Khi Cup A Gặp Cup C

Chương 31




Liễu Hạ Niên ở nhà chờ Trần Mặc Nhiễm về, từ khi nghỉ trưa đến tận khi chạng vạng, cô không ngừng chờ Trần Mặc Nhiễm, ngoài ra còn chờ cả Mộc Vị Ương và cô gái xa lạ kia nữa.
Liễu Hạ Niên gặp cô gái lạ kia cảm giác đầu tiên chính là cô ta cứ như một con búp bê không có linh hồn, ánh mắt không có hồn. Từ khi vào nhà cô chỉ ngồi thẳng người ở một chỗ, mặt đối mặt nhìn Trần Mặc Nhiễm bưng trà đưa nước, không hề mỉm cười, trước sau như một cơ thể vẫn bất động.
Liễu Hạ Niên nhìn cô một lát, cảm thấy thật kỳ lạ, Trần Mặc Nhiễm ngồi cạnh Liễu Hạ Niên, ôm cánh tay của chị ấy, ở bên tai chị ấy uể oải nói: "Cô ta không thèm nhìn em lấy một cái."
Liễu Hạ Niên nắm tay em ấy, nhẹ giọng an ủi: "Chị nghĩ chỉ vì tính cách của em ấy có vấn đề mà thôi."
Mộc Vị Ương nghe hai người thì thầm với nhau, bèn thúc nhẹ khửu tay đẩy cô gái bên cạnh một chút, nói: "Eva, cám ơn các cô ấy đi."
Eva nhìn Mộc Vị Ương, Mộc Vị Ương gằn từng tiếng nói: "Cám ơn."
Cô ấy mới mở miệng nói cám ơn. Ngữ điệu khá cứng ngắc, cứ như bị ép buộc.
Mộc Vị Ương nắm lấy tay cô ấy, lại một lần nữa vẫy nó, nói: "Cám ơn các người đã chiếu cố."
Trần Mặc Nhiễm trợn mắt há hốc mồm nhìn màn kịch trước mắt kia, cô nhìn Liễu Hạ Niên, lại nhìn Eva, nói: "Cô ta..."
"Người khác nói cô ấy có bệnh tâm thần." Mộc Vị Ương nhún vai, đáp.
"Bệnh tâm thần?" Ánh mắt Trần Mặc Nhiễm tràn ngập sự thương cảm và tiếc nuối, một nữ hài tử xinh đẹp thế này mà lại bị bệnh này a.
"Chị nghĩ chỉ bị chướng ngại khi xã giao thôi." Ngữ khí của Liễu Hạ Niên vẫn bình thản, cô cảm thấy đây là chuyện rất bình thường.
Mộc Vị Ương vỗ tay một cái, nói: "Bingo, câu trả lời thật chính xác, chị thật thông minh."
Trần Mặc Nhiễm bất mãn phản bác: "Vậy cô tại sao lại nói cô ấy bị bệnh tâm thần a?"
Mộc Vị Ương đáp: "Vì tôi thấy nói thế sẽ dọa được người khác, cô không biết sao?"
"Cô... Cô là đồ vô lương tâm." Trần Mặc Nhiễm nhất thời cảm thấy tội nghiệp cho Eva, cô cứ như một món đồ chơi của Mộc Vị Ương, càng nghĩ càng thấy Mộc Vị Ương thật đáng ghét, dám lấy điểm yếu của người khác ra để đùa.
Liễu Hạ Niên vỗ vỗ lưng Trần Mặc Nhiễm, nói: "Tức quá mà chết thì chị sẽ thủ tiết."
Trần Mặc Nhiễm vùi đầu vào trong ngực Liễu Hạ Niên, ôm chặt lấy chị ấy, lúc này cô mới cảm thấy Liễu Hạ Niên thật là tốt, đối xử với mình không thể tốt hơn được nữa. Cô cảm động đến mức toàn thân run rẩy. Cô nhìn Liễu Hạ Niên, trong ánh mắt không tự giác mà toát ra tràn ngập tình yêu.
