Mike gõ cửa phòng khám trước khi bước vào. Anh mỉm cười với Lisa Tandry, lúc này đang chúi mũi vào một cuốn sách. Anh nhìn lại đồng hồ đeo tay của mình. Anh đã chạy về đúng giờ, và lấy làm mừng vì điều đó. Lisa ghét phải đợi. Bà mẹ bận bịu của ba đứa con, người làm việc toàn thời gian ở ngoài nhà mình, không bao giờ có lúc nghỉ ngơi - thậm chí cả khi chị nên làm vậy.
Lisa trông không có vẻ phấn khích khi bỏ cuốn sách của mình xuống, nhưng đúng là chị cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Mike liếc qua hồ sơ của chị và mỉm cười. Một y tá đã ghi “béo” thay vì cân nặng của cô. “Chị lại đang làm các y tá phải một phen khổ sở đúng không Lisa? Có vẻ như chị đã từ chối đứng lên cân.”
Lisa khoanh tay lại. “Tôi béo. Tôi đã tăng ba mươi cân vì prednisone. Nếu anh muốn biết tôi béo đến mức nào, hãy tự đi mà tính toán. Hơn nữa, có vẻ như anh sẽ không thay đổi phác đồ điều trị vì tôi trông giống một con voi hơn là một con linh dương. Đúng vậy không hả?”
Mike bước lại gần hơn và bóp nhẹ lên vai chị. “Trông chị không giống một con voi, và tôi lấy làm tiếc về chuyện tăng cân.”
Lisa nhún vai. “Đó không phải lỗi của anh, nhưng chắc chắn trách cứ anh sẽ làm tôi thấy thoải mái hơn. Prednisone không chỉ làm tôi muốn ăn mọi thứ không bị đóng đinh ghim chặt xuống, nó biến tôi thành một ả tính khí rồ dại. Những cơn cuồng nộ quả thực đang sống sờ sờ trong nhà tôi. Tôi xin thề hôm trước có lẽ tôi đã gây ra án mạng nếu đứa út không ở trong xe cùng tôi. Một gã ngớ ngẩn nào đó phải mất đến hai lần chuyển đèn xanh để rẽ trái. Thiếu chút nữa tôi đã lao ra khỏi xe để lôi tuột cả gã đó lẫn con chó với bản mặt đá-tôi-đi đang ngồi trên lòng gã ra ngoài qua khung cửa để mở và nện gã bất tỉnh. Nhưng có lẽ ngay vào lúc ấy gã đã bất tỉnh rồi, và chính vì thế mà tôi nổi điên.”
Mike ghi lại chi tiết này vào bệnh án của chị. “Bây giờ chị cảm thấy thế nào? Đã quay lại mức một trăm phần trăm chưa?”
“Gần được. Tôi vẫn chưa thể chạy được.”
Mike nhìn qua bệnh án của người phụ nữ. “Thế trước đó chị có thể không?”
Lisa đứng dậy khỏi ghế đi tới bàn khám, và vung tay đập mạnh vào vai anh trên đường đi. Mike bật cười. Rõ ràng chị ta đã cảm thấy khá hơn. Lần cuối cùng anh gặp chị, hai tuần trước đây, họ đã tranh cãi kịch liệt về chuyện dùng steroid truyền tĩnh mạch. Anh muốn Lisa ở lại bệnh viện vài giờ để truyền tĩnh mạch một liều steroid vì tình trạng của chị lúc đó rất tệ, và steroid truyền tĩnh mạch hiệu quả hơn nhiều so với dùng đường uống. Chị ta đã nói với anh chị không thể làm thế. Hôm đó là sinh nhật con gái chị, và chị dự kiến đón tiếp mười hai cô bé vào trưa hôm sau, thế mà chị vẫn chưa trang trí nhà hay làm bánh. Sự thật là thậm chí chị còn đang không thở nổi. Họ đã cùng thỏa hiệp, và chị chấp nhận tiêm hai mũi steroid, mỗi bên cánh tay một mũi. Anh cũng chẳng buồn bận tâm cho chị biết chị sẽ gặp khó khăn lớn trong việc trang trí nhà cửa vì hai cánh tay sẽ đau tới mức khó lòng giơ được lên quá đầu. Anh đoán kiểu gì rồi chị cũng sẽ nhận ra.
