Khi Cup A Gặp Cup C

Chương 29




Trước đây Liễu Hạ Niên có cái hẹn với khách hàng đến phòng tập thể hình, nơi đây tính tiền theo giờ, trước đây cũng có đi một vài lần, nhưng nàng cảm thấy việc này không phù hợp với mình, từ nhảy Latin đến tập Yoga đều không thấy hứng thú lắm, nàng vốn muốn đi tập quyền đạo một chút, nhưng thật tiếc lại không có nhiều lớp lắm, học chung với một đám con nít suốt ngày hey hey hô hô, thật chẳng phong nhã một chút nào. Thế nên nàng đành ném nó sang một bên, không quan tâm nữa. Bây giờ đột nhiên lại nhớ ra, lục tìm trong phòng cả nửa ngày, lục lọi trong hộp đựng danh thiếp thật lâu mới tìm thấy tấm danh thiếp màu đen kia.
Đến tận bây giờ Liễu Hạ Niên vẫn chưa nói cho Trần Mặc Nhiễm nghe di chứng trên tay mình, nhưng có vẻ Trần Mặc Nhiễm cũng đã nghĩ tới chuyện đó, Liễu Hạ Niên bây giờ không dùng tay phải được, mà tay trái dù sao cũng có giới hạn. Có đôi khi Trần Mặc Nhiễm cũng phải kiêng dè điều đó.
Nhưng cũng không còn cách nào cả, bây giờ phải bắt đầu luyện tập tay trái lại, không biết có được kết quả gì hay không. Dù sao cũng nên tới nơi đó thử một chút, cũng may gần đây có mở một số lớp nhu đạo, đối tượng chính là những cô gái trẻ thuộc thành phần tri thức, lượng vận động không nặng, tốc độ dạy cũng khá chậm. Liễu Hạ Niên đăng ký lớp học đó, người ghi danh sắp xếp cho nàng giờ học là vào tối thứ tư.
Liễu Hạ Niên để điện thoại xuống, nàng thấy Trần Mặc Nhiễm đang ngồi trước máy tính, không biết đang chơi cái gì mà cười thật kinh khủng, nét mặt biến hóa vô cùng kì quặc, không nghỉ ngơi một khắc nào cả.
Liễu Hạ Niên đi lại trước mặt nàng hỏi "Em đang chơi gì vậy?"
Trần Mặc Nhiễm trả lời "Em đang chơi Match Master." (Match Master là trò chơi tìm các hình giống nhau theo cặp, giống như Pikachu, ở Trung Quốc thì LinLink là phổ biến nhất)
Match Master? Liễu Hạ Niên nhíu mày, nàng không có chơi trò này, nhưng cũng có xem qua vài lần, nàng cảm thấy trò chơi đó có vẻ con nít quá, thế nhưng Trần Mặc Nhiễm lại kéo áo nàng, nói "Ngồi xuống đi, chơi với em nào."
Liễu Hạ Niên lắc đầu, nàng nói "Chị mệt lắm."
Trần Mặc Nhiễm buồn rầu nói "Nãy giờ em thua mấy trận rồi, đang chờ chị tới cứu em đó."
Liễu Hạ Niên xoa đầu của nàng, lực bất tòng tâm, một là nàng thật sự không muốn chơi thứ này, hai là tay nàng không còn nhanh như bình thường nữa, hơn nữa không thể làm cùng một động tác trong một thời gian dài được. Trần Mặc Nhiễm gập màn hình lại, kéo Liễu Hạ Niên ngồi xuống, mặt đối mặt lovers talk với nàng.
"Liễu Hạ Niên, chị không tin em." Trần Mặc Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Liễu Hạ Niên, gằn từng tiếng nói.
Nếu nói đến việc dùng ánh mắt khiến đối phương khuất phục, Liễu Hạ Niên tuyệt đối sẽ không thua Trần Mặc Nhiễm, nàng có thể đối mặt, mặt không đổi sắc đối diện với những tên tội phạm giết người cực kỳ hung ác, nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên lại phải nếm trải cảm giác thua cuộc chưa từng có trước đây.
Liễu Hạ Niên cúi đầu, thở dài, nàng nói "Nhiễm, chị sẽ nói cho em biết, nhưng không phải lúc này."