Mộc Vị Ương nhìn thấy mà nổi da gà, thân thể run rẩy, quay đầu nói với người bên cạnh: "Ghê tởm quá đúng không?"
Eva theo ý của cô gật đầu, Mộc Vị Ương phán: "Đúng là ghê tởm." Cô nói rất lớn, cố ý lớn tiếng để hai người kia nghe được, Trần Mặc Nhiễm không chịu thua liếc cô một cái.
Liễu Hạ Niên hỏi Mộc Vị Ương vì sao lại ở lại đây. Mộc Vị Ương ấp úng nửa ngày, cuối cùng đành phải kể cho Liễu Hạ Niên nghe chân tướng sự việc, phòng cô ở lúc trước là ba của Liễu Hạ Niên mua cho, nhưng khi Mộc Vị Ương kiên quyết tỏ ý không muốn đi học, thì khi cô quay quảng cáo về, quay về nhà mới phát hiện ra một việc rất bi thảm, chìa khóa nhà đã bị thay, nói cách khác thì cô đã không còn nhà để về.
Ở khách sạn thì Eva lại không muốn, Eva có tâm lý không quen với môi trường xa lạ thế này, nhất là đối với những nơi công cộng như khách sạn, cô không quen, hai đêm liền cô đều ngủ không được, có đôi khi Mộc Vị Ương tỉnh lại thì thấy Eva đứng ở cửa sổ, cứ như một linh hồn, hỏi ra sao mới biết cô cả đêm không ngủ, thế nên đành phải nghĩ biện pháp tìm ra một nơi nào đó có không khí gia đình, Mộc Vị Ương liền nghĩ tới nhà của Liễu Hạ Niên.
Hôm đó đang trên đường đến nhà Liễu Hạ Niên, không ngờ hai cô đang đi dạo phố lại gặp ai kia lầm bầm lầu bầu trước tấm áp-phích quảng cáo của cả hai, còn ai khác ngoài nữ nhân cúp C ngốc nghếch mà luôn đắc ý Trần Mặc Nhiễm chứ, thế nên sẵn tiện bảo Trần Mặc Nhiễm mang các cô về nhà luôn.
Trần Mặc Nhiễm lập tức phản ứng, hỏi: "Cô muốn ở bao lâu?"
"Việc này..." Mộc Vị Ương ấp úng, biểu tình rối rắm, khiến người khác nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến thế phải nhăn lại mà không khỏi động lòng.
Trần Mặc Nhiễm thấy thế lại cảm thấy rối hơn cả Mộc Vị Ương, Mộc Vị Ương ấp úng càng lâu thì càng có nghĩa cô ấy sẽ ở đây càng lâu. Nếu việc đó xảy ra thì chẳng khác gì bắt một con chuột bỏ vào phòng của cô cả. Ngẫm nghĩ thôi mà đã cảm thấy thật đáng sợ.
Cuối cùng Mộc Vị Ương cũng gật gật đầu, cô nói với Eva: "Chúng ta phải ở đây lâu lắm đúng không?"
Eva không trả lời, Mộc Vị Ương cười thật tươi, cô nói với Liễu Hạ Niên: "Eva nói chúng ta sẽ ở đây rất lâu. Liễu Hạ Niên, chị hẳn sẽ không để hai cô gái xinh đẹp như chúng em đây ở bên ngoài trôi giạt khắp nơi không có nhà để về chứ?"
Trần Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Vị Ương, biểu cảm của Eva ở bên cạnh chỉ có thể dùng một từ để diễn tả: vô tội.
Trần Mặc Nhiễm bắt đầu buồn bực, hờn dỗi, cô ôm bả vai Liễu Hạ Niên, dùng ánh mắt nguyền rủa Mộc Vị Ương.
Mộc Vị Ương cười gian, có vẻ rất cao hứng khi thấy Trần Mặc Nhiễm nhăn nhó giống con nít thế kia, nhưng khi ánh mắt Liễu Hạ Niên nhìn chị ấy, chị ấy lập tức thay bằng một bộ mặt thuần khiết thiện lương.
"Thật không hỗ là diễn viên." Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ.
