Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Eva giống một đóa hoa tươi ở trước ống kính từ từ nở rộ. Mộc Vị Ương ngắm nhìn nàng thực rõ ràng qua ống kính.
Eva và Mộc Vị Ương thì ra giống nhau đến vậy. Cho dù Mộc Vị Ương tình thâm ý thiết, nhưng lại không giỏi biểu hiện ra ngoài, chỉ dám biểu hiện ra trước mặt một vật chết như cái máy camera.
Mộc Vị Ương phảng phất thấy được một bé gái nhút nhát bước ra từ trong căn phòng màu đen, từ từ đi đến trước màn hình. Lúc đầu cô bé chưa rõ thứ này có phải một con quái vật hay không, rồi dần dần, cô nhóc biết nó sẽ không làm hại đến mình. Bởi vì đây không phải nhân loại, chỉ là một cái gương ghi lại hết thảy. Vì vậy nàng bắt đầu khiêu vũ, thả lỏng tứ chi, cứ như một bông hoa đang nở rộ.
Gương mặt Eva sáng chói trên màn ảnh. Mộc Vị Ương nghĩ đôi mắt Eva thậm chí có thể đoạt mất hồn phách của mình.
Mộc Vị Ương ấn nút chụp, ghi lại hình ảnh trong nháy mắt này.
Giống như Trần Mặc Nhiễm từng nói, nữ nhân trong ảnh quả thực là một thiên sứ.
"Hướng về phía chị, mỉm cười nào." Mộc Vị Ương vừa ấn nút chụp, vừa chỉ thị Eva.
Eva mỉm cười, nâng cằm, lấy tư thế cao cao tại thượng ban thưởng nụ cười cho những kẻ thần phục nàng.
Đây là ban ơn.
Mộc Vị Ương chụp lại nụ cười đó.
"Eva, bé ngoan, bây giờ đứa bé đang ở trong lòng em, hãy ôm con đi..." Mộc Vị Ương nói.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Eva cúi đầu, giang hai tay ra, động tác thật nhẹ nhàng. Sau đó Eva khe khẽ vòng hai tay thành vòng tròn, cứ như trong lòng đang thực sự ôm một đứa trẻ, cẩn thận từng li từng tí, cả khuôn mặt tản ra luồng ánh sáng nhu hòa. Có vẻ như Eva thực sự nhìn thấy một sinh mệnh mỏng manh chỉ thuộc về mình, khẽ mỉm cười vì mình may mắn có được sự thiêng liêng đó.
"Eva của chị." Mộc Vị Ương nhanh tay chụp liên tục, lưu giữ lại sự biến hóa từng giây từng phút.
Cuối cùng, dưới sự chỉ thị của Mộc Vị Ương, Eva cởi sạch quần áo. Thiếu nữ đó giống như Eve vừa được Thượng đế tạo thành, không hề thẹn thùng bởi sự lỏa lộ của bản thân, vì trong lòng nàng không hề tồn tại một chút tạp niệm nào cả.
Nàng chỉ đơn giản ngồi dưới ánh mặt trời, từng tia nắng ôm lấy thân thể nàng, hôn lên mỗi một tấc da thịt và từng sợi tóc trên người. Eva hòa mình trong ánh nắng rực rỡ, đối diện với Mộc Vị Ương ở phía sau màn hình.
Eva dùng cơ thể của mình để biểu đạt từ ngữ "mỹ lệ".
Mộc Vị Ương thậm chí nghĩ mình phải quỳ xuống hôn lấy người trước mắt.
Eva có mị lực khiến kẻ khác phải phục tùng.
Mộc Vị Ương giữ lại tất cả ảnh chụp. Eva chỉ vừa mang thai 3 tháng cho nên bụng vẫn chưa lộ ra rõ ràng lắm, ngực cũng chưa trỗ mã nhiều. Thế nhưng, đôi mắt của nàng đã trở nên giống đôi mắt của một người mẹ.
Quả là Eva của mình. Mộc Vị Ương khen ngợi.
Mộc Vị Ương buông chiếc máy chụp hình xuống, bước về phía nữ nhân tuy chỉ ngồi cách đó vài bước, nhưng lại có cảm giác thuộc về thế giới khác.
