Trần Mặc Nhiễm bị ép buộc cộng thêm uy hiếp mà phải ở lại.
Chỉ còn thiếu mỗi cọng dây xích thôi đó.
Liễu Hạ Niên ngồi cách cánh cửa không xa, bắt chéo chân lại, ánh mắt mãi xem chương trình thời trang trong TV. Trần Mặc Nhiễm trộm liếc mắt lén nhìn cô.
Không thể phủ nhận Liễu Hạ Niên khá là xinh đẹp, tuy rằng so ra thì không bằng dạng trai xinh gái đẹp mà người ta thường bảo là thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê. Nhưng cô ta có khí chất rất lớn, đậm chất nữ nhân phương Bắc rất hào sảng, không giống như hoa lan hay cây cảnh bình thường. Có lẽ có một phần rất giống những nữ tử khi xưa phải ra chiến trường, mặc khôi giáp lên người, buộc mái tóc dài lại, thả người lên ngựa, gào thét mà truy phong, anh khí mười phần.
Ngũ quan lập thể, điểm nổi bật nhất là ánh mắt, Trần Mặc Nhiễm chính là bị cặp mắt kia câu hồn nên mới không kiểm soát được, ngoan ngoãn bỏ đi cái lốt con gái đàng hoàng, mà tự nguyện vào phòng người ta. Vành môi kia thực thích hợp để hôn môi a. Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ.
"Cô đang nhìn tôi!" Liễu Hạ Niên quay đầu lại, cười nói.
"Vậy thì sao, không thể nhìn sao?" Trần Mặc Nhiễm chột dạ đành sử dụng chiêu ngang tàng mà che dấu, ưỡn ngực giương nanh múa vuốt bày ra một thái độ thật kiêu ngạo.
"Đương nhiên có thể, tuỳ ý, miễn phí, cô thích nhìn nhiều hay ít đều được, muốn nhìn bao lâu thì cứ nhìn đi. Dù sao tôi cũng rất thích a." Liễu Hạ Niên dựa vào ghế sa lon, nhún nhún vai, biểu lộ thái độ không sao cả.
"Cô nói thế sao không tự nhìn lại đi, cô tự hào nhất không phải là cái khuôn mặt kia sao? Đẹp trai cũng không đẹp trai, mà xinh đẹp cũng không xinh đẹp, bạn trai tôi so với cô đẹp trai hơn gấp trăm lần." Trần Mặc Nhiễm hai tay lại khoanh trước ngực, cằm hơi nhếch lên, cao ngạo không tả được, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn con người đang tự kỷ trước mắt này.
"Bạn trai cũ." Liễu Hạ Niên nhẹ nhàng nói. Lại lộ ra nụ cười mỉm đáng giận kia.
"Cô còn nói được à, nếu không phải là vì cô thì anh ta cũng chả đá tôi!" Trần Mặc Nhiễm chỉ vào Liễu Hạ Niên, móng tay nhọn dài thiếu chút nữa đã chọc trúng tròng mắt rất đẹp của Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên hơi né qua một chút, nháy mắt mấy cái với Trần Mặc Nhiễm, ra vẻ thần bí nói: "Kỳ thật, sự thật cũng không phải như thế.."
"Cái gì?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.
"Tôi nói anh ta muốn giết tôi." Người nào đó có vẻ hơi sợ mà nói.
"Không đâu, tôi cam đoan với cô, anh ta không có đủ can đảm dám động đến cô đâu." Trần Mặc Nhiễm nhiều chuyện xích lại gần một chút.
"Kỳ thật a, anh ta bảo tôi dụ dỗ cô, sau đó còn chụp ảnh khỏa thân, còn nói nếu cô không chịu nghe lời thì lấy ảnh khỏa thân ra mà uy hiếp cô." Liễu Hạ Niên nhẹ giọng nói.
"Cô đang viết kịch bản kịch truyền hình a? !" Trần Mặc Nhiễm lạnh lùng nhìn cô.
"Bị cô phát hiện rồi." Liễu Hạ Niên sờ sờ mũi.
"Vậy thì mấy tấm ảnh khỏa thân đó cũng là gạt tôi?" Trần Mặc Nhiễm nghiến răng nói.
Liễu Hạ Niên giơ di động trong tay lên, cười cười: "Cô cảm thấy thế sao?"
"Quên đi, đồ điên." Trần Mặc Nhiễm ngồi phịch xuống ghế sa lon, khoát tay: "Lấy cho ai gia một ly nước chanh coi. Nhanh lên a, Tiểu Lục Tử."
