằng một bàn tay, lẫn trong đám đông lạ lẫm khiến nó hoàn toàn bị che khuất.
Liễu Hạ Niên lách qua dòng người đi tới trước mặt cô gái, cô ấy vội vàng bước lên, hỏi: "Cô là Liễu Hạ Niên đúng không?"
Liễu Hạ Niên gật đầu, Trần Mặc Nhiễm không hiểu hai người này đang nói với nhau bằng ám hiệu của tổ chức bí mật nào, cho nên dùng sức kéo tay Liễu Hạ Niên, thì thầm bên tai nàng: "Chị đang làm cái gì thế?"
"Tôi không phải đã nói với em rồi sao, lần này chúng ta không đặt khách sạn mà ở dân túc?" (*)
"Em nhớ a."
"Cô ấy chính là bà chủ nơi chúng ta sẽ nghỉ chân, tôi gửi ảnh chụp của chúng ta cho cô ta, nên cô ta phụ trách tới đón chúng ta." Liễu Hạ Niên giải thích cho Trần Mặc Nhiễm xong, quay đầu tươi cười nói với cô gái nọ: "Vất vả cho cô rồi."
"Cô có thể gọi tôi là tiểu Mễ, tôi không phải bà chủ đâu, chỉ làm công ở nơi đó thôi, ha ha. Ở ngoài đời nhìn cô xinh đẹp hơn trong hình nhiều." Trong đôi mắt của cô gái nhỏ nhắn ấy tản ra ánh sáng, khiến cho đôi mắt vốn sáng ngời càng lòe lòe lấp lánh.
Trần Mặc Nhiễm có cảm giác vật sở hữu của mình bị người ta dòm ngó. Bàn tay đang nắm tay Liễu Hạ Niên càng nắm chặt hơn, không đến mức làm đau Liễu Hạ Niên, nhưng chí ít đang nhắn cho Liễu Hạ Niên biết là, đừng 'hồng hạnh xuất tường' (**) với tôi.
Liễu Hạ Niên chỉ biết cười, nắm lại tay Trần Mặc Nhiễm.
"Xe của tôi đậu bên ngoài, phải đi một đoạn, hai người theo tôi." Tiểu Mễ đưa hai người ra sân bay, chạy thẳng về nhà. Xe dừng lại ở một khu nhà hẻo lánh xa xôi, nơi này không cần tốn tiền đậu xe, nên cũng có thể xem như là một cách để tiết kiệm hầu bao.
Xe của tiểu Mễ là một chiếc Chery QQ (***) xinh xắn đáng yêu, phối hợp với một người hoạt bát nhỏ nhắn như nàng đích thực rất hợp. Trần Mặc Nhiễm cũng từng muốn một chiếc QQ, hoặc một chiếc con bọ Beetle, hay là Smart car cũng được.
Nhưng quan trọng là nàng không có tiền.
"Chị làm sao mà đặt được chỗ này vậy?" Ngồi ở băng ghế sau, Trần Mặc Nhiễm hỏi Liễu Hạ Niên.
"Vị Ương nói ở đây có dịch vụ dân túc khá tốt, em ấy ở chỗ này vài lần rồi, nên bảo tôi đến xem thử."
Chiếc xe nhanh chóng vượt qua những tòa nhà cao tầng bên ngoài, thành phố đang phát triển nào cũng na ná như nhau, không thể phân rõ sự khác biệt giữa nơi này với nơi kia.
Cảm giác mới mẻ khi đến một thành phố xa lạ ập đến với Trần Mặc Nhiễm, nàng hiếu kỳ nhìn các tòa nhà cao tầng xung quanh, ngay cả người đi đường cũng bị chỉ trỏ.
"Vị Ương và thiên sứ của cô ấy ra sao rồi?" Tiểu Mễ quay đầu hỏi Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên đáp: "Họ đang sống tốt lắm."
"Vậy tốt quá, mấy năm trước lúc cô ấy tới đây, luôn miệng nói muốn cả đời tiếp tục sống độc thân. Chúng tôi cho rằng cô ấy muốn một cuộc sống cô độc, bây giờ bỗng nhiên bảo muốn ở cạnh người khác trọn đời, khiến chúng tôi giật nảy cả mình." Tiểu Mễ điều khiển tay lái, xe chuyển từ đường lớn đến một con đường nhỏ hơn.