Trong đôi mắt Eva, cảm xúc phong phú trong đó vẫn chưa lui, nàng bình tĩnh nhìn Mộc Vị Ương bước đến trước mặt mình.
"Em rất giống Đức mẹ Maria." Mộc Vị Ương quỳ xuống, ngửa đầu nói với nàng.
Eva dè dặt đưa tay ra, thử thăm dò, giống một người mù, muốn xác định vật trước mắt sẽ không thương tổn đến mình, sau đó mới yên tâm tiếp cận.
Eva rốt cuộc tìm được cảm giác thân thuộc, đó là Mộc Vị Ương, là người đối xử với nàng tốt nhất trên thế giới này. Đầu ngón tay Eva vuốt ve gương mặt Mộc Vị Ương, nhẹ nhàng như những nụ hôn của bươm bướm.
"Chị muốn chụp lại hình ảnh mỗi ngày của em, tận mắt chứng kiến bụng em dần trở nên to hơn; sau đó nhìn con chúng ta từ từ trưởng thành, chúng ta dần dần già đi." Mộc Vị Ương áp mặt mình lên mặt Eva, thì thầm bên tai nàng. Eva cũng dùng mặt mình cọ lại, như đồng ý với câu vừa rồi.
Mộc Vị Ương ôm lấy Eva cùng đắm mình trong ánh dương quang chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Ánh nắng hôn đến chỗ nào trên người Eva, nàng cũng hôn lên những nơi đó.
Nụ hôn của nàng, so ra còn ấm hơn cả nắng.
Ảnh chụp do Mộc Vị Ương tự mình đi rửa. Nàng không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng đó của Eva. Ánh mắt của kẻ bên ngoài chỉ biết làm bẩn nữ nhân của nàng mà thôi.
Là một người mẫu thâm niên, Mộc Vị Ương dễ dàng quen biết vài nhiếp ảnh gia. Có mấy người thợ tự do ở trong nhà có phòng tối. Mộc Vị Ương tìm đến một người bạn, mượn phòng để tráng ảnh.
Khi những tấm hình được lấy ra từ thuốc rửa, được treo lên dây để phơi khô, Mộc Vị Ương nghĩ giờ phút này thực là tuyệt vời không thể nói nên lời. Tim nàng đập thình thịch, thời gian dần trôi, tất cả hy vọng đều biến thành một niềm hạnh phúc khó tả, cảm giác vừa thống khổ vừa ngọt ngào.
Rốt cuộc cũng chờ xong, lần đầu tiên nàng được thấy nữ nhân của mình ở trước ống kính, còn đẹp, thánh khiết hơn cả sự tưởng tượng của mình.
Gom đống hình lại cẩn thận, nàng đi ra khỏi trong phòng tối, nhưng lại bị người nào đó gọi lại.
"Ương tử, cô dùng tiểu Hắc nhà tôi làm chuyện gì đấy?" JK tò mò hỏi.
Mộc Vị Ương không đáp, móc ra một xấp tiền đặt vào tay hắn.
Hắn nhăn đôi chân mày thô đậm lại, hỏi: "Đây là câu trả lời của cô sao?"
"Đừng hỏi nhiều như thế. Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu." Khóe miệng Mộc Vị Ương hàm chứa nụ cười, thủ khẩu như bình (*), không giống với bản tính ăn ngay nói thật ngày thường của nàng.
"Bỏ đi, cô thích dùng làm gì cũng được, lần sau giúp tôi nói vài câu có lợi với người đại diện của Eva là được rồi." JK thừa cơ đưa ra yêu cầu. Mộc Vị Ương nghe xong giống như mèo xòe móng, đề phòng hỏi lại: "Để làm gì?"
Người đàn ông ở trước mặt nàng lập tức làm nũng, hai tay nắm chặt hai vai Mộc Vị Ương, lay trái lay phải: "Mộc Vị Ương tốt bụng, Ương Ương là người tốt nhất, Ương tử là bạn tốt nhất của tôi, cô không phải không biết, Eva quen thân với cô lắm mà."
"Rồi sao?" Mộc Vị Ương đẩy hai tay hắn ra, lùi lại cách xa một thước.