Anh nghe tim cho người phụ nữ rồi đi ra phía sau chị. “Kéo lưng áo lên cho tôi.”
“Cứ như thể anh không tự làm được ấy.” Chị cằn nhằn, nhưng cuối cùng cũng làm như anh yêu cầu. Chị vẫn còn thở khò khè, và sáu lần hít thở sâu, chị bật ho một tràng.
“Chị có vẻ khá hơn so với hai tuần trước, nhưng vẫn chưa thể chạy được đâu. Hãy thử khởi động trước, và giữ nó ở mức độ một cuộc đi bộ.”
Anh khám tai chị.
“Tôi không nhớ có hỏi lời khuyên về giặt giũ.” Chị quay đầu lại để anh có thể khám tai bên kia cho mình.
Mike đảo mắt tránh đi. “Chị biết tôi đang nói về điều gì. Tôi muốn chị dùng ống xịt của chị mười lăm phút trước khi tập và thêm lần nữa ngay trước khi bắt đầu. Há miệng ra và nói “A”.
Lisa làm theo. Họng của chị trông có vẻ bình thường. “Tôi ghét mấy cái ống xịt đó.”
“Bác sĩ Flynn, có cuộc gọi trên đường dây số hai. Bác sĩ Flynn, cuộc gọi đường dây hai.”
“Tôi biết thế. Nhưng nếu chị muốn chạy trở lại, hãy cố gắng dùng chúng.” Mike đặt bệnh án của Lisa xuống bàn. “Chị có thể thứ lỗi cho tôi một phút không?”
“Tôi có lựa chọn nào khác không đây?” Người phụ nữ cầm cuốn sách của mình lên, mỉm cười và phẩy tay xua anh đi.
Mike bước ra ngoài sảnh. Millie đứng bên bàn và vẫy anh lại.
“Thỏa thuận thế nào nhỉ? Chị biết tôi không thích nghe điện thoại khi đang có bệnh nhân.”
Bà y tá giơ ống nghe lên. “Có ai đó từ Eastern Heart Specialists đang gọi cho cậu. Cậu cần nghe máy.”
Anh hầm hừ nhưng rồi vẫn nghe máy. “Xin chào, tôi là bác sĩ Flynn đây.”
“Bác sĩ Flynn, tôi là Timothy Boyd. Tôi là phó chủ tịch phụ trách nhân lực tại Eastern Heart Specialists, chúng tôi nằm trong danh sách mười cơ sở điều trị tim mạch hàng đầu trên cả nước.”
“Vâng, ông Boyd. Tôi biết rõ về EHS.”
“Hay lắm. Chúng tôi đang mở rộng hoạt động, và chúng tôi đang muốn tuyển thêm một bác sĩ chuyên khoa phổi, ai đó có bằng cấp về chuyên khoa phổi cũng như chăm sóc tích cực. Ông được đánh giá rất cao. Tôi hy vọng chúng tôi có thể thuyết phục ông tới dự một cuộc phỏng vấn.”
“Vâng. Tôi rất quan tâm, nhưng thật không may, tôi không thể thu xếp được cho tới...” Mike lần theo lịch trên điện thoại di động của anh để tìm một ngày anh có thể vắng mặt tới tận giữa buổi chiều. “Ông thấy sao về ngày thứ Tư sau Ngày Tưởng Niệm?” Bên cạnh anh, Millie đang nhảy lên nhảy xuống theo đúng nghĩa đen.
“Xem nào, vậy cũng được. Buổi sáng có thích hợp với ông không?”
“Hoàn toàn thích hợp. Càng sớm càng tốt.”
“Chín giờ được chứ?”
“Được.” Mike bổ sung cuộc hẹn vào lịch của anh.
“Tốt. Tôi sẽ gửi cho ông một số thông tin về hoạt động chuyên môn cũng như hướng dẫn để tới văn phòng của chúng tôi.”
“Hay lắm, ông Boyd. Tôi sẽ để y tá của tôi nghe điện thoại cung cấp cho ông địa chỉ của tôi cũng như bất cứ điều gì khác ông cần. Tôi xin lỗi phải đi ngay, nhưng tôi có một bệnh nhân đang đợi.”