Trần Mặc Nhiễm xoay người, nằm trên đùi Liễu Hạ Niên, gối đầu lên đó, ngước mặt nhìn khuôn mặt Liễu Hạ Niên, nàng nói "Liễu Hạ Niên, lần này mà chị không nói thì lần sau không có cơ hội nữa đâu."
Liễu Hạ Niên cúi đầu, hôn lên đôi môi của Trần Mặc Nhiễm một chút, nàng nói "Cho chị giữ lại một chút tôn nghiêm được không, một T đôi khi cũng sĩ diện giống như nam nhân vậy."
"Thực muốn xem mình là nam nhân sao?" Trần Mặc Nhiễm nhắm mắt lại, bất mãn hỏi.
Tối thứ tư, Trần Mặc Nhiễm không có tiết, Liễu Hạ Niên liền dẫn Trần Mặc Nhiễm ra ngoài ăn một chút, hai người ngồi dựa vào chiếc ghế một quán ăn ngoài đường, ăn một bữa cơm thật nóng. Liễu Hạ Niên gọi cho Trần Mặc Nhiễm một phần gà tiềm táo đỏ, bồi bổ thân thể cho nàng. Liễu Hạ Niên gọi cho mình một phần sườn lợn hầm, món ăn mang đầy mùi thuốc Đông y, Trần Mặc Nhiễm là người luôn luôn không thích uống thuốc chịu không nổi mùi thuốc Đông y này.
Trần Mặc Nhiễm chia bớt hơn phân nửa phần nước dùng cho Liễu Hạ Niên, mình thì ngồi gặm chân gà, Liễu Hạ Niên nhìn Trần Mặc Nhiễm, bất đắc dĩ đành uống hết phần nước đó.
Tới giờ đến lớp nhu đạo, Liễu Hạ Niên muốn đưa Trần Mặc Nhiễm về, Trần Mặc Nhiễm lại nói muốn đi theo. Liễu Hạ Niên không muốn mang nàng theo, nhưng nàng lại sợ Trần Mặc Nhiễm ở nhà một mình sẽ cô đơn, nên đành mang nàng theo. Liễu Hạ Niên mở cánh cửa chiếc xe Audi màu đen ra, lái xe đến một khu buôn bán khá tĩnh lặng trong nội thành, nơi đó đại đa số là khu dân cư cao cấp, vì thế khá yên tĩnh. Khu buôn bán lại khá náo nhiệt, những gian hàng san sát nhau tạo thành một cấu trúc tổ ong chặt chẽ, tỏa ra đủ mọi loại màu sắc rực rỡ. Trần Mặc Nhiễm nhìn những ánh đèn biển hiệu phản chiếu qua tấm kính xe, càng cảm thấy nó sống động hơn.
Xe dừng ở bãi đỗ xe lộ thiên, khi Liễu Hạ Niên dẫn Trần Mặc Nhiễm đi vào tòa cao ốc bên cạnh, Trần Mặc Nhiễm lại sợ, nàng chưa từng đến những nơi cao cấp như vậy, vừa sợ mà lại vừa tò mò. Trần Mặc Nhiễm đi theo sau Liễu Hạ Niên lên thang máy.
Tới tầng thứ 7, cửa thang máy mở ra để lộ khung cảnh một khu tập thể hình bên trong, ngoài cửa có một nữ huấn luyện viên đứng chờ ở đó, nàng đi tới nghênh đón hai người. Liễu Hạ Niên đến quầy làm thủ tục, Trần Mặc Nhiễm sợ lạc lẽo đẽo theo sát nàng. Huấn luyện viên ở đó cũng bắt đầu hỏi Trần Mặc Nhiễm, lúc đầu nàng không biết phải trả lời ra sao, nhưng được một lúc nàng lại cảm thấy người kia khá thân thiện, một khi đã cảm thấy đối phương có thể kết bạn được thì Trần Mặc Nhiễm sẽ lao thao bất tuyệt nói không ngừng nghỉ, khiến khi Liễu Hạ Niên cầm khăn đến tìm nàng thì lại thấy nàng đang vui vẻ trò chuyện với nữ huấn luyện viên kia.
Liễu Hạ Niên đi lại gần Trần Mặc Nhiễm, đẩy đẩy nàng, nói "Chị qua bên kia, em có muốn đi cùng không?"
