Liễu Hạ Niên đậu xe trong con ngõ nhỏ bao lâu bản thân nàng cũng không biết, thời gian cứ vô thanh vô tức chầm chậm trôi qua, khiến quyết tâm của bản thân nàng cũng dần tan đi theo nó.
Nàng nhìn người đến người đi ngoài xe, tiểu hài tử, lão nhân, nữ nhân, nam nhân, hoặc ngay cả con chim sẻ đậu trước mặt, đột nhiên vỗ cánh bay đi, để lại một bầu trời hữu hạn dành cho nàng.
Suy nghĩ của nàng vẫn dừng lại ở trong căn phòng nhỏ màu đen, bị nhốt ở đó không ra được, rõ ràng cửa không khóa, bạn có thể dễ dàng mở nó ra, thế nhưng Liễu Hạ Niên biết, bản thân mình không có đủ dũng khí để làm điều đó.
Nàng sợ.
Cánh cửa nhà lão gia tử vẫn mở, nước sơn đỏ đã nhạt hơn phân nửa cùng với hai dòng câu đối đã phai màu, và cả vết tích màu bạc do thời gian để lại, ở đó phản chiếu lại dáng vẻ lơ đãng tiêu sái của nàng khi còn trẻ.
Liễu Hạ Niên nắm chặt hai tay, nghĩ đến Trần Mặc Nhiễm đầu tiên, cô nàng hẳn đang ở nhà ngóc cổ chờ mình về, cô ấy liệu có đón nhận một kẻ thất bại, ngay cả dũng khí để đối diện với quá khứ cũng không có không?
Liễu Hạ Niên thở dài, cửa sổ xe đột nhiên bị ai đó gõ vài cái, đó là lão gia tử. Lão khom lưng, nói với Liễu Hạ Niên: "Mở cửa đi."
Liễu Hạ Niên nghe lời, mở cửa xe, một bàn tay già cỗi nhưng rất có lực kéo nàng từ trong xe ra.
"Ông đoán không được tính tình của con sao? Một khi đã sợ sẽ trốn mất." Lão gia tử hà hơi trừng mắt trước mặt nàng, nắm chặt cổ tay Liễu Hạ Niên, cứ như sợ nàng sẽ chạy thoát vậy.
Liễu Hạ Niên nếu muốn trốn tránh thì sẽ không có ai ngăn được cả, nhưng lúc này đây nàng lại chọn phương án nghe lời.
Lão vẫn dùng khí lực lớn như thế kéo nàng vào trong, khiến nàng không còn đường lui, buộc phải đối diện với quá khứ.
Quá khứ của Liễu Hạ Niên bây giờ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ kiểu xưa kia, nhắm hai mắt, khuôn mặt bình thản, tóc màu muối tiêu, khóe mắt ẩn hiện những nếp nhăn nhợt nhạt, mặc một bộ xườn sám màu trắng, bộ ngực không còn đầy đặn như lúc còn trẻ nữa, bà đã già đi, vùng ngực khi xưa chẳng bao giờ cho Liễu Hạ Niên bú, bây giờ chúng cũng chẳng còn săn chắc nữa, mà đã ngày càng khô héo, thanh xuân bị rút đi từng chút một, bà không chỉ không giữ được trái tim của chồng, mà còn có cả chính bản thân mình nữa.
Mái tóc được vấn gọn ra phía sau, để lộ vùng trán cao ngạo, bà luôn có thói quen nâng cằm mà nhìn người khác, kể cả với chồng và con gái mình.
Tai đeo hai khỏa ngọc trai ôn nhuận, màu sắc thanh nhã, tạo hình tao nhã mộc mạc, mẫu thân khi còn trẻ rất thích đeo khuyên tai khảm hột xoàn, rực rỡ tứ phía, khí thế bức người.
Bà giờ đã già rồi, ngoại hình đã thay đổi khá nhiều. Không biết do lớn tuổi nên mới thay đổi như thế, hay chỉ đơn giản bà đang trở nên già nua.
Lão gia tử ngồi đối diện Liễu mẫu, tay đặt trên cổ tay bà bắt mạch một lúc.
Liễu Hạ Niên đứng trước cửa nhìn Liễu mẫu từ xa xa, dường như khi đã cách biệt nhiều năm, khoảng cách giữa người với người cũng thuận theo dòng thời gian trở nên thật xa xôi.
