Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem!

Chương 18: Đến rồi sao?




PHÒNG KHÁCH

Diệp Bối Bối bưng lên một tách trà nóng, mang tới trước Trần Lâm nhẹ nhàng đặt xuống:

" Bác Lâm, dùng trà đi "

" Được rồi, Tiểu Bối. Hôm nay đi học về con còn đi làm thêm nữa, những việc này cứ để cho bác làm, con lên phòng học rồi nghỉ ngơi sớm đi. " - Trần Lâm nhìn Diệp Bối Bối hiền hậu nói.

" Thành Thành vẫn chưa về ạ? " - Diệp Bối Bối cười nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Lâm nói.

" Nó vẫn chưa về. Hôm nay nó tới nhà bạn chơi nên về trễ, con lên học bài và nghỉ ngơi đi. Để bác đợi nó là được rồi " - Trần Lâm hiền từ nói.

" Hôm nay buổi học đầu tiên mà nó đã quen bạn mới rồi ạ? Còn thân thiết như thế? " - Diệp Bối Bối thắc mắc lên tiếng.

" Thằng bé hòa đồng, chắc cũng dễ hòa nhập với môi trường mới " - Trần Lâm vui vẻ nói.

Diệp Bối Bối trầm tư một lúc rồi đứng dậy xin phép Trần Lâm sau đó đi lên phòng. Nó cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế!

Trần Lập Thành đứng ở bên ngoài, dựa lưng vào tường ngẩng đầu lên nhìn xa xăm ra bên ngoài bầu trời đêm đầy sao. Cậu không muốn nó lo lắng, đợi khi nó đã lên phòng, Lập Thành mới bước vào bên trong.

" Thành Thành, con về rồi sao? " - Trần Lâm đang nhâm nhi tách trà thì nghe tiếng động liền quay người nhìn ra.

" Vâng. Con hơi mệt, con lên phòng nghỉ ngơi trước nhé. Ba ngủ sớm đi " - Lập Thành cố gắng tránh né tầm nhìn của Trần Lâm rồi đi nhanh lên tầng trên.

" Thằng bé sao thế nhỉ? " - Trần Lâm suy tư nhìn theo bước đi của cậu.

Trần Lập Thành vừa mở cửa phòng ra thì giật bắn khi thấy Diệp Bối Bối đã ngồi sẵn trên giường đợi cậu.

" Á chị. Sao chị ở đây? " - Trần Lập Thành hơi cúi gầm mặt xuống nói.

Diệp Bối Bối khoanh hai tay trước ngực bước tới trước mặt Trần Lập Thành nghiêm nghị nói:

" Ngẩng đầu lên "

" Chị làm sao vậy? Chị về phòng đi, em còn phải tắm rửa nghỉ ngơi nữa. " - Lập Thành vẫn đứng im lên tiếng.

Diệp Bối Bối lúc này đã không còn đứng yên nữa, nó nhanh tay kéo vạt áo của Lập Thành lên, đúng như nó nghĩ, cả người Trần Lập Thành đầy những vết bầm tím.

" Chị! " - Trần Lập Thành gắt lên đẩy tay nó ra rồi nhìn qua hướng khác, cậu không muốn nhìn thẳng vào Diệp Bối Bối, đặc biệt là trong lúc này. Cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại từ nó.

Diệp Bối Bối cũng không nói gì thêm, cầm lấy tay cậu kéo tới bàn học rồi ấn định cậu ngồi xuống ghế.

" Chị làm gì? " - Trần Lập Thành cau mày nói. Những lúc như thế này, cậu chỉ biết thể hiện thái độ khó chịu. Như thế trông cậu sẽ bớt đáng thương hơn. Có đúng không?

" Em biết kẻ nào làm không? " - Diệp Bối Bối vừa nói vừa lấy hộp thuốc sức lên cho cậu. Lập Thành có ý từ chối nhưng bị nó ngăm lại, đành để cho Diệp Bối Bối sức thuốc.

" Cũng may, vết thương đã được xử lý. Sẽ nhanh chóng lành thôi. " - Diệp Bối Bối vừa cẩn thận sức thuốc vừa ân cần nói - " Dù ở trong hoàn cảnh nào, môi trường nào em cũng không được khuất phục cái ác. Nếu không thể chiến thắng cũng phải kiên cường mà đứng dậy. Tuyệt đối không được cúi đầu trước ai. Nghe rõ chưa? " - nói xong Diệp Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn cậu như chờ đợi một câu trả lời.