“Tôi hiểu. Rất mong sớm được gặp ông. Chúc ông kỳ nghỉ vui vẻ.”
“Cảm ơn ông. Chúc ông kỳ nghỉ vui vẻ. Vậy tôi sẽ gặp ông vào thứ Tư, ngày ba mươi tháng Năm.”
Mike đưa điện thoại và bằng lái xe của anh cho Millie. “Chị có thể giúp tôi đọc cho ông Boyd địa chỉ của tôi và bất kỳ thứ gì ông ấy cần không? Tôi cần quay vào với bệnh nhân.”
Millie cười hết cỡ miệng, đến mức khuôn mặt bà như tách làm đôi. “Được chứ, bác sĩ, tôi rất sẵn lòng.”
Khi quay lại, anh kiểm tra để đảm bảo tất cả các đơn thuốc của Lisa đều được cập nhật trước khi anh ngồi xuống bên cạnh chị. “Vậy bây giờ chị cảm thấy thế nào?”
“À, để xem đã. Cái gì đã diễn ra hai tuần qua trong cuộc đời hoang dại cuồng loạn của tôi nhỉ?” Chị nghĩ một lát rồi cười hết cỡ. “Con trai tôi cạo nhẵn nửa một bên lông mày và đổ lỗi cho các em gái nó. Thằng bé nói mấy con bé lén vào phòng nó và cạo mất phần lông mày ấy khi nó đang ngủ. Anh có tin nổi nó thực sự tin tôi sẽ mắc lỡm nó không? Khi cuối cùng tôi buộc được nó phải thừa nhận nó đã nói dối, con trai tôi bảo nó làm thế vì lúc nào nó cũng gặp rắc rối còn mấy đứa con gái thì chẳng bao giờ bị thế.”
Mike bật cười. “Trevor mấy tuổi rồi?”
“Mười hai. Và bây giờ nó lượn lờ khắp nơi với một bên lông mày rưỡi. Tôi bảo nó lý do nó luôn gặp rắc rối là vì nó luôn làm những việc xấu. Thật may, mấy đứa con gái vẫn chưa bắt đầu trò đó.”
Mike ngồi xuống. “Cứ cho chúng thời gian đi. Jodi rồi sẽ chẳng kém đâu.”
Đôi mắt Lisa sáng bừng lên. “Đã vậy rồi. Nó dành cả năm học nói về một cô bé tên là Ceekay. Tôi thực sự thấy ái ngại về đứa trẻ này vì trong một năm, con bé đã làm gãy cả tay lẫn chân. Tôi cũng tò mò không hiểu cái tên Ceekay từ đâu ra. Jodi kể cô bạn nó có tóc đỏ, vậy nên tôi hình dung ra cô bé không phải người châu Á. Thế là tôi tới trường Jodi vào dịp picnic cuối năm, và tôi hỏi cô giáo con bé Ceekay là ai. Cô ta nhìn tôi với vẻ buồn cười và nói trong lớp chẳng có cô bé nào tên là Ceekay cả.” Lisa đảo mắt tránh đi. “Ceekay hóa ra là một cô bạn tưởng tượng của Jodi. Và thử nghĩ xem, tôi đã tin chuyện đó suốt cả năm. Hoặc là con bé thực sự giỏi, hoặc là tôi quá ngớ ngẩn.”
Mike phá lên cười. “Jodi quả là rất giỏi.”
Mike luôn dành cho các buổi hẹn khám của Lisa thêm mười phút. Anh đã gặp chị từ lúc mới bắt đầu hành nghề. Dần anh đã biết về chị và các con chị rõ đến mức đôi khi chị đưa chúng đến cùng mình. “Còn Sarah thế nào?”
Lisa phẩy tay. “Con bé ổn thôi. Chỉ nhảy đến mức trái tim nhỏ bé của nó muốn văng ra ngoài. Hôm nọ tôi phải đưa nó đi tiêm, vậy là nó la toáng lên và giãy lên đành đạch. Tôi giữ nó trên lòng, đưa một chân kẹp lấy hai chân nó, hai tay ôm chặt lấy nó để nó không cựa quậy được, vậy mà con bé định cắn vào mặt tôi!”