"Mẹ." Liễu Hạ Niên gọi khẽ, dè dặt, sợ dọa đến bà, cũng như sợ bừng tỉnh giấc mơ của mình.
Liễu mẫu mở mắt, ánh mắt thong thả lướt qua toàn bộ căn phòng một lượt, cứ chậm rãi như thế, bắt đầu từ lão gia tử đang ngồi ở đối diện, sau đó đến cô y tá bên cạnh, đảo qua Liễu Hạ Niên, nhưng chỉ dừng lại trong chớp mắt, rồi lại rời đi.
"Tôi tưởng Hạ Niên đang gọi tôi." Bà nở nụ cười ấm áp, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối, nói với lão gia tử.
Ánh mắt hiền hậu của lão gia tử nhìn Liễu Hạ Niên, nỗi khổ trong lòng Liễu Hạ Niên cứ như thủy triều, ôm lấy bờ cát không cách nào xa rời.
"Hình như đã lâu rồi không thấy Hạ Niên nữa, đứa bé này không thích thân cận với tôi, lần nào về cũng chỉ thích trốn trong nhà một mình, tôi muốn nói chuyện với con gái lắm chứ, nhưng mỗi khi đối diện với con gái lại không nói nên lời. Con gái trưởng thành quá sớm, cứ như chỉ trong một đêm, vừa mới tách ra khỏi người tôi, lập tức lại biến thành một người độc lập vậy." Liễu mẫu tâm sự với lão gia tử, Liễu Hạ Niên im lặng đứng một bên lắng nghe, có phải khi người ta lớn tuổi sẽ trở nên hòa ái, thích nói chuyện, còn thích hồi tưởng hơn không.
"Đứa bé đó đúng là trưởng thành sớm. Tôi nhìn cũng thấy đau lòng, tuổi còn trẻ mà đã lão luyện cứ như một lão nhân, tôi còn mong cháu gái cứ chơi đùa ầm ĩ bình thường như những đứa bé khác đi." Lão gia tử nối gót tham gia kể tật xấu của Liễu Hạ Niên.
"Tôi rất mong con gái có thể thân thiết với tôi một chút, nhưng Hạ Niên lại không muốn." Liễu mẫu nói.
Liễu Hạ Niên suýt nữa đã bật khóc, nàng chưa bao giờ biết những chuyện này, nàng tưởng thế giới này đã từ bỏ, đẩy nàng ra. Hay là mẹ đang ngụy biện, bịa đặt thật hay, để che giấu sự xa cách khi còn bé với nàng? Cho dù là lời nói dối cũng sẽ có thể làm cho Liễu Hạ Niên muốn rơi lệ.
Nếu như nói những lời này sớm một chút ... Liễu Hạ Niên nghĩ.
Liễu Hạ Niên đi đến gần Liễu mẫu, khom lưng xuống. Liễu mẫu nhìn nàng, ánh mắt hòa ái ấm áp.
"Cô lớn lên rất giống con gái tôi." Liễu mẫu nhẹ nhàng nhận xét.
"Cô ấy trưởng thành giống con như đúc." Liễu Hạ Niên vỗ tay Liễu mẫu, dịu dàng nói.
"Hạ Niên lớn lên cũng xinh đẹp như vậy. Ông xem, gương mặt xinh đẹp, thanh tú, vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ." Bà dùng cách nói của người Thượng Hải, khi nói đến từ ưa thích của mình lại nở nụ cười.
Nếu bạn từng nghe người Giang Nam nói chuyện, bạn sẽ biết, người Giang Nam không bao giờ nói yêu, các nàng chỉ nói thích. Đó là một từ nghe hay hơn từ yêu nhiều, vì yêu nên mới cảm thấy vui. Cảm giác này cứ như nước chảy, đơn thuần mà khoan khoái.
Liễu Hạ Niên cầm tay bà đặt lên mặt mình, nước mắt chảy qua lòng bàn tay, luồn qua các kẽ tay chảy xuống, vẫn không ngăn được hai hàng lệ biến thành dòng sông bi thương, Liễu Hạ Niên chìm ở bên trong, tựa như nước chảy bèo trôi.
Liễu Hạ Niên gạt nước mắt, đứng lên, đầu không quay lại mà cất bước ra đi.
Trước khi vượt qua ngưỡng cửa, nàng quay lại một lần cuối cùng nhìn mẫu thân, mẫu thân thản nhiên cười, ánh mắt vẫn nhìn nàng chuẩn bị đi khỏi, nói: "Tạm biệt."