"Bây giờ Eva biến mất không để lại dấu vết, không ai tìm ra nàng hết, chỉ có cô là quen thân với nàng nhất cho nên giúp đỡ nói vài câu đi, may ra có thể mời nàng xuất hiện. Tôi vừa có một chủ đề, vừa nhận được nó tôi đã nghĩ ngay đến Eva, trừ cô ấy ra ai cũng không hợp."
Từ khi chuẩn bị mang thai, Eva đã từ chối sự quấy rầy của bên ngoài, biến mất trước mặt mọi người.
Chỉ có một mình Mộc Vị Ương mới có thể liên lạc với nàng. Những người khác cho dù là người đại diện đã từng thân cận với nàng nhất, cũng không thể làm được, chỉ còn biết tuyên bố với công chúng là người mẫu Eva bây giờ đã biến mất.
Hành động của Eva ở trong mắt người khác có thể là tùy hứng, ngay cả lý do cũng không có, nói đi là đi. Thế nhưng không ai trách nàng cả, trước giờ sự xuất hiện và bỏ đi của nàng vốn đã thần bí như vậy.
"Tôi chỉ có thể nói anh đang mơ mộng hão huyền thôi. Chuyện trọng đại này tôi không thể giúp gì được." Mộc Vị Ương cự tuyệt.
JK nói: "Cô ấy là lựa chọn duy nhất, người khác tôi không có cảm giác để chụp, nếu có thể tìm người khác tôi đã tìm rồi, cô có tin không? Tiền không phải là vấn đề, cô nói với cô ấy, không được, cô phải cho tôi phương thức liên hệ, tôi tự đi thuyết phục."
"Anh hoài nghi tôi ép giá em ấy có phải không?" Mộc Vị Ương cười nhạt, để lộ tính tình nóng nảy thường ngày của mình. JK vội vàng xin lỗi: "Tôi là tiểu nhân, được chưa?"
"Anh đừng tìm Eva nữa, em ấy bây giờ không nhận, tương lai cũng tuyệt đối không nhận đâu." Mộc Vị Ương nói với JK.
"Vì sao?" JK truy vấn.
Mộc Vị Ương vòng qua người hắn, đi ra cửa, sau đó ném lại một câu: "Bây giờ, em ấy chỉ cho một mình tôi chụp mà thôi."
"..." Trong khi JK còn đang tiêu hóa câu nói kia, cánh cửa đã mở ra rồi lại đóng vào. Mộc Vị Ương giơ bàn chân móc vào cánh cửa, kéo nó từ từ đóng lại, tiếng dập cửa kéo hồn người đứng thất thần ở đằng kia về.
Vội vã trở về nhà, những tấm ảnh mới rửa ra còn mang theo mùi của chất hóa học. Bọn chúng là do nàng tự tay chụp, còn đang trốn trong túi xách đợi thấy ánh mặt trời. Mộc Vị Ương dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve chúng, dùng ánh mắt tán thưởng tác phẩm của mình.
Mộc Vị Ương gần như là chạy về nhà, chạy ào vào cửa, 'lách cách' một tiếng cửa đã bị mở ra, 'lách cách' một tiếng nữa nó lại bị đóng vào. Khi Mộc Vị Ương vào nhà cơ hồ còn mang theo cả một luồng gió.
"Eva, xong rồi, em xem nè." Mộc Vị Ương chạy đến trước mặt Eva, cầm xấp ảnh nhét vào trong tay đối phương, muốn nàng tự mở ra coi.
Eva mở túi giấy, lôi đống ảnh chụp bên trong ra. Từng tấm ảnh đều được ngắm nghía cẩn thận, mỗi một tấm hai người đều coi một hồi lâu.
Tấm ảnh nào Mộc Vị Ương cũng đều rất yêu thích, vì góc độ nào của Eva cũng đều cực kỳ hoàn mỹ.
Ảnh chụp được xếp ở một góc, từng tư thế của Eva được giữ lại vĩnh viễn đều mỹ lệ như cũ. Mộc Vị Ương chưa từng cảm thấy vui sướng mãnh liệt như lúc này. Bản thân tuy làm người mẫu lâu như vậy, bị ánh đèn vây quanh nhiều năm, biết được cảm giác vui vẻ khi đứng trước ống kính, nhưng lại chưa từng trải qua cảm giác thỏa mãn trong vai trò của người phía sau màn ảnh.