Chuyện Sarah không ưa kim tiêm đã trở thành huyền thoại, nhưng Mike từng nghĩ khi cô bé được bảy tuổi, nó sẽ vượt qua được nỗi sợ hãi đó. Mike cố kìm không bật cười; cô bé này quả là giọt nước tràn ly.
Lisa ném về phía Mike một cái nhìn hậm hực. “Tôi đang mắng nó một trận, và chuẩn bị bảo nó xin lỗi bác sĩ, thì ông ta lại bảo là không có gì.” Chị lắc đầu. “Anh có tin nổi không? Không có gì, thật là quỷ quái! Con bé lúc ấy chẳng khác gì một con thú hoang.”
Lisa đứng dậy, cầm lấy túi của chị. Chị rõ ràng là bệnh nhân đem đến cho anh nhiều thách thức nhất, song cũng là một trong những bệnh nhân ưa thích của anh. Anh tiễn chị ra tận bàn đăng ký, đưa giấy tờ của chị lên bàn cho Millie. Trước khi trở vào, anh quay sang Lisa. “Chị hãy cẩn thận, và nếu không thể gặp được chị trước đó, tôi sẽ gặp lại chị sau bốn tuần nữa.”
Lisa đặt xắc tay lên bàn và quay sang Millie. “Cậu ta sẽ nhớ tôi khi tôi bình phục.”
Millie đáp lại. “Tất cả chúng tôi đều sẽ như thế.”
Mike trải qua phần còn lại của ngày hôm đó với nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. Anh không để cách hành xử của bác sĩ Meyer hay cuộc họp kín của các thành viên làm mình bận tâm nữa. Nếu lời đề nghị kia êm xuôi, anh sẽ có thể làm việc như một bác sĩ bình thường. Tất nhiên, giờ giấc làm việc của một bác sĩ luôn thay đổi, nhưng không có nghĩa chúng nhất thiết phải điên rồ.
Anh cảm thấy như thể đã sống cuộc đời của một người ngụ cư thường xuyên tại phòng khám. Nếu cuộc phỏng vấn trở thành lời đề nghị làm việc, có thể anh sẽ thực sự có thời gian ở bên Annabelle. Một chỗ làm tại EHS không chỉ giải quyết vấn đề về mặt xã hội của anh, nhiều khả năng nó cũng sẽ giúp giải quyết các khó khăn về tài chính và cho anh khả năng làm thay đổi thái độ các thành viên về vấn đề bác sĩ Meyer. Anh sẽ có nhiều sức nặng hơn nếu có hợp đồng làm việc chính thức với một cơ sở y khoa bên ngoài nơi này. Các thành viên sẽ sẵn lòng làm những gì cần thiết để anh không thể nói sau lưng ai đó.
Tranh thủ thời gian giữa lúc khám cho hai bệnh nhân, Mike nhắn tin rủ Annabelle đi ăn tối. Anh đang khám cho bệnh nhân tiếp theo thì điện thoại rung. Anh bồn chồn mong thật nhanh tới lúc anh được tự do để đọc câu trả lời của cô.
Điện thoại của Annabelle rung, làm gián đoạn công việc lên kế hoạch chuẩn bị cho cuộc triển lãm lớn tiếp theo. “Annabelle, cô có khách.”
Cô kiểm tra đồng hồ và tự hỏi thời gian đã trôi đi đâu. Cứ như thể cô vừa đánh mất ít nhất một giờ đồng hồ. Cô lướt qua một lượt các bản phác thảo và kế hoạch, nhấp một ngụm cuối cùng thứ cà phê nguội ngắt của mình trước khi bấm máy gọi lại cho người trợ lý. “Kerri, cô có thể mời ông ấy lên đây được không?”
Cô hối hả chống nạng tới trước gương, kiểm tra lại lớp trang điểm, sau khi xong việc với thỏi son, cô quay lại và nhìn thấy Mike đứng trên ngưỡng cửa, một nụ cười rạng rỡ bừng nở trên khuôn mặt. “Có chuyện gì vậy? Anh trúng độc đắc sao?”
Anh đá cánh cửa đóng sập lại và bước tới bên cô với vẻ nhẹ nhõm cô chưa từng thấy ở anh. “Làm sao em biết đã có gì xảy ra?”
“Em không rõ. Chỉ đơn giản là em biết thôi.”