Trần Lập Thành nhìn vào ánh mắt đầy hi vọng của Diệp Bối Bối, cậu cảm giác như mọi chuyện vừa sảy ra đều nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cậu đã từng tự nhủ phải mạnh mẽ để bảo vệ Diệp Bối Bối và Ba cậu. Nếu những chuyện như thế này đã khuất phục cậu thì cậu không xứng đáng với sự kì vọng ở nó. Nghĩ tới đây, Trần Lập Thành khẽ gật đầu với nó. Diệp Bối Bối chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi tiếp tục sức thuốc cho cậu. Bằng mọi giá, cậu phải giữ gìn nụ cười ấy.

" Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi " - Diệp Bối Bối dọn dẹp gọn gàng rồi đặt hộp thuốc trở lại vị trí cũ sau đó bước tới vỗ nhẹ vai cậu dặn dò rồi đi ra.

" Chị... " - Trần Lập Thành gọi rồi ngưng lại một lúc. Diệp Bối Bối đứng ở cửa quay đầu vào nhìn cậu, Lập Thành lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nó - " Em sẽ không bị khuất phục đâu. Bởi vì... Em là em trai của chị "

" Không ai có thể phủ nhận điều đó " - Diệp Bối Bối nghe xong thì bật cười nói rồi quay người đi - " Em trai, ngủ ngon! "

Cánh cửa đóng lại im lìm, Trần Lập Thành nở một nụ cười nhẹ. Diệp Bối Bối là thần tượng của cậu, là người cậu muốn bảo vệ, từ lâu cậu đã xem nó là chị ruột của mình, là một người đáng nhận được sự kính trọng từ cậu và cậu sẽ không để chị của mình thất vọng!

***

QUÁN BAR

" Chị! Chuyện em nhờ chị sao rồi? " - Đinh Gia Bảo nghiêng người nhìn Đinh Nhã Kì chờ đợi.

" Chuyện gì? Chị có hứa với em cái gì sao? " - Đinh Nhã Kì nhíu mày nhìn cậu.

" Ơ chị? Cái vụ em muốn theo anh Thiên Vũ ấy, chị không nhớ sao? " - Đinh Gia Bảo giãy nảy nói

" À, chị đã hỏi qua Hạo Nhất Nam rồi, nhưng bọn họ không có nhu cầu thu nhận ai. Nhưng sao tự nhiên em lại muốn Thiên Vũ thu nhận em? " - Đinh Nhã Kì nâng li rượu trên tay nhâm nhi nói.

" Chị không biết hay sao? Mặc dù bọn họ không thành lập bang nhưng tên tuổi ba người bọn họ rất có tiếng trong giang hồ. Nếu em được bọn họ thu nhận thế chẳng phải em cũng có một chút tiếng tăm sao? Những người khác sẽ nhất nhất nghe theo lời em " - Đinh Gia Bảo đắc chí nói.

" Em như thế còn chưa đủ tiếng tăm hay sao? Chị đã nghe người khác nói lại rồi. Học thì không lo học, suốt ngày chỉ biết tụ tập chơi bời, phá phách. Cẩn thận chị mách Cậu, tống em sang Mĩ đấy " - Đinh Nhã Kì lớn tiếng đe dọa.

" Em làm chị cái kiểu gì thế? Suốt ngày dọa thằng nhỏ không vậy? " - Hạo Nhất Nam không biết từ đâu bước tới ngồi xuống ghế đối diện Đinh Nhã Kì bật cười lên tiếng.

Đinh Gia Bảo mới đầu có chút sợ nhưng nhìn thấy Hạo Nhất Nam vội chuyển hướng sang anh.

" Đúng vậy, chị ấy suốt ngày chỉ biết bắt nạt em thôi. Anh! Hay là anh nói với anh Thiên Vũ và anh Viễn Minh thu nhận em đi " - Đinh Gia Bảo vươn người về phía Hạo Nhất Nam nói với giọng điệu đầy hi vọng.

" Tốt nhất em nên nghe lời chị, học hành tốt đi nhóc. " - Hạo Nhất Nam đưa tay về phía trước vò đầu Đinh Gia Bảo nói.

" Hừ. Em đã lớn rồi mà " - Đinh Gia Bảo hất nhẹ tay Hạo Nhất Nam xuống rồi nói tiếp - " Em rất hâm mộ ba anh, ba anh hãy thu nhận em đi, được không? "

" Nhóc, anh nghĩ em nên học hành trước đi đã. Biết đâu sau này cũng rất có khả năng đấy, em rất có tố chất " - Cao Viễn Minh bước tới đặt li rượu whiski xuống trước mặt Hạo Nhất Nam nghiêng đầu nhìn Đinh Gia Bảo nói.