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, đáp "Em không thích tập nhu đạo, cực lắm."
"Vậy em thích cái gì, chị đăng ký cho em."
"Có cái gì tập nhẹ nhàng thoải mái mà vui vui một chút không?" Trần Mặc Nhiễm quay đầu lại hỏi nữ huấn luyện viên kia.
Huấn luyện viên tươi cười, đáp "Bạn có thể học lớp thể dục của tôi."
"Chán chết." Trần Mặc Nhiễm nói thẳng.
Huấn luyện viên vẫn tươi cười như trước, nàng nói tiếp "Vậy bạn có muốn học khiêu vũ không, chúng tôi có lớp nhảy hiện đại, nhảy Latin..."
Liễu Hạ Niên ngồi xuống cạnh Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm lập tức hỏi ý kiến của nàng "Liễu Hạ Niên, chị thấy em nên học cái gì?"
Liễu Hạ Niên cười nhạt, đáp "Em thích học cái gì thì cứ học cái đó."
"Chị biết em đang do dự còn trả lời thế nữa." Trần Mặc Nhiễm cảm thấy tức khi mà Liễu Hạ Niên không giúp gì được, bản thân Liễu Hạ Niên cũng thật không biết nên trả lời ra sao, chỉ có thể thuận miệng hỏi người nọ xem tối nay có lớp gì?
"Đêm nay có lớp dạy nhảy Latin. Giáo viên đứng lớp là một vũ công chuyên nghiệp người nước ngoài."
"Nhưng tôi chưa biết gì cả. Có vẻ khó tập lắm."
"Không đâu, mới là lớp sơ cấp thôi, nếu bạn muốn học vẫn kịp đó."
"Vậy chọn cái đó đi." Liễu Hạ Niên quyết định, lập tức đi đến quầy, khi nàng định nộp tiền đóng học phí, Trần Mặc Nhiễm bay lại, vỗ thẻ ngân hàng của mình lên mặt bàn cẩm thạch, lớn tiếng nói "Em trả cho."
Liễu Hạ Niên bảo Trần Mặc Nhiễm cất thẻ vào đi, Trần Mặc Nhiễm không chịu, nàng nói "Tôi không thể cái gì cũng xài tiền của chị cả, hơn nữa đây là tôi tự mình muốn học mà."
Nhìn khuôn mặt đầy cố chấp của Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên một tay đút vào túi, một tay để hờ trên quầy. Nàng hất mặt, trong ánh mắt lóe ra sự hứng thú không che dấu được.
Quả nhiên, khi nhân viên tiếp tân báo giá, trên mặt Trần Mặc Nhiễm xuất hiện sự tuyệt vọng, nàng quay đầu dùng ánh mắt long lanh nhìn Liễu Hạ Niên, nhưng khi thấy Liễu Hạ Niên cười đểu nhìn mình, nàng lại quay người lại, cắn răng, hung hăng quát "Cho tôi đăng ký."
Đúng là đứa nhỏ bướng bỉnh nuôi mãi không lớn nổi. Liễu Hạ Niên ôm Trần Mặc Nhiễm vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên lỗ tai nàng một chút, nói "Lần sau để chị trả cho."
"Em còn tiền mà." Trần Mặc Nhiễm không ngờ nó lại mắc đến mức này, trong lòng âm ỷ khóc thầm.
Liễu Hạ Niên cảm thấy khi Trần Mặc Nhiễm bướng bỉnh cố chấp thật đáng yêu, nàng đưa Trần Mặc Nhiễm đến lớp nhảy Latin, vỗ vỗ khuôn mặt phụng phịu vo thành một nắm, nói "Đừng tự ép mình quá."
Trần Mặc Nhiễm buồn rầu gật đầu, nàng xoay người lại vào lớp nhưng lại không chú ý đến cánh cửa thủy tinh, mặt đụng phải cánh cửa thật đau. Trần Mặc Nhiễm xoa xoa mũi, nước mắt nhịn không được rơi xuống, Liễu Hạ Niên khẽ cười vì sự ngốc nghếch của nàng. Nàng đi tới, sờ mũi của Trần Mặc Nhiễm, nói "Cẩn thận một chút chứ, mũi em vốn đã chẳng cao rồi."