Anh hôn cô, bế bổng cô lên, rồi quay cô vòng vòng.
Sau khi cô thôi không kêu thét lên nữa và ôm chặt lấy anh, cô lại thấy chân mình chạm đất và cô lại đang hôn anh. “Giờ cho em biết tin tốt lành đi.”
“Anh sẽ cho em biết trong lúc ăn tối.”
“Sao lại phải đợi?”
“Bởi vì anh nghĩ chúng ta sẽ gọi một chai vang hay champagne.”
“Chúng ta vẫn có thể, nhưng em muốn nghe nó ngay bây giờ.”
“Đã có ai cho em biết em thật thiếu kiên nhẫn chưa?”
“Phải. Thôi nào, nói đi.”
Anh đi vòng qua bàn, ngó vào sau những tấm bình phong cô đã dựng lên để che khuất đống đồ vẽ. “Anh vừa được một trong những cơ sở chuyên khoa tim mạch hàng đầu trong nước mời phỏng vấn.”
“Nhưng anh là bác sĩ chuyên khoa phổi. Anh sẽ làm gì ở một cơ sở chuyên về tim mạch?”
“Bác sĩ tim mạch và bác sĩ về phổi phối hợp với nhau rất chặt chẽ, nhất là khi anh có cả bằng về hồi sức cấp cứu và chuyên khoa phổi.”
Cô đã theo sau anh và đưa tay ôm lấy anh. “Ái chà, em không biết anh là bác sĩ chuyên khoa đấy. Tuyệt quá! Em rất mừng cho anh.”
“Cảm ơn em. Phải hai tuần nữa cuộc phỏng vấn mới diễn ra, nhưng họ nói anh được đánh giá rất cao, và họ cũng đã gọi điện tới hỏi về năng lực chuyên môn của anh. Millie, một trong những y tá cùng làm với anh, có nhắc tới chuyện này. Ơn Chúa là họ đã nói chuyện với đúng người duy nhất vẫn còn ưa anh. Người phụ trách nhân sự ở đó đã có nhận xét tham khảo từ bên ngoài phòng khám. Vì anh tin chắc không thể có được nhận xét tích cực từ các thành viên phòng khám, đây quả là một điều may mắn.”
“Anh đã báo cho mẹ anh biết chưa?”
“Chưa, thậm chí anh còn chẳng có thời gian gọi cho em. Mai anh sẽ báo cho bà biết.”
Annabelle tách khỏi vòng tay anh. “Hôm nay mẹ anh đã gọi cho em, nói bà muốn tới phòng trưng bày vào tuần sau để ngắm nghía một chút, ăn trưa và làm quen với em.”
“Sao nghe em nói cứ như sắp bị tra tấn vậy?”
Cô quay lại nhìn qua cửa sổ. “Em chưa bao giờ có một người bạn trai có bố mẹ ưa thích em. Hoặc họ căm ghét em, hoặc cố chịu đựng.”
Anh đưa tay ôm lấy cô. “Anh yêu em, và cả mẹ anh cũng sẽ yêu em.”
“Thích là đủ để em hạnh phúc rồi. Em nghĩ yêu sẽ là hy vọng quá nhiều.” Cô tựa đầu lên vai anh và khoan khoái tận hưởng cảm giác hai cánh tay anh ôm quanh người cô. Đã lâu rồi anh chưa ôm cô như thế. Cô nhớ anh nhiều đến mức làm chính cô thấy sợ.
“Annabelle?”
“Vâng?”
“Những tấm bình phong là sao vậy?”
“Không gì cả. Em chỉ thấy phát ốm khi nhìn vào những đống đồ vẽ đó.”
“Nhưng em là một nghệ sĩ.”
“Không, em từng là một nghệ sĩ. Nhưng giờ thì không. Ben để tất cả chúng ở đây để làm em bận tâm, nhưng em đã thu xếp xong chuyện đó. Vậy anh muốn ăn mừng ở đâu? Ở chỗ em hay chỗ anh?”
Mike hơi lùi lại, nhìn vào mắt cô theo cách làm cô cảm thấy anh có thể đọc được tâm trí cô. “Anh nghĩ chắc em muốn ra ngoài.”