"Làm gì có ai có thể ngờ tới tương lai của mình sau này sẽ thế nào đâu." Liễu Hạ Niên quay đầu lại, nhìn Trần Mặc Nhiễm. Nàng hiểu ý mỉm cười.
"Chỗ chúng ta ở xa lắm sao?" Trần Mặc Nhiễm thuận miệng hỏi. Xe chạy hơn nửa tiếng rồi, sao còn chưa tới?
Tiểu Mễ vội vàng giải thích: "Chỗ của chúng tôi ở vùng ngoại thành. Chủ yếu là do nhà của chúng tôi vốn ở nơi đó, huống chi ngoại thành có được môi trường tốt, không khí cũng trong lành hơn."
"Ồ." Trần Mặc Nhiễm cảm thán.
Xe lại chạy khoảng 20 phút nữa, từ khu nhà cao tầng như rừng cây nhiệt đới chuyển sang khu dân cư. Ở đây không có những tòa nhà chọc trời, không có những con đường thênh thang xe đến xe đi. Nhưng phóng mắt là có thể thấy được cả bầu trời, bỗng nhiên có cảm giác được giải phóng, thoáng cái cả người đã nhẹ nhàng sảng khoái.
"Chút nữa là đến rồi, chúng tôi còn đang trong quá trình tu sửa, cho nên có chút thô sơ. Hy vọng quý vị đừng chê." Tiểu Mễ nói với hai người ngồi phía sau.
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, nói: "Chỉ cần có giường ngủ là tốt rồi."
"Nhất định phải có tường và trần nhà nữa chứ." Liễu Hạ Niên bổ sung.
"Tại sao?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.
Liễu Hạ Niên cười trừ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn giải thích.
Ngược lại tiểu Mễ dường như hiểu ra, cô mỉm cười.
Xe chạy vào bên trong khu dân cư, đó là một khu nhà cổ, thời gian lưu lại đầy những dấu ấn loang lổ. Những bức tường và hàng cây cao to đều chứng minh nơi đây không hề còn trẻ trung nữa.
Nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên, Trần Mặc Nhiễm đã thích nơi này.
Dây thường xuân bám đầy trên tường ngoài cửa, xanh biếc một mảng. Xe dừng lại dưới tàng cây, Trần Mặc Nhiễm bước xuống, nhìn quanh bốn phía.
Sân trước đặt một chiếc bàn nhỏ, hai cái ghế được làm bằng gỗ. Bên cạnh bàn là những dây hồng hạnh xuất tường (ở đây là chỉ hoa hồng hạnh) cùng với những nhánh tường vi từ trên cao rũ xuống đất, chỉ cần ngồi xuống là có thể vươn tay hái được hoa.
Mặt tiền không giống một nhà trọ, mà được trang trí giống một căn nhà xinh đẹp.
"Oa ~ đẹp quá." Trần Mặc Nhiễm kích động, chạy ào vào bên trong.
Liễu Hạ Niên lôi hành lý từ trên xe xuống, thấy Trần Mặc Nhiễm chạy tới chạy lui, bèn hô to: "Nhiễm, đừng chạy loạn, coi chừng lạc."
"Em không phải con nít ba tuổi." Trần Mặc Nhiễm bỏ lại một câu, sau đó chạy vào trong nhà.
Tiểu Mễ phải giúp một tay, nhưng Liễu Hạ Niên từ chối: "Tôi làm một mình được rồi."
"Cô ấy hoạt bát thật." Tiểu Mễ nghiêng đầu, cười nói.
"Nhưng hoạt bát quá... cũng không tốt." Liễu Hạ Niên thầm nghĩ mình thực sự có tiềm chất làm mẹ người ta.
"Liễu Hạ Niên, chị đến đây nhanh lên." Trần Mặc Nhiễm đột nhiên ló đầu từ cửa sổ, nằm sấp ở nơi đó gọi nàng.