Mộc Vị Ương ở nhà Liễu Hạ Niên xét cho cùng cũng là một việc bình thường, khi xưa lúc Mộc Vị Ương chưa trưởng thành, cha Liễu Hạ Niên không đồng ý việc Mộc Vị Ương muốn làm người mẫu, hắn cấm cô không được rời khỏi Bắc Kinh. Nhà của Liễu gia ở không được, đành phải đến ở nhờ nhà Liễu Hạ Niên một thời gian ngắn, chờ khi mình có nhà riêng rồi thì sẽ dọn ra. Vả lại nhà Liễu Hạ Niên lại rất sạch sẽ, thoải mái, qua một thời gian, nhà Liễu Hạ Niên cũng xem như một nửa là nhà cô. Khi đó vẫn chưa có con người siêu cấp vô địch đáng ghét phiền toái Trần Mặc Nhiễm này đây. Liễu Hạ Niên tuy rằng khó nói chuyện, nhưng vẻ mặt luôn ôn hoà, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài dạo phố, ăn cơm, xem phim với cô, cuộc sống tuy đơn giản như thế nhưng cũng khiến Mộc Vị Ương cảm thấy rất thư thái.
Lần này về lại nhà Liễu Hạ Niên, rốt cục Mộc Vị Ương cũng hiểu được cái gì gọi là sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, nơi này đã không còn vị trí của cô nữa, khăn mặt, đồ dùng cá nhân, quần áo của cô để lại đây đều bị ném vào một cái rương.
Mộc Vị Ương lấy hết đồ đạc trong rương ra bỏ vào phòng tắm, đặt chúng lại vị trí cũ, nhìn chúng lại cảm thấy cứ như mọi việc vẫn chưa có gì thay đổi cả.
Eva ngồi cạnh giường, nhìn Mộc Vị Ương sắp xếp đồ dùng lại. Mộc Vị Ương đi ra phòng tắm, đi đến trước mặt Eva, cô quỳ xuống, tầm mắt hơi thấp hơn so với Eva, cô hỏi: "Thấy nơi này được không?"
Eva qua thật lâu mới gật gật đầu. Mộc Vị Ương ôm lấy mặt cô, nói: "Bây giờ nói tôi nghe thực thích nơi này đi."
Eva nhìn cô, Mộc Vị Ương cũng nhìn lại. Cuối cùng Mộc Vị Ương đành bỏ cuộc, thở dài, nói: "Cô không thể mỉm cười như đứng trước ống kính sao? Lúc nào cũng như đầu gỗ, đầu gỗ là gì cô có biết hay không? Chính là để chỉ những người ngốc nghếch, dù có ai đánh thì cũng không kêu la tiếng nào, cô không phải đầu gỗ, cô rõ ràng là con người mà, vì sao lại không thể nói ra cảm giác của mình chứ?"
Eva cúi đầu nhìn Mộc Vị Ương, nàng nâng tay trái lên, lơ lửng trên đỉnh đầu Mộc Vị Ương một lúc lại rụt tay lại.
Mộc Vị Ương ngẩng đầu lên, nói: "Tôi nghĩ chắc phải nhốt cô vài ngày với một đám người nhiều chuyện, khi đó chắc cô sẽ biết nói thôi. Đúng rồi, ý này không tồi chút nào."
"Ăn cơm." Trần Mặc Nhiễm ló đầu vào cửa, lớn tiếng la lên một tiếng, lại nhanh chóng rụt đầu trở về.
Mộc Vị Ương quay đầu lại, đáp trả: "Biết rồi, bác Trần."
Cô nắm tay Eva kéo cô đứng dậy, nói: "Chúng ta ăn cơm Liễu Hạ Niên làm đi, đồ ăn Liễu Hạ Niên làm là những món ngon nhất mà tôi từng ăn. Trước đây tôi không thích ăn cơm, chị ấy làm cho tôi ăn xong thì cho dù tôi có đi đâu trên thế giới này ăn đi nữa vẫn cảm thấy không bằng. Cô nói xem có tiếc không, một người tốt như thế lại bị một người ngốc như Trần Mặc Nhiễm chiếm lấy. Cô nói xem có đáng tiếc không?"