Liễu Hạ Niên liếc Trần Mặc Nhiễm một cái, không ngờ lại thật ngoan ngoãn đứng dậy, đi vào nhà bếp pha nước chanh.
Trần Mặc Nhiễm đoán Liễu Hạ Niên có lẽ là một người rất cao ngạo, trên người của cô luôn tỏa ra khí chất của một cán bộ cao cấp điển hình, tuy rất uy nghiêm nhưng không áp đảo người khác. Vì ba Trần Mặc Nhiễm tham gia quân ngũ, cho nên cô có được một giác quan thứ sáu siêu cường. Cô cảm thấy người nọ không phải là dạng người sẽ quỳ gối để lấy lòng người khác, bây giờ lại được thấy cô như thế, không biết có âm mưu gì không.
Nhưng ngẫm lại, mình đang được voi đòi tiên, càng ngày càng lấn tới, ngoài bộ ngực tạm xem như là đạt chuẩn này làm nàng phiền hà ra, thì trước giờ muốn ngủ cứ việc ngủ, nàng còn muốn thế nào nữa chứ, sống cùng con gái thì việc gì phải cẩn thận, lại chẳng sợ bị mang thai. Nàng còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Được rồi, trời ban cho nàng vóc dáng rất chuẩn, thân cao 1m65, so với Liễu Hạ Niên cao 1m70 trước mặt kia cũng chỉ như một tiểu hài tử mà thôi, mà thôi, không phải chuyện của mình. Người kia muốn làm gì thì làm đi, mình cứ việc ngoan ngoãn nằm hưởng thụ là được rồi.
Trần Mặc Nhiễm đột nhiên phát hiện mình thật thông minh.
Tiếng máy móc ở nhà bếp vang lên ù ù, Trần Mặc Nhiễm chán đến chết nằm ỳ ra đó, thuận tay mở chiếc TV siêu đại của Liễu Hạ Niên lên, màn hình đột nhiên xuất hiện đầu người thật lớn, làm cô ngây ra một lúc lại cảm khái, người này giàu quá a.
Liễu Hạ Niên mang nước chanh ra liền thấy Trần Mặc Nhiễm lười biếng nằm trên ghế sa lon, cặp chân non nớt gác lên tay vịn sô pha, ngón tay trắng noản sơn móng màu hồng phấn cùng với ngón chân đang nhịp theo nhạc phát ra trong TV. Ánh mắt chăm chú xem phim hoạt hình trên ấy, hoàn toàn bị hấp dẫn vào trong đó.
Liễu Hạ Niên đưa ly nước chanh lạnh màu vàng óng ánh sát vào mặt Trần Mặc Nhiễm, làm nàng giật mình hét rầm lên.
Nàng nhảy dựng lên ghế sa lon, Liễu Hạ Niên đứng dưới ghế sa lon thấp hơn nàng một cái đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.
Trần Mặc Nhiễm xấu hổ quay đầu đi, nhìn chiếc TV khổng lồ bắt trên tường, nói: "A, cô cư nhiên mua đồ Nhật Bản a, không ái quốc chút nào cả."
"Chất lượng ba sao mà." Liễu Hạ Niên nói.
"Ba sao cũng không được. Lần sau phải mua hàng nội biết không?" Trần Mặc Nhiễm chống nạnh ra lệnh.
Liễu Hạ Niên nhìn nàng, bộ dạng muốn cười mà không cười được thật làm người ta đáng giận.
Trần Mặc Nhiễm ngồi xuống lấy cái ly, miệng nhỏ nhắn uống một ngụm nước chanh.
Liễu Hạ Niên ngồi cạnh Trần Mặc Nhiễm, không biết khi nào thì trong tay cũng cầm một ly nước chanh, phối hợp cùng nàng bên cạnh mà cùng nhau uống.
Nhất thời không khí trở nên thật trầm mặc.
Trần Mặc Nhiễm trộm quay đầu nhìn Liễu Hạ Niên, ngắm vẻ mặt quay nghiêng của cô, cùng những sợi lông tơ ở lỗ tai làm tay cô ngứa ngáy không ít, nói: "Cô có phải vì coi trọng tôi, nên mới ngoan cố tới chết giữ tôi lại như thế không?"
Phốc! Người nào đó không khách khí mà phun toàn bộ nước chanh trong miệng ra.
Phía trên mặt bàn thủy tinh khắc hoa dính đầy những bãi nước màu vàng.
"Dơ chết được." Trần Mặc Nhiễm quay đầu lại nói.