"Tạm biệt." Liễu Hạ Niên đáp.
Liễu Hạ Niên đi ra khỏi căn nhà đó, thầm nghĩ bản thân giống như một con bướm vừa phá kén, dưới chân là cái xác cũ nát và đã thoát khỏi ám ảnh của quá khứ. Có vài chuyện tuy bản thân cho rằng chẳng có gì, nhưng lúc nào nó cũng khắc khắc ảnh hưởng đến mình, rốt cuộc sau một lần thống khổ, thì nó cũng bị phá thành nhiều mảnh nhỏ.
Gương mặt của mẫu thân đổi thành gương mặt của hôm nay, Liễu Hạ Niên tự nhủ cứ đợi mẫu thân ổn định thêm một thời gian nữa, sau đó sẽ đưa Mộc Vị Ương đến gặp gỡ người phụ nữ đã quên hết cừu hận sống trong thế giới của bản thân này. Mộc Vị Ương cũng nên học cách đối mặt quá khứ, nàng còn bị ám ảnh với quá khứ còn hơn cả Liễu Hạ Niên.
Khi Liễu Hạ Niên lên xe, Lưu nãi nãi đi tới, trong tay cầm theo một gói đồ, là một bao thuốc của hiệu thuốc lâu đời Đế Đô, nhét vào trong xe Liễu Hạ Niên, nói: "Nha đầu nhà con không thích thuốc đắng thì ngậm một ít cái này. Bà thích ăn nó, con bé chắc chắn cũng rất thích."
"Cám ơn nãi nãi. Người thương em ấy như vậy, em ấy biết nhất định sẽ rất cảm động."
"Bà thương con bé cũng là thương con, hai đứa ai bà cũng thương. Con thấy tình trạng hiện giờ của mẫu thân rồi đó, thù hằn trong lòng cũng nên xóa bỏ đi."
"Con biết." Liễu Hạ Niên vừa cười vừa nói.
"Tốt, tốt, vậy là tốt rồi. Về nhà đi, nha đầu nhà con đang chờ con đến nóng nảy rồi đó." Lưu nãi nãi vẫy tay tiễn nàng đi, xe từ từ chạy ra ngõ nhỏ, qua kính chiếu hậu vẫn còn thấy nãi nãi đang phất phất tay, Đường trang (*) màu đỏ như một ngọn lửa, sưởi ấm nội tâm nàng.
"Chị có đang khóc hay không?" Trần Mặc Nhiễm gọi điện thoại đến, nhỏ giọng hỏi han.
Liễu Hạ Niên ngược lại muốn cười, đáp: "Tôi không sao."
"Vậy là tốt rồi, em cứ lo lắng cho chị."
"Buổi trưa có ăn uống đầy đủ không đó?" Liễu Hạ Niên hỏi.
Trần Mặc Nhiễm cao giọng trả lời: "Có, ăn no lắm." Vì ăn rất nhiều mà bị Mộc Vị Ương cười nhạo, mệt chết đi được.
"Vậy là tốt rồi, bây giờ đang ở nhà chờ tôi về?"
"Em đang ở trường, chị có thể đến đón em được không?"
"Nghĩ thế nào lại đến trường vậy?"
"Vì chán, chị không ở nhà nên nhà vắng vẻ trống không, Diện Bao lại không biết nói, rất nhớ chị thế nhưng lại không thể đi tìm, nên mới chạy ra ngoài giải sầu. Vô tình đi đến trường thôi." Trần Mặc Nhiễm ngồi trên xích đu, thân thể đung đưa qua lại trong không trung, đôi chân lửng lơ, đong đưa qua lại.
"Tôi đến đón em."
"Vậy em chờ chị."
Liễu Hạ Niên vòng xe trở lại, chạy tới trường. Trên đường đi, Liễu Hạ Niên nhớ lại năm ngoái, khi nàng mới quen Trần Mặc Nhiễm không lâu, khi mình đưa nàng trở về trường, Trần Mặc Nhiễm đã từng nói, kiếp này không muốn thấy chị nữa.
Liễu Hạ Niên từng nói tôi sẽ ở nơi này chờ em, em đến, tôi sẽ lập tức đưa em đi, em không đến, tôi cũng sẽ chờ.
Bây giờ Trần Mặc Nhiễm nói em chờ chị, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có sự thay đổi lớn lao, quả thực cứ như một giấc mộng.