Eva nhìn cô, lại cúi đầu xuống nhìn dưới mặt đất.
Mộc Vị Ương dùng sức kéo Eva ra phòng khách, bàn thủy tinh có thêm hai chiếc ghế dựa, đặt song song nhau. Trần Mặc Nhiễm đang ngồi cạnh Liễu Hạ Niên, có vẻ đã bắt đầu nôn nóng muốn ăn lắm rồi.
Mộc Vị Ương ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn toàn là rau dưa, cải trắng và cà, không thấy món thịt kho tàu sở trường của Liễu Hạ Niên, cô mất hứng phản kháng "Sao lại không có thịt kho tàu?"
Liễu Hạ Niên trả lời: "Nhiễm đang giảm béo."
Trần Mặc Nhiễm bị Liễu Hạ Niên nói như vậy liền không vui, giơ chân đá Liễu Hạ Niên một cước dưới gầm bàn, cô nở nụ cười gượng với Mộc Vị Ương, nói: "Tôi không thích ăn thịt kho tàu."
Mộc Vị Ương ngồi thẳng người lên, ưỡn ngực, nhìn vùng bụng đã khá tròn trịa của Trần Mặc Nhiễm, nói: "Cô hình như mập hơn so với lần trước tôi gặp cô."
Trần Mặc Nhiễm bị cô nói như vậy lại càng giận, nữ nhân nào cũng quan tâm đến thể trọng của mình cả, nhất là khi bị người mà mình ghét nhất dùng ánh mắt xem thường mà nhìn mình thì lại càng thêm khó chịu. Cô âm thầm quyết định, phải quyết tâm giảm béo.
Liễu Hạ Niên làm sao biết trong lòng Trần Mặc Nhiễm đang nghĩ gì, cô gắp một trái cà vào chén cho Trần Mặc Nhiễm, nói: "Ăn đi."
"Ăn cái gì mà ăn, ăn mãi thành heo mất rồi." Trần Mặc Nhiễm chọt chiếc đũa vào trái cà cho đến khi nó nát bấy ra, mới cho cơm vào miệng, dùng sức mà nuốt xuống.
Con nhà gia giáo như Mộc Vị Ương nhìn Trần Mặc Nhiễm ăn uống thô thiển như thế không khỏi nhíu mày, cô nhìn Liễu Hạ Niên, nói: "Chị không biết dạy cô ta cách ăn uống đàng hoàng một chút sao?"
Liễu Hạ Niên không thèm để ý, cô chỉ cười, đáp: "Em ấy ăn như thế cũng được mà, miễn sao cảm thấy thoải mái thì thôi."
Đúng là một đôi cẩu nữ nữ ghê tởm. Mộc Vị Ương dùng ánh mắt kỳ thị liếc nhìn hai người. Trần Mặc Nhiễm không chịu yếu thế cũng liếc cô lại.
Liễu Hạ Niên và Eva chỉ im lặng ăn cơm, không để ý tới cuộc chiến bằng mắt của hai người còn lại.
Liễu Hạ Niên nhìn Eva, dáng vẻ của em ấy cứ như trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một mình em ấy vậy, người khác chỉ là phong cảnh, chỉ có duy độc một mình em ấy ở trong thế giới của riêng em ấy, thật bình yên và yên tĩnh.
Thế giới của Mộc Vị Ương lại quá lớn và ồn ào, còn Eva quá hướng nội, nếu cả hai ở chung với nhau không biết sẽ ra sao đây.
Cơm nước xong, Liễu Hạ Niên và Trần Mặc Nhiễm như bình thường xem phim trên TV, Mộc Vị Ương kéo Eva ngồi xuống cạnh các cô. Bốn người ngồi chung trên một chiếc sô pha khiến nó trở nên chật ních, Trần Mặc Nhiễm chui vào trong lòng ngực của Liễu Hạ Niên, bất mãn nói: "Các cô đi ngủ đi, chúng tôi muốn xem phim."