Nàng có khát vọng rất lớn là trở thành một nhiếp ảnh gia.
Tuổi đời của người mẫu vốn ngắn ngủi, không thể làm cả đời. Trước đây Mộc Vị Ương không có dự định trong tương lai, chỉ sống cho hiện tại. Với cuộc sống vinh quang khi còn trẻ tuổi rực rỡ, nàng sẽ chẳng hơi đâu mắc công suy nghĩ chuyện tương lai khi tuổi xuân còn đang chín mùi.
Bây giờ, Mộc Vị Ương đã biết tính cho tương lai của mình.
Phía sau ảnh chụp, góc bên trái, ngày và địa điểm được ghi chú cẩn thận: có thai tuần thứ mười ba, sau đó chúng được đính ở trên tường.
Rất nhanh, trên bức tường này sẽ được dán đầy ảnh chụp, ở nơi này sẽ lưu lại vết tích của thời gian.
"Sau này, chúng ta dán hình đứa bé ở đây, bên này thì là hình của em, được không?" Mộc Vị Ương quay đầu hỏi Eva, ánh vào trong mắt Eva là bộ dáng tươi cười ngây thơ của người đối diện. Cùng với một bức tường đính đầy hình chụp, vô số tấm ảnh đều chụp lại nụ cười của mình, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Bị lây nhiễm sự vui vẻ của Mộc Vị Ương, Eva nhoẻn môi, mỉm cười.
Trần Mặc Nhiễm không thích mùa hè, thế nhưng mùa hè lại đang nhanh chân tới gần, chỉ còn cách tiếc hận ông trời tìm cách để giải tỏa thôi.
Ngày mai là ngày quốc khánh. Tháng 9 nảy lửa vừa qua đi, tháng 10 lại bắt đầu, có thể coi như đã bước vào mùa thu.
Mùa hè này hình như chưa đi biển chuyến nào cả. Nàng không được mặc áo tắm ngâm mình trong nước biển mằn mặn đến lúc áo tắm nhạt màu, cũng không được phơi nắng đến nỗi đen thui, cho nên nàng có cảm giác hình như mùa hè này không hoàn chỉnh, để lại tiếc nuối nho nhỏ trong lòng tiểu cô nương.
Cuối hè này sẽ đến Nam Kinh du lịch. Vừa tham quan cố đô, cũng để thăm thú cảnh đẹp nổi tiếng.
Liễu Hạ Niên nói muốn hẹn hò, nhưng lần đầu hẹn hò lại đi đến một nơi xa xôi mù mịt.
Trần Mặc Nhiễm nghiêng người ngồi trên máy bay, dựa vào nữ nhân bên cạnh, há miệng ngáp khẽ, giống một chú mèo không có chuyện gì làm muốn đi ngủ, híp mắt nhìn từng đám mây tạo thành mảng lớn rải rác trên mặt đất.
"Xin hỏi..." Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp khom lưng, hỏi người ngồi bên ngoài là Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên lấy hai chai nước khoáng.
"Em đang suy nghĩ không biết Mộc Vị Ương và Eva bây giờ đang làm gì?" Trần Mặc Nhiễm dựa đầu vào vai Liễu Hạ Niên, cuộn tròn người, đối diện với cửa sổ lầm bầm. Thế nhưng Trần Mặc Nhiễm biết, Liễu Hạ Niên nhất định sẽ nghe được.
"Các em ấy có cuộc sống của riêng mình, trong lòng em chỉ cần nghĩ đến sinh hoạt của chúng ta là đủ rồi." Liễu Hạ Niên buông quyển sách trên tay, nghiêng đầu nhìn Trần Mặc Nhiễm.
Mái tóc xõa tung che hơn phân nửa gương mặt, gương mặt hồng hào mịn màng của Trần Mặc Nhiễm cho thấy khí sắc của nàng tốt không gì sánh được. Làn da nhẵn nhụi trắng mịn, giống như trứng gà bóc, do ngày thường được chăm sóc tốt, giúp cho khí huyết trên người nàng đầy đặn, bây giờ nhìn sơ qua xinh đẹp hơn xưa rất nhiều.
Liễu Hạ Niên bởi vì dưỡng được một đóa hoa mỹ lệ như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo.