Cô nới cà vạt của anh ra, cởi hai khuy trên cùng cái áo sơ mi anh đang mặc, trong lúc thì thầm vào tai anh. “Em nghĩ chúng ta nên kiếm một chai champagne cùng đồ ăn mang về nhà rồi ăn mừng trên giường. Anh thấy có được không?”
Cái hôn của Mike trả lời cho câu hỏi của cô.
Anh hôn cô thật dịu dàng, muốn tạo nên ham muốn một cách từ tốn, chắc chắn, nhưng Annabelle lại không hề muốn thế. Dường như đã hàng năm trời rồi anh chưa ôm cô trong vòng tay, chạm vào cô, cảm nhận cô. Bàn tay cô hối hả trượt xuống phía trước quần anh, nắm chặt lấy vật cương cứng của anh qua lần vải khiến anh phải khép chặt hai đầu gối lại để khỏi khuỵu xuống. Cô tìm đến anh như thể có được bao nhiêu từ anh cũng là chưa đủ, làm anh càng phấn khích hơn, vì cả anh cũng muốn cô dường như không bao giờ biết đủ. Đôi lúc bạn cần tiến tới nó thật nóng bỏng, cứng rắn và nhanh chóng
- ít nhất là lần đầu tiên. Anh có cả đêm để yêu cô, ngay bây giờ, cho dù chẳng có gì dịu dàng trong những điều cô muốn, và với anh thế cũng tốt.
Anh đã cương cứng suốt từ lúc bước qua cửa và nhìn thấy Annabelle mặc bộ váy ngắn tay tôn lên bộ ngực được may bằng một chất liệu khá óng ánh nhiều sắc mang màu xanh hải quân tương tự như màu mắt cô. Từ khoảnh khắc đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ tới là cởi tuột nó khỏi người cô. Các ngón tay Mike khao khát muốn mở khóa chiếc thắt lưng rộng bản ở hông cô và cởi bốn cái khuy giữ chiếc váy khép lại để khám phá xem cô mặc gì bên trong. Anh muốn hiện thực hóa giấc mơ ngắm nhìn cô không có gì ngoài một cái trench coat, và điều đó cũng đã cận kề.
Mike đã khép cửa ra vào khi anh bước vào, nhưng để làm chuyện anh muốn làm, anh cần nó được khóa trái. Vươn thẳng người hết chiều cao, anh kéo cô lại gần hơn, cơ thể cô nóng bỏng, mềm mại áp sát vào anh. Thật từ tốn, anh đẩy cô áp lưng vào cửa. Một bàn tay anh khóa cửa lại, trong lúc bàn tay kia lướt dần lên trên đùi cô, nâng gấu chiếc váy ngắn lên cho tới khi chạm vào làn da mềm mại trên mông cô. Khi đưa bàn tay trượt lên hông cô, anh khám phá ra chất vải ren của một chiếc quần lót dây. Anh khó nhọc nuốt khan, nâng chân cô lên áp vào hông anh, và ép vật cương cứng của mình sát vào cô. Có mùi hương của cam và vani, và Annabelle trở nên mạnh mẽ hơn khi cơ thể cô nóng lên. Rời nụ hôn khỏi môi cô, anh di chuyển thấp xuống, hôn lên cổ cô trong lúc xử trí hai khuy áo trên cùng và chiếc thắt lưng. Chiếc váy tụt xuống, cô giải thoát cho hai cánh tay của mình, vậy là nó dừng lại bên hông cô. Một chiếc áo lót trắng trơn che nửa bầu vú dâng khuôn ngực cô lên cho anh như một món quà. Hai núm vú sẫm màu hiện lên rõ mồn một qua lần vải trơn. Anh hé miệng áp lên nó và đưa núm vú căng cứng của cô thật sâu vào trong miệng mình.
Annabelle mở thắt lưng của anh, cởi chiếc quần dài, và lùa bàn tay vào trong quần đùi anh đang mặc. Một tiếng rên bật ra từ thật sâu trong cổ họng.
“Không.” Anh đang ở trong tình trạng nguy hiểm bị mất kiểm soát từ trước khi anh tiến vào trong cô, và không thể có chuyện đó. Anh kéo bàn tay cô ra khỏi quần mình, cô quàng hai cánh tay quanh cổ anh, làm anh mê mẩn bằng một cái hôn dài nóng hổi khiến anh thiếu chút nữa đổi ý. Thiếu chút nữa.