Mộc Vị Ương cắt lời, đá lại: "Cô tưởng mình là nữ chủ nhân nơi này sao, kiêu ngạo cái gì? Quan hệ của tôi và Liễu Hạ Niên còn thân thiết hơn của cô đó, đừng hòng sai bảo tôi."
Trần Mặc Nhiễm nghe xong câu đó thì cơn nóng giận trong lòng lại bùng lên, cô nhìn Liễu Hạ Niên, ánh mắt đỏ ửng. Liễu Hạ Niên dùng ánh mắt nghiêm nghị chỉ trích Mộc Vị Ương, câu vừa rồi đúng là hơi quá đáng. Cô đảo mắt nhìn lại, ôn nhu an ủi Trần Mặc Nhiễm "Em ấy chỉ nói giỡn thôi."
Trần Mặc Nhiễm kéo kéo tay Liễu Hạ Niên, nói: "Em không muốn xem phim nữa."
Liễu Hạ Niên đáp: "Ừ."
Trần Mặc Nhiễm đột nhiên ngả đầu vào bả vai Liễu Hạ Niên "Ngày mai không có tiết, chúng ta có thể chơi đến khuya." Nói xong liền mị hoặc nháy mắt một cái, vừa quyến rũ, mà cũng vừa ngốc nghếch.
Liễu Hạ Niên cười thầm, xoa đầu Trần Mặc Nhiễm, kéo tay em ấy đứng dậy, quay đầu lại nói với Mộc Vị Ương và Eva: "Hai người xem một mình đi."
Mộc Vị Ương vẫy vẫy tay, nói: "Đi đi, hai người các cô đúng là hai nữ nhân dâm đãng, cẩn thận miệt mài quá độ đó, có muốn tôi đưa cho các người một vài món đồ chơi không ..."
Trần Mặc Nhiễm ôm eo Liễu Hạ Niên, ngọt ngào đáp lại: "Tôi có Liễu Hạ Niên là đủ rồi."
"Đừng làm tôi ghê tởm." Mộc Vị Ương giả vờ xoay người nôn mửa.
Trần Mặc Nhiễm không xương dựa hẳn vào cơ thể Liễu Hạ Niên, khiến chị ấy thiếu chút nữa đã té xuống giường, Liễu Hạ Niên đang muốn nói Trần Mặc Nhiễm không cần diễn nữa đâu, nhưng khi thấy nét mặt mơ màng của Trần Mặc Nhiễm thì liền từ bỏ ý định.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, không khí nhất thời an tĩnh lại, Mộc Vị Ương thả lỏng thân thể, tựa vào ghế sa lon, xoa xoa thái dương, cô nói: "Cô muốn xem gì thì xem đi."
Đau đầu muốn chết, không phải đau vì nhức, cô không biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy đầu như bị kim đâm. Toàn thân Mộc Vị Ương dựa hẳn trên ghế sa lon, cô nhắm chặt mắt lại, nét mặt rất khó chịu.
Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp trán của cô, Mộc Vị Ương ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bàn tay Eva đang xoa đầu của mình, cứ như một trưởng bối đang xoa đầu vãn bối, một chút kỹ thuật mát xa cũng không có.
Mộc Vị Ương quay đầu lại nhìn Eva, nói: "Eva, cô không chịu nói gì cả, không thấy cô đơn sao?"
Eva khẽ lắc đầu. Mộc Vị Ương dựa người vào cô, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt gần trong gang tấc quả thực đúng như Trần Mặc Nhiễm nói: rất đẹp. Mộc Vị Ương nói: "Bây giờ nói theo tôi nhé. Tôi."
Eva hé miệng ra, khẽ nói "Tôi".
Mộc Vị Ương tiếp tục: "Yêu."
"Yêu."
"Cô."
"Cô." Eva mới vừa nói xong câu đó, đôi môi có cảm giác được một vật gì đó nhẹ nhàng chạm vào, Mộc Vị Ương nhướn người lên, khẽ hôn lên môi cô một chút, lùi người lại, nói: "Thưởng cho cô."