Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

Chương 25




Đã tường tận chuyện xấu trong nhà người ta, nhưng Trì Diễn Hạo lại cười không nổi. Hắn nghĩ vầy, chuyện này đích thực là rất rất u ám, rất rất bi kịch, có thể tưởng tượng như có rất nhiều phần đan xen ở giữa, nhiều đến mức não Trì Diễn Hạo có bổ thế nào cũng không xong.

Mấy bạn nói coi ở đâu trên Trái Đất này lại có loại người thân như thế, lúc đánh răng trước khi đi ngủ Trì Diễn Hạo đã nghĩ, người cha trông như gấu đen của hắn tuy có hơi hung ác tàn nhẫn vô tình lãnh khốc, nhưng dù sao vẫn xem hắn là con trai, còn cha mẹ Phái Nhiên đâu có coi Phái Nhiên là con đâu.

Sao lại có người làm cha mẹ như vậy, vì bản thân buông thả nên có con, đành phải sinh ra, vậy mà từ lúc thằng nhỏ còn tí xíu đã chẳng thèm dòm ngó tới, hai mươi năm lận đó, nhà nước cũng đâu có thèm quan tâm.

Quả nhiên con người trông sáng sủa xinh đẹp chẳng thể đổi được cơm no, nội tâm rất quan trọng, nội ngoại kiêm mỹ mới thiệt sự là mỹ, mỹ đến từ tận đáy lòng, tướng tùy tâm sinh nha.

Thảo nào ánh mắt của cha mẹ của Phái Nhiên khi nhìn hắn cứ bay bay, chột dạ đó mà, bọn họ chẳng có một tí tình cảm nào với con trai của chính mình, chột dạ đến mức không chừng bụng cũng bị chột luôn.

Ngày hôm ấy Trì Diễn Hạo cảm thấy trong lòng tương đối bi thương, nghe được những thứ khó chịu khiến cả người hắn uể oải, tới bữa cũng chỉ ăn một chén cơm, vì tâm trạng không được tốt nên khẩu vị cũng không tốt theo.

Phái Nhiên cũng không nói gì liên quan tới chuyện trong nhà nữa, tối đó cả hai nằm cạnh nhau, hiếm khi chẳng hề đùa giỡn mà chỉ tràn đầy tình cảm cùng ngủ một giấc thật say.

Sau đó là đợt kiểm tra cuối kỳ địa ngục nửa năm có một lần, xét theo kinh nghiệm xương máu ở học kì trước, năm nay trước khi thi Trì Diễn Hạo đã suy xét đến chuyện mua vé về nhà. Kỳ thi vừa diễn ra hơn phân nửa, Trì Diễn Hạo định dùng một chút thời gian rảnh rỗi ra ngoài mua vé xe, nhưng Phái Nhiên kẻ đã tự nhốt mình trong nhà trọ ôn tập mấy ngày qua, lại gọi điện hỏi hắn nghỉ hè năm nay có rảnh hay không.

Nghỉ hè làm sao lại không rảnh chứ, không phải không phải, cho dù là thường ngày đến trường thì Trì Diễn Hạo cũng rất rỗi rãi, thế nên tất nhiên hắn nói có rảnh.

Phái Nhiên vừa nói bên đầu kia, vừa “cạch” mở một lon nước. Trì Diễn Hạo nghe tiếng hắn uống nước không kiềm chế được cơn khát của mình, không biết bên đó Phái Nhiên đang uống cái gì nhỉ, trời đang nóng thế này chắc là nước ngọt mát lạnh rồi.

Nói ra thì, bảo mẫu của Phái Nhiên làm chè đậu xanh rất ngon, tủ lạnh nhà Phái Nhiên luôn có cái này rồi cái kia, đủ thứ đồ ăn ngon, giống như cửa hàng quà vặt vậy.