Tiểu Mễ nói: "Căn phòng của hai vị đã được chuẩn bị rồi. Tôi đưa hai người đi."
"Làm phiền cô."
"Không có gì, cô là bạn của Vị Ương, cho nên chúng tôi cũng cần chiêu đãi hai người thật chu đáo."
Kéo hành lý bước vào trong nhà, không khí mát mẻ bên trong làm giảm đi cái nóng bức bên ngoài, một hương thơm ngọt ngào nào đó phả vào mặt.
"Nàng đang làm bánh bông lan, hai người đợi chút nữa là có thể ăn. Trần muội muội, cùng chúng tôi đi xem gian phòng tối nay mà hai người sẽ ở nào." Tiểu Mễ quay đầu cười với Trần Mặc Nhiễm.
Bị một người có gương mặt nhi đồng, có tính cách ngây thơ nhu nhược gọi là muội muội, Trần Mặc Nhiễm cảm thấy không phục, nàng thì thầm: "Phải gọi tôi là tỷ tỷ mới đúng."
Tiểu Mễ nghe thấy, quay đầu nhỏ giọng nói: "Nghe Liễu Hạ Niên nói, em mới đại học năm ba."
"Ừ?" Trần Mặc Nhiễm nghi hoặc.
"Vậy thì đúng rồi, tôi tốt nghiệp đại học sáu năm rồi." Tiểu Mễ khoa tay múa chân đưa ra sáu ngón tay, đắc ý dào dạt.
Cô nàng này gần ba mươi rồi mà nhìn trẻ như vậy, còn trẻ hơn cả mình, Trần Mặc Nhiễm bị đả kích thật nặng.
Dọc theo cầu thang đến lầu ba, căn phòng trong góc xa nhất là dành cho các nàng.
Tiểu Mễ nói nơi này còn đang trong thời gian tu sửa, cho nên phòng ở không lớn, thế nhưng có mỗi hai người ở thì như vậy cũng đã dư dả. Phòng ốc ở đây không dành cho người ngoài, chỉ giữ lại để chiêu đãi bạn bè.
Mở cửa ra, cách bài trí trong phòng đơn giản đến mức vừa nhìn đã nhớ hết.
Hai bên đều có cửa sổ lớn, được mở rộng ra, rèm cửa màu trắng dưới ánh dương quang trở nên thật sáng chói, phản chiếu những vầng sáng hình chữ nhật trên sàn gỗ.
Bên trong đặt một chiếc giường đôi, ga giường ca-rô màu xanh da trời, gối đầu, còn có tấm chăn mỏng được gấp gọn gàng.
Trên gối đặt hai gói kẹo được bao cẩn thận bằng những chiếc túi thật đẹp. Tiểu Mễ nói đều là do người kia không có gì làm nên thích tự hành hạ bản thân, nói làm thế để chúc hai vị ở đây giống như đang hưởng tuần trăng mật.
Trong phòng không có nhiều đồ trang trí lắm, giường, tủ đầu giường, giá treo quần áo, một chiếc bàn gỗ được đặt gần cửa sổ và hai cái ghế. Còn có một chiếc sô pha khá lớn có thể chứa vừa một người nằm trên đó.
Bên ngoài là ban công được xây khá tinh xảo, chỉ cần mở cửa là có thể bước ra đó hóng gió.
Căn nhà này lấy màu chủ đạo là vàng nhạt và trắng, khiến người ở có cảm giác sạch sẽ thoải mái.
Trần Mặc Nhiễm mở cánh cửa bên cạnh ra, nơi đó là phòng vệ sinh, bên trong có bồn tắm làm bằng gỗ, khiến nàng vui muốn điên lên.
"Buổi tối ăn cơm lúc bảy giờ, phòng bếp dưới lầu có thể sử dụng thoải mái. Các người muốn nấu ăn có thể tự mình làm. Ở đây chúng tôi quy định ăn cơm tập thể, tất cả mọi người đều phải xuống ăn chung với nhau. Nếu như cảm thấy không thoải mái, hai người có thể đem về phòng ăn riêng."