“Mike, em không nghĩ em có thể đợi được thêm nữa đâu. Làm ơn đi. Bây giờ.”
Anh xoay cô lại, kéo lưng cô quay ra trước mặt mình, và trong lúc anh vén mái tóc dài của cô sang bên và say sưa hôn lên cổ cô, anh đồng thời đi vài bước về phía mặt bằng phẳng phiu đầu tiên anh nhìn thấy. Bàn làm việc của cô. Chẳng buồn mất thời gian dọn dẹp đống giấy tờ bừa bộn, anh tựa cô vào bàn, móc ví ra khỏi quần, lấy bao cao su ra. Khóa thắt lưng đập lạch cạch xuống sàn nhà. Cô vén váy lên trong lúc anh lùa hai bàn tay lướt trên mông cô. Anh lách vào, và ôm lấy hông cô, giữ cô không động đậy. Cô thật chặt, ẩm ướt, nóng hổi, và đang dùng cơ thể siết chặt lấy anh. Điện thoại đổ chuông. “Khỉ thật.”
“Là Ben. Em phải nghe máy. Anh ta biết em đang ở đây.” Cô ngoái lại nhìn qua vai, và anh gật đầu, hít một hơi thật sâu, ghìm lại trong khi cô nhấc điện thoại.
“Vâng.”
Mike cúi người ra trước, tiến sâu hơn vào bên trong cô, và nghe thấy giọng Ben. “Cô có ra ngoài bây giờ không? Hay cô muốn tôi khóa cửa lại?”
“Không. Tôi đang dở việc. Tôi sẽ còn ở lại một lúc nữa, anh cứ khóa cửa lại.”
“Chỉ toàn công việc, không có vui chơi sẽ biến Annabelle thành một cô nàng rầu rĩ. Sao cô không đi cùng tôi?”
“Không. Cảm ơn. Tôi đang dở việc, và tôi đợi Mike đến. Khi anh ấy tới, chúng tôi sẽ cùng đi.”
“Cô có muốn tôi tới làm bạn với cô đến lúc ấy không?” Mike tận dụng việc cô đang chống khuỷu tay xuống bàn để đưa hai bàn tay anh lên mở khóa áo lót của cô. Cô bật ho khi anh bỏ chiếc áo ra và úp hai bàn tay lên ngực cô. “Không... ừm, không, cảm ơn anh. Tôi ổn cả.”
“Mọi thứ ổn cả đấy chứ? Nghe cô kỳ lắm.”
“Tôi vẫn ổn. Chỉ hơi có một chút... lơ đãng. Tôi, ừm, đang dở việc, như tôi đã nói rồi đấy.”
“Okay. Nếu cô chắc không cần tôi tới. Tôi có thể giúp được với bất cứ việc gì cô đang làm. Hai chúng ta có thể giải quyết công việc nhanh hơn. Sau đó cô sẽ sẵn sàng để chờ Mike khi anh ta đến. Cô chắc không cần tôi giúp chứ?”
Mike thì thầm vào tai cô. “Phải bước qua xác anh đã.”
“Phải, ý tôi là, không, cảm ơn anh. Tôi vẫn làm chủ được tình hình. Hẹn gặp anh ngày mai. Tạm biệt.” Cô bấm nút ngừng liên lạc, ném ống tổ hợp đi, và rên lên khi Mike gần như rút hẳn ra ngoài rồi lại vào. Hai cánh tay anh ôm chặt quanh cô, và cô đẩy người ra sau ép vào anh.
Khuôn miệng đang mở của Mike trượt theo một bên cổ cô lên tới bên tai cô. “Có thể phải cần thêm một thời gian nữa. Anh hy vọng em không chờ đợi anh tới quá sớm.”
“Không... không cần vội. Chỉ đừng dừng lại.”
Không có cơ hội để chuyện này xảy ra. Anh duy trì một nhịp thong thả. Cô bị giữ chặt bên dưới anh, bị anh bao bọc, kiểm soát, và nhận chìm vào trong khoái cảm.
“Của anh.” Một cơn sóng sở hữu thật dữ dội bùng nổ trong tâm trí anh, lao vụt qua miệng anh trước khi anh kịp kìm lại, khiến anh sững sờ.