Ngày ấy, thiếu chút nữa nàng đã muốn bỏ cuộc, ở thời khắc cuối cùng đã chọn điều đó, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng quay xe lại mang theo sự kỳ vọng nhỏ nhoi mỏng manh như một sợi tóc. Trần Mặc Nhiễm khi đó cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình ngồi xổm giữa trời tuyết khóc lóc, cô bé đó giống như một đứa nhỏ bốc đồng biết mình phạm sai lầm, ngay cả chiếc bóng đổ dài trên mặt tuyết cũng có thể khả ái như thế.
Sau lưng Trần Mặc Nhiễm khi đó đặt một chiếc va ly thật to, còn có cả một chú gấu bông trông thật ngốc, nàng sợ bị vứt bỏ, cũng như lúc Peter Pan về nhà thì cửa sổ đã bị đóng lại, bên trong còn có một đứa trẻ nằm ở trên chiếc giường mà anh ta từng nằm, thế nhưng Trần Mặc Nhiễm lại rất may mắn, chỗ bên cạnh Liễu Hạ Niên vẫn còn trống, hơn nữa Liễu Hạ Niên vẫn chờ nàng.
Nhớ lại cảnh đó, Liễu Hạ Niên cảm thấy thật may mắn, nếu như khi đó thực sự bỏ cuộc chỉ sợ sẽ không được như ngày hôm nay nữa.
Kiên trì thường sẽ mang lại thắng lợi.
Xe dừng ở chỗ đậu xe trước cửa trường học, Liễu Hạ Niên dựa theo trí nhớ đi đến hoa viên nhỏ bên cạnh hồ, Trần Mặc Nhiễm quả nhiên đang đợi nàng ở đó, nàng ngồi trên xích đu, trong tay còn ôm Diện Bao mập mạp tròn quay, đung đưa xích đu, dáng vẻ mang đầy vẻ ngây thơ vô tri của tuổi trẻ.
"Hạ Niên." Trần Mặc Nhiễm từ xa đã thấy, vẫy tay với nàng, cánh tay vươn dài ra cố sức lay động, vươn dài cần cổ cố gắng nhìn nàng, cứ như sợ Liễu Hạ Niên sẽ không thấy mình vậy, và cũng sợ mình rất nhỏ bé, nên không lọt được vào mắt Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên sao có thể không thấy nàng chứ, từ ngay ánh mắt đầu tiên, Trần Mặc Nhiễm đã lọt vào tầm mắt của nàng rồi.
"Về nhà chứ." Liễu Hạ Niên đi chầm chậm đến, hỏi Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm nhích qua một bên, chừa phân nửa chỗ trên chiếc xích đu, nói: "Đến đây nào, ngồi đi."
Liễu Hạ Niên ngồi xuống bên cạnh nàng, hai người chen chúc nhau chung một chỗ, kề sát nhau thật chặt.
"Nhìn máy nào, cười lên, ok!" <Tách> một tiếng, ánh đèn flash chợt lóe, hình ảnh tươi cười của hai người được thu vào trong chiếc điện thoại di động của Trần Mặc Nhiễm.
Ý cười trong mắt Liễu Hạ Niên vẫn không biến mất, ngay cả vẻ mặt cũng ẩn chứa nụ cười thoáng qua. Vì thế khi Trần Mặc Nhiễm chụp cũng là lúc nàng chụp được nụ cười tự nhiên nhất của Liễu Hạ Niên.
"Quá tuyệt vời! Đẹp đến không ngờ." Trần Mặc Nhiễm cười ha hả, ôm điện thoại hôn không ngừng.
"Xóa đi." Liễu Hạ Niên dùng quyền uy của một kẻ làm chủ gia đình ra lệnh cho nàng.
Trần Mặc Nhiễm nhét di động vào trong túi xách, nói: "Ai thèm nghe lời chị, Diện Bao, chúng ta về nhà."
Trần Mặc Nhiễm rất ư tự nhiên bỏ đi, Liễu Hạ Niên bất đắc dĩ cười khổ. Người yêu bị nàng nuông chiều quá kia bây giờ lại trở nên không nghe lời như thế, thử hỏi ngày tháng sau này của nàng liệu sẽ bị mất mặt đến mức nào đây chứ?
(*): Đường trang: là một cách ăn mặc của người Trung Quốc, mặt chữ ý nghĩa là chỉ trang phục của người Đường, tức là trang phục của người Hoa.