" Thật ạ? Anh nói thật sao? " - Đinh Gia Bảo mắt sáng lên nhìn Cao Viễn Minh.

" Anh đừng hùa theo đứa trẻ này nữa " - Đinh Nhã Kì nhíu mày nhìn Cao Viễn Minh.

" Chị, sao chị cứ xem em là trẻ con mãi như thế nhỉ? Chị người lớn thì chị dành lại anh Thiên Vũ xem nào? Nhìn kìa, anh ấy đang ngồi với cô gái khác đấy " - Đinh Gia Bảo lên tiếng phản bác Đinh Nhã Kì rồi chỉ về phía Triệu Thiên Vũ đang ngồi cùng Khổng Nguyệt San ở trên quầy pha chế.

" Trẻ con " - Đinh Nhã Kì quay sang lườm Đinh Gia Bảo một cái rồi lẳng lặng đưa li rượu lên nhâm nhi. Bây giờ cô chưa ra tay, không đồng nghĩa với việc cô từ bỏ, chỉ là còn rất nhiều chuyện hay ở phía trước!

Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam cũng chỉ biết nhìn nhau cười. Trong ba người, Triệu Thiên Vũ là kẻ lạnh lùng nhất nhưng cũng là kẻ đào hoa nhất, cả hai không hẹn mà đều quay đầu nhìn vào góc bàn khuất phía trong, Đồng An ngày hôm nay không tới!

***

SÂN THƯỢNG TRƯỜNG S.M

Một ngày mới nữa lại bắt đầu, hôm nay có vẻ yên bình hơn. Trần Lập Thành quan sát xung quanh, những người hôm qua đánh cậu vẫn đang hướng mắt về phía cậu nhưng không có động thái gì.

Cất vội cặp sạch trên bàn, cậu vụt chạy đi, hướng sân thượng ngày hôm qua mà tới.

" Đến rồi sao? " - Hải Thần vẫn ngồi ở góc cũ hướng tầm mắt nhìn ra xa xuống thành phố dưới cái nắng nhẹ nhàng của buổi sớm tinh mai. Cách đây hai năm, cậu chính là thú vui của người khác. Sau hai năm, cậu có được mọi thứ cậu muốn nhưng lại mất đi một người chị!

" Anh biết tôi sẽ tới sao? " - Trần Lập Thành thắc mắc lên tiếng - " Tại sao hôm qua anh lại cứu tôi? "

" Một tuần nữa tôi sẽ bay sang Pháp với ba mẹ. Một tuần này cậu có thể sống yên ổn. Nhưng sau khi tôi đi, có thể sẽ không còn những ngày tháng bình yên đâu! " - Hải Thần nói nhưng vẫn không nhìn lại Lập Thành mà hướng mắt nhìn ra xa.

" Tại sao anh lại giúp tôi? " - Trần Lập Thành bước tới gần Hải Thần hơn, lên tiếng.

" Cách đây hai năm, tôi cũng là một học sinh vào trường với tư cách là học sinh nhận học bổng. Tất cả những thứ tồi tệ nhất, tất cả những trận đòn roi mà bọn nhà giàu khi ngứa tay ngứa chân đều trút lên tôi, Thừa-sống-thiếu-chết! " - Hải Thần nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhìn Trần Lập Thành.

" Vậy làm sao anh có thể vượt qua được? " - Trần Lập Thành cũng đi tới ngồi đối diện với Hải Thần, tựa lưng vào thành lan can thắc mắc.

" Lúc đó có một người... Đã đứng ra bênh vực tôi. Mỗi khi tôi bị bắt nạt, chị ấy đều tới kịp lúc. Chị ấy là người duy nhất đã đưa tay ra kéo tôi đứng dậy... Nhưng đáng tiếc... " - Hải Thần nói, khuôn miệng như nở một nụ cười nhẹ.

" Nhưng đáng tiếc sao ạ? Bây giờ chị ấy đang ở đâu? " - Trần Lập Thành tò mò hỏi.

" Cậu không cần biết. Tôi muốn giúp đỡ cậu! Hi vọng khi có thể giúp đỡ người khác, cậu cũng sẽ sẵn lòng. Nhưng muốn giúp đỡ người khác trước hết cậu hãy biết tự bảo vệ bản thân. Sau mỗi giờ học, cậu hãy tới đây gặp tôi " - Hải Thần ánh mắt sâu xa nhìn ra bên ngoài nói rồi đứng dậy quay người đi. Trần Lập Thành vẫn ngây người ra một lúc rồi mới đứng dậy quay đi.