Trì Diễn Hạo vốn không thèm ăn, hắn chỉ cần một ngày ba bữa no là được, thế nhưng theo Phái Nhiên càng ăn không ngừng tay, rõ ràng là ăn nhiều quen miệng, thấy cái gì cũng muốn cắn thử một cái, rảnh rỗi lại muốn ngậm hai viên ô mai trong miệng đã tốt rồi.

Nhưng tiếc là, Trì Diễn Hạo đã chủ động đề nghị trong lúc ôn tập tuyệt đối sẽ không đến nhà Phái Nhiên, vì khi qua đó hắn sẽ ăn cái này, nghịch nghịch cái kia, rồi lại làm trò gì đó, nhất định bài thi sẽ hỏng mất.

Trì Diễn Hạo mơ màng nghe Phái Nhiên nói, thỉnh thoảng lại đáp lại một câu, gió từ điều hòa trong phòng thổi trên đầu hắn, “tinh linh lượng, thấu tâm lương”. (晶晶亮, 透心凉: khẩu hiệu của Spite bên TQ :)) )

Chợt, sau khi Phái Nhiên nói một đoạn thật dài cái gì rồi cái gì đó, cuối cùng lại hỏi: “Vậy cậu tới không? Nhà của tớ?”

Hả hả?

Trì Diễn Hạo cào cào tóc: “Tới nhà cậu?”

Phái Nhiên ở đầu bên kia mỉm cười: “Cậu không nghe tớ nói ?”

“Không có nghe.” Trì Diễn Hạo trả lời, điệu bộ trung thực, chân thật thành khẩn.

“Mới đây ông ngoại tớ vừa nhập viện, tới khi nghỉ hè sẽ về nhà, nhà tớ lại không có ai, ông ngoại sợ vắng vẻ nên muốn tớ mang bạn bè về nhà chơi, náo nhiệt đôi chút.” Phái Nhiên lại giải thích sơ lược thêm lần nữa, vậy mà lúc nãy hắn còn rào đón một lúc thật lâu, không ngờ Trì Diễn Hạo lại không thèm nghe.

Trì Diễn Hạo lại gãi gãi đầu, trong phòng chỉ có một mình hắn, mọi người đã đến thư viện tự học, còn lại cái tên ngại vầng dương quá to bên ngoài nên lười ra khỏi phòng là hắn, hưởng gió mát từ điều hòa, không chút ngại ngần ôm điện thoại nấu cháo.

“Tớ… suy nghĩ đã…” Trì Diễn Hạo nói, vẻ như rất rụt rè, xoay xoay cây bút trong tay.

Phái Nhiên cũng không thúc giục, lúc nào hắn cũng am tường lấy lùi làm tiến. Trì Diễn Hạo treo điện thoại, không còn tâm trạng học bài nữa, nghịch bút chì và tẩy xong cúi người xuống thử tìm xem mình có giấu cái gì ngon không.

Trì Diễn Hạo là người không biết trữ thức ăn vặt, tất nhiên cũng chẳng giấu thứ gì bên cạnh mình, tìm nửa ngày cũng chỉ thấy một chén mì ăn liền. Hắn nản chí đứng dậy ra ngoài bồn nước lấy nước, đun nước thật nóng rồi sẽ làm mì gói ăn.

Ghé ngang bàn của Xá Trưởng, chợt thấy trên bàn có một bịch xúc xích đã mở, Trì Diễn Hạo nhìn trái nhìn phải, không kiềm được lén cắp lấy hai cây, sau đó ôm tô mì nhảy vụt ra khỏi cửa.

Trì Diễn Hạo trộm xúc xích của Xá Trưởng rồi tất nhiên sẽ đền lại cho hắn. Ăn mì xong, Trì Diễn Hạo lập tức tới siêu thị mua xúc xích, loại to nè loại nhỏ nè đều mua một gói, tiện tay lấy thêm đủ loại quà vặt, bê một đống lớn trở về ký túc xá.