“Vâng.”
Lời đồng ý của cô phá vỡ vòng kiềm tỏa anh đang áp đặt lên phần nguyên thủy hơn của mình, một khía cạnh cho tới lúc này chưa bao giờ chịu tụt lại đằng sau.
“Làm ơn đi. Bây giờ.” Cô rên rỉ, hơi thở đứt quãng, những cử động của cô trở nên cuồng loạn, cho tới lúc cô căng người lên mong được giải thoát và cầu xin. “Làm ơn...”
Anh thất bại trong cuộc chiến nhằm duy trì hoàn toàn sự kiểm soát khi anh tiến vào thật mạnh và nhanh, ghì lấy cô, đưa cả cô và chính anh tới đỉnh. Dòng máu chảy giần giật như búa bổ qua tai anh theo từng nhịp tim anh đập, hơi thở anh nóng hổi, nặng nề phả vào cổ cô. Anh tiếp tục tiến vào thêm, thêm nữa, cho tới khi cô vắt anh cạn khô. Anh đổ ập xuống người cô, hai chân run lẩy bẩy, không thể cựa nổi người trong lúc dư chấn từ cơn cực khoái của cô rung lên lan truyền khắp người anh.
Ngay khi tai anh không còn ong ong nữa, anh hít một hơi thật sâu và từ tốn ra khỏi cô, hôn xuống dọc theo lưng cô tới tận hông, nơi chiếc váy tuyệt đẹp của cô bị xô dồn lại. “Em không sao chứ?”
“Ừm.” Nghe cô như đang lơ mơ ngủ.
Anh vuốt tóc cô khỏi khuôn mặt, một lần nữa ngỡ ngàng trước vẻ đẹp, sự tinh tế của cô.
“Em không nghĩ anh ta biết.”
“Anh không nói về chuyện đó. Anh không làm em đau chứ?”
“Làm đau em ư? Không.” Cô bật cười và ngoái lại nhìn anh.
Đôi mắt cô long lanh trên khuôn mặt đỏ ửng.
“Đoạn cuối anh đã để bị hưng phấn cuốn đi. Anh đã hơi thô bạo. Anh xin lỗi.”
Cô đứng lên tốt nhất có thể được, dùng một tay giữ váy, quay lại, và đổ ập tựa vào anh. Anh vuốt tóc cô ra sau để nhìn thấy khuôn mặt cô. Cô ôm lấy anh, hôn vào cổ cô, rồi nói gì đó.
“Gì cơ?”
“Em làm thô bạo một chút. Em chưa bao giờ làm chuyện gì tương tự thế này trước đây, trong phòng làm việc của em, khi sếp em gọi điện thoại đến. Thật... kích thích. Em thực sự thích thế.”
Anh bế cô ngồi lên bàn làm việc của cô. Mái tóc rối bù, và trông cô cực kỳ mê mẩn. “Anh chỉ thấy mừng em không mời Ben tới đây. Chắc chắn anh sẽ có một rắc rối thực sự với chuyện đó.”
“Cô gái, tôi đang nói với cô đấy. Cô cần một bộ áo tắm mới.” Annabelle gieo mình xuống giường, bên cạnh chiếc vali chưa sắp xong được một nửa. Cho phép Wayne “giúp đỡ” cô trong việc chuẩn bị hành lý cho kỳ nghỉ cuối tuần tại Hampton có vẻ là một sai lầm lớn. “Mắt cá chân của tôi đã khá hơn, nhưng vẫn chưa cho phép đi dạo phố mua đồ.”
Anh ta ngồi xuống cạnh cô với một nụ cười làm cô nhớ đến một con cá mập lượn lờ quanh con mồi trước khi tấn công. “Chúng tôi sẽ kiếm cho cô một cái xe đẩy. Đích thân tôi sẽ đưa cô đi.”
“Không. Tôi có thể nhìn thấy anh đẩy tôi lao thẳng xuống cầu thang ở Macy’s. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”
“Trời ạ, cảm hứng phiêu lưu của cô đâu hết rồi? Mặc dù tôi đoán cô chắc hẳn chính là người mua bộ đồ tắm này.” Anh ta giơ bộ bikini nhỏ xíu in hoa văn da báo của cô lên.