Trần Mặc Nhiễm đẩy Liễu Hạ Niên ra, ra lệnh "Chị đi học đi, em cũng muốn vào lớp."
Liễu Hạ Niên hôn Trần Mặc Nhiễm một chút, nàng nói "Lát nữa ở cửa chờ chị" Nói xong xoay người rời đi.
Trần Mặc Nhiễm thấy Liễu Hạ Niên rời đi, cơn giận bị nén lại chợt bùng nổ, đồ vô lại Liễu Hạ Niên, đồ vô lại nữ nhân, biết rồi còn không thay tôi trả tiền, thấy tôi bị đau còn không an ủi, còn vui sướng khi người gặp họa nữa chứ. Đáng giận đáng giận đáng giận...
"Vị tiểu thư này, cô còn đứng ở nơi đó làm gì?" Một giọng nữ thanh thúy gọi Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên, nàng thấy một cô gái sở hữu một đôi mắt phong tình màu lam đang mỉm cười nhìn mình, nàng ta ngoắc Trần Mặc Nhiễm lại, nói "Cô gái xinh đẹp kia có thể lại đây được không?"
Trần Mặc Nhiễm không biết cảm giác này gọi là gì, cứ như vừa được gặp đại minh tinh vậy, mặt đỏ tai hồng, hoảng hốt, tim đập nhanh hơn, xuất hiện một cảm giác say mê ẩn sâu trong lòng. Nàng thấy mọi người xung quanh đang quay đầu nhìn mình, nàng xoa mũi, xấu hổ cười cười, từ tốn đi lại gần người kia.
Trần Mặc Nhiễm lại gần giáo viên, chân tay đột nhiên luống cuống, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của những người khác, nàng không biết làm sao để chúng thư giãn được một chút.
"Tôi tên Trương Mỹ" Huấn luyện viên đưa tay, bắt tay Trần Mặc Nhiễm, nở một nụ cười đầy nhiệt tình. Trần Mặc Nhiễm si mê nhìn người trước mặt.
Bên kia, Liễu Hạ Niên sau khi xem xong giáo viên làm mẫu một lần, nàng chuẩn bị sẵn sàng tư thế, vì trước đây nàng cũng từng học nhu đạo vì thế tư thế cơ bản đã nắm khá tốt. Khi vị huấn luyện viên kia đi lại gần nàng, nhìn thấy động tác thủ tấn của nàng, hắn hỏi "Bạn đã từng học qua rồi sao?"
"Vâng." Liễu Hạ Niên nhẹ giọng đáp, biểu cảm trên mặt vẫn không đổi.
Ra quyền.
Liễu Hạ Niên chém ra một quyền, tư thế chính xác, nhưng lại không có lực, huấn luyện viên nhìn động tác thuần thục cứ như là bản năng của cơ thể lại không biết phải nói gì đây. Hắn hộ thủ trước ngực, nói "Đánh thật mạnh về phía tôi xem nào."
Liễu Hạ Niên không hề nhúc nhích, qua thật lâu nàng mới nói "Huấn luyện viên, tay phải tôi dùng sức không được."
"Tay phải không được thì dùng tay trái. Đánh đi." Huấn luyện viên quát.
Liễu Hạ Niên đành phải dùng tay trái ra quyền, tay phải hộ thủ, nhưng vẫn không đánh mạnh được.
Huấn luyện viên đưa tay, kéo ống tay áo bên tay phải của Liễu Hạ Niên lên, trên làn da xuất hiện một vết thương rất dài vừa khép miệng, đỏ ửng lên. Hắn hỏi "Cô muốn luyện tay trái sao?"
"Ân, ít nhất cũng phải thuần thục được như tay phải."
"Rất khó, vì trước giờ cô có thói quen dựa vào tay phải, điều đó tạo ra một phản xạ vô thức, thân thể của cô trước hết sẽ luôn muốn dùng tay phải. Nhưng không phải là không có hi vọng, cô là ..."
"Liễu."
"Liễu tiểu thư, cô đã có được nền tảng, nên sẽ rất nhanh có thể thích ứng lại thôi." Vị huấn luyện viên hơn 30 tuổi khẽ nháy mắt với nàng.
Trong lòng Liễu Hạ Niên vui sướng, có lẽ sẽ có được cơ hội để có thể một lần nữa lấy lại được sự tôn nghiêm của mình.