"Vâng." Trần Mặc Nhiễm gật đầu thật mạnh, dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng.
"Vậy hai vị nghỉ ngơi cho khỏe." Tiểu Mễ đóng cửa, đi xuống dưới, để lại không gian riêng cho hai người.
"Ở đây tốt thật." Trần Mặc Nhiễm bay thẳng lên giường. Giường mềm mại thật thoải mái, gối đầu được nhồi thêm đậu xanh lập tức khơi lên con sâu ngủ trong nàng.
"Nhiễm, em buồn ngủ hả?" Liễu Hạ Niên nhéo mặt nàng, khiến nơi đó xuất hiện vài dấu tay hồng hồng, sau lại dùng ngón tay vuốt ve nó.
Trần Mặc Nhiễm ngay cả ngón tay cũng lười di chuyển. Liễu Hạ Niên muốn nhéo muốn cắn gì cũng mặc kệ, bây giờ nàng chỉ muốn ngủ.
"Vậy ngủ một chút đi, tới tối xuống dưới ăn cơm." Liễu Hạ Niên nói với Trần Mặc Nhiễm. Đối phương nhắm mắt gật gật đầu, xoay người vùi mặt vào trong chăn.
Giầy cũng do Liễu Hạ Niên giúp nàng tháo ra.
Đôi giày xăng đan quai nhỏ được cởi xuống khỏi chân Trần Mặc Nhiễm. Liễu Hạ Niên dùng tay vuốt ve mắt cá nhân mảnh khảnh của nàng. Bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo như được đẽo gọt từ ngọc, cho dù có thưởng thức bao nhiêu lần cũng không chán.
"Đừng làm phiền em." Trần Mặc Nhiễm bị bàn tay ấm áp của Liễu Hạ Niên sờ tới sờ lui làm cho nàng không thể ngủ yên. Chân giơ lên đạp Liễu Hạ Niên một cái, lại rụt về.
Liễu Hạ Niên đứng dậy, cởi áo sơ-mi ngoài, thay bằng một chiếc áo lót, sửa sang lại hành lý một chút. Quần áo được treo vào trong tủ quần áo, bên trong đã được gia chủ chuẩn bị rất chu đáo móc treo đồ và cả gói hút ẩm mang mùi cỏ thơm.
Đồ trang điểm của Trần Mặc Nhiễm được đặt gọn gàng trên giá trong phòng vệ sinh, còn có dây sạc điện của máy camera, điện thoại di động, máy tính xách tay...
Sau khi sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy, Liễu Hạ Niên mở máy tính bắt đầu chỉnh lý tư liệu. Trần Mặc Nhiễm đang lầm bầm nói mớ. Từng chữ được nhả ra có lẽ do cắn trúng đầu lưỡi nên Liễu Hạ Niên cũng chẳng hiểu nàng đang nói cái gì, nhưng mà tin chắc lát nữa Trần Mặc Nhiễm nhất định sẽ vội vàng khai báo cho mình biết nàng vừa gặp được mộng đẹp gì.
Ánh mắt Liễu Hạ Niên thỉnh thoảng rời khỏi màn hình, chuyển đến bộ dáng đang say ngủ của Trần Mặc Nhiễm.
Quang cảnh như vậy cho dù liếc mắt một cái, tim nếu không mãnh liệt nhảy lên, thì tâm tình cũng sẽ cuồn cuộn như sóng cả, thế nhưng nàng lại cảm thấy thỏa mãn, đây là hình ảnh vĩnh viễn nhìn mãi cũng không chán.
(*): Dân túc: là quán trọ gia đình loại nhỏ, thuộc loại kinh doanh tư nhân. Thông thường phòng ốc không nhiều bằng các quán trọ thương nghiệp, không nhất định có người tiếp đãi hoặc là nhân viên phục vụ mặc đồng phục. Có điểm khác với mô hình khách sạn đó là, dân túc thông thường không dùng hệ thống đặt phòng trên mạng hoặc dùng thẻ trả phí online. Chuyện dọn phòng, đặt phòng, tiếp đãi khách hàng, thường là do chủ nhân hoặc người nhà phụ trách.