Trần Mặc Nhiễm không biết được sự đắc ý dào dạt trong lòng Liễu Hạ Niên. Nàng chỉ ngắm những đám mây lượn lờ bên ngoài, biển mây óng ánh cuồn cuộn lững lờ trôi.
Máy bay bay ở trên mây. Phía trên tầng mây, thời tiết luôn luôn trong xanh, nhìn không thấy mây đen, vì chúng nó đều nằm bên dưới rồi.
Biển mây mềm mại gợi cho nàng nhớ tới cái chăn trong nhà, Trần Mặc Nhiễm đoán nếu mình nằm trên đó nhất định sẽ vô cùng thoải mái.
Nàng lại ngáp một cái, cảm giác buồn ngủ càng sâu.
Trần Mặc Nhiễm nghiêng người chen vào lòng Liễu Hạ Niên, người kia đơn giản vươn tay, ôm lấy nàng.
"Hôm qua em mơ thấy một giấc mộng rất đẹp." Trần Mặc Nhiễm nhắm mắt, được mùi vị trên người Liễu Hạ Niên vây quanh, trong lúc hô hấp mơ hồ hít vào hương thơm dễ chịu của người kia.
"Giấc mơ ra sao?" Liễu Hạ Niên hỏi.
"Em mơ chúng ta quen nhau từ nhỏ. Chị là hàng xóm nhà em. Lúc em đến trường muốn kéo tay chị cùng đi, chúng ta vừa đi vừa đong đưa tay, hát nhạc thiếu nhi đi đến nhà trẻ..."
"Ha ha ha..."
"Không được cười, em thực sự mơ như thế mà."
"Tôi biết, tôi biết."
"Lúc em học nhà trẻ người rất mập mạp, nên bị những đứa bé khác chọc ghẹo. Nếu như chị lớn lên cùng em, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, bởi vì chị sẽ không trêu chọc em."
Thì ra là như vậy, làm người ta còn nghĩ câu chuyện sẽ có nhiều lãng mạn, không ngờ, nhưng như thế đã đủ thỏa mãn rồi.
Liễu Hạ Niên vừa tưởng tượng đến giấc mơ be bé mà Trần Mặc Nhiễm miêu tả, đã muốn cười. Tiếng cười từ môi nàng tràn ra, làm cho da đầu Trần Mặc Nhiễm tê dại.
"Đáng cười đến thế sao?" Trần Mặc Nhiễm đang muốn tiến vào mộng đẹp, không chịu được nữa, mở to hai mắt nhìn Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên thân thủ kéo mí mắt của nàng xuống, cảm giác được lòng bàn tay ấm áp khô ráp khiến trong lòng Trần Mặc Nhiễm an tâm hơn. Nàng lại nhắm mắt lại, thế nhưng tay Liễu Hạ Niên vẫn không rời đi. Trước mặt Trần Mặc Nhiễm là một vùng sáng ấm áp, những tia sáng xuyên qua ngón tay Liễu Hạ Niên chiếu vào linh hồn nàng.
"Đã sắp đến Nam Kinh." Nghe được tiếng thông báo trên máy bay, Liễu Hạ Niên nói với Trần Mặc Nhiễm.
"Em muốn nhìn." Trần Mặc Nhiễm kéo Liễu Hạ Niên về phía cửa sổ, cả hai chen chúc cùng nhìn phong cảnh bên dưới.
Từ các khe hở giữa những đám mây có thể nhìn thấy mặt đất, đủ mọi màu sắc, một vùng đất bừng bừng sức sống.
"Nhanh ghê." Trần Mặc Nhiễm khó kiềm được niềm vui sướng dưới đáy lòng.
Liễu Hạ Niên đã đến Nam Kinh rất nhiều lần, nên đã mất cảm giác mới lạ đối với thành phố này, nhưng khi thấy niềm háo hức của Trần Mặc Nhiễm, khiến nàng cũng mang tâm trạng tương tự. Liễu Hạ Niên ôm eo Trần Mặc Nhiễm, dựa vào nàng, cùng ngắm phong cảnh.
(*): Lấy từ câu "Thủ khẩu như bình, phòng ý như thành – dịch nghĩa: Giữ miệng như giữ bình, phòng ý như quân giữ thành.