Thế nhưng nảy sinh ra một vấn đề, chẳng ngờ xúc xích của Xá Trưởng không phải to cũng không phải nhỏ, mà là trung bình.

Trì Diễn Hạo gãi gãi đầu, nhìn ra vầng thái dương to lớn ngoài cửa sổ, rụt cổ ngồi xuống bàn giả bộ như không có gì xảy ra.

Tối đó Phái Nhiên lại gọi tới, hỏi Trì Diễn Hạo đã nghĩ được chưa, Trì Diễn Hạo nói còn muốn cân nhắc thêm một chút, Phái Nhiên vẫn không nói nhiều, rất nhanh đã cúp điện thoại.

Bảy giờ hơn, Cung Kỳ Quân trở về, ồn ào nói chỗ ngồi trong thư viện đã bị chiếm mất, hơn nữa người trong khoa kia cũng chẳng có chút phẩm chất, hắn vừa ra ngoài mua cơm một chút bọn họ đã cướp mất chỗ ngồi, thật quá đáng giận.

Trì Diễn Hạo quay đầu lại đệm vào: “Đáng giận tột cùng!”

Hai người sôi sục hận thù hoa tay múa chân một hồi lâu sau, bỗng Cung Kỳ Quân đưa ra chuyện qua nhà Phái Nhiên chơi, thì ra hắn đã nhận lời Phái Nhiên, bởi vì giữa kỳ nghỉ vùng Phái Nhiên ở có mở một triển lãm hoạt hình rất lớn.

Trì Diễn Hạo gãi gãi đầu, bây giờ hắn có hơi muốn tới nhà Phái Nhiên rồi, nếu đã biết quả thực không phải chỉ có một mình hắn.

Có lẽ nhà Phái Nhiên sẽ có đầu bếp riêng, chắc chắn không chỉ có một người, trong đó có một chuyên gia về thức ăn của Nhật Bản, không chừng còn có cả quản gia, mùa hè vận áo đuôi tôm màu đen không thấy chút mồ hôi, rồi thì nhà Phái Nhiên hẳn là một tòa biệt thự màu trắng ba tầng nho nhỏ, nữ hầu thành đàn, phía sau biệt thự có một hồ bơi thật to, từ tầng ba trông ra ngoài là cảnh biển vô song trong truyền thuyết.

Ừm, Trì Diễn Hạo thừa nhận lần trước hắn nói muốn làm bảo mẫu của nhà Phái Nhiên là nói khoác, khi hắn nghĩ phải đến nhà Phái Nhiên thì có chút… run chân.

Trì Diễn Hạo nghĩ mình quả thực rất thuần khiết, đến tận bây giờ vẫn còn giữ được nét e dè như con gái mười tám.

Dù cho thân thể đã bẩn, nhưng tâm hồn vẫn rất thuần khiết.

Trì Diễn Hạo thuần khiết lại gãi gãi cái đầu thuần khiết của mình, tối qua màng tang (huyệt Thái Dương) bị muỗi chích sưng thành một cái bọc to độc khí bức người, ngứa muốn chết.

Hắn đành buông tay khỏi sự nghiệp bài vở, bắt đầu thảo luận với Cung Kỳ Quân về một ngàn linh tám loại suy đoán liên quan tới nhà của Phái Nhiên, nhạc nền là tiếng kêu gào của Xá Trưởng vừa mở cửa trở về —–

“Sao bịch xúc xích của tớ có hai cây phồng to ra vậy!”

Hè đến, Trì Diễn Hạo tới nhà Phái Nhiên chơi.

Cùng đi theo chỉ có thêm một người là Cung Kỳ Quân, vừa thi xong bọn họ đã đi ngay trong ngày, theo thường lệ sẽ có người tới đón Phái Nhiên, một chiếc BMWs X5 màu đen. Trì Diễn Hạo chợt nhớ cha hắn rất thích chiếc xe này, lúc nào cũng nói muốn mua nhưng vẫn tiếc phải bán chiếc Sanata rách nát, không ngờ hôm nay đã được ngồi trước cha. Trì Diễn Hạo không kiềm được muốn nhắn tin khoe với cha hắn, nhưng lại nghĩ đến vô vàn ác nghiệt tạo ra trong một phút khoái trá, hắn đành kiềm nén cơn xúc động.

Chiếc xế hộp đen duyên dáng nhẹ nhàng lăn bánh, chỉ hơn ba tiếng sau đã đến nhà Phái Nhiên. Chiếc xe tiến vào một khu vực cảnh vật có hơi u tĩnh, Trì Diễn Hạo ngồi ở phía sau với Cung Kỳ Quân, hai người vin vào cửa sổ dòm ra ngoài, thoạt tiên trong tầm mắt chỉ có một mảnh xanh um của cây cối, rồi bất chợt giữa những dải tường màu xanh nhạt hiện ra một tòa biệt thự phía sau hàng rào sắt.

Trì Diễn Hạo sặc một ngụm khí, ngôi nhà này còn có một cây cột cẩm thạch thật to nữa! Chợt hạ tầm mắt một chút, có thật nhiều nhà vừa cao vừa rộng, lại tầng tầng lớp lớp! Đây là khu biệt thự gì vậy!!

Tất nhiên đó không phải là nhà của Phái Nhiên, nhà của Phái Nhiên còn ở sâu bên trong, ngôi nhà đó ở cạnh bờ hồ, một nửa lơ lửng trên mặt nước, trông cứ như đang bay.

Cũng là một tòa nhà màu xanh, có rất nhiều tầng vòng tới vòng lui, trên mái trông rất phức tạp, hơn nữa còn có một đài quan sát.

Cái thứ đó gọi là đài quan sát sao???

Trì Diễn Hạo kéo hành lý của mình ra khỏi gara, lần thứ hai sâu sắc cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân mình.

“Mùa hè ông ngoại mới tới đây, thực ra nhà của tớ vốn ở trung tâm thành phố.” Phái Nhiên tiến tới, tiếng nói đưa vào tai Trì Diễn Hạo.

Có lẽ là giải thích cũng là che giấu, nhưng mà nhà của Phái Nhiên vốn không phải giàu bình thường, Trì Diễn Hạo cũng không cảm thấy quá kinh hãi.

Có người ra mở của cho Phái Nhiên, đó chỉ là một dì bảo mẫu thông thường, Trì Diễn Hạo ở phía sau Phái Nhiên quay đầu nhìn tới nhìn lui, không tìm thấy những cô hầu gái trẻ trung xinh đẹp, không khỏi có chút thất vọng.

Ba người bọn họ đi vào bên trong, vẻ bề ngoài hoa lệ của ngôi nhà thoạt trông có chút áp lực, nhưng thật ra bài trí bên trong không quá xa hoa, ngược lại rất nhẹ nhàng đơn giản theo phong cách tự nhiên, khiến cho người vừa bước vào cảm thấy rất thoải mái.

Trong phòng khách, có một ông lão rất có tinh thần, đang ngồi uống trà xem báo.

Đó là ông ngoại của Phái Nhiên.

Ông ngoại thấy ba người bọn họ, nở một nụ cười thân thiện, thoạt nhìn cũng từ ái thân thiết không khác gì khi vừa khai giảng .

Nhưng mà Trì Diễn Hạo sẽ không khuất phục, hắn đã hiểu được bản chất của ông ngoại rồi!

Còn về phải khuất phục cái gì thì… Trì Diễn Hạo còn chưa nghĩ tới.

Hắn sờ sờ mũi, ngoan ngoãn học theo Phái Nhiên gọi: “Ông ngoại.”

Cung Kỳ Quân bên cạnh cũng bắt chước hắn thưa hai tiếng: “Ông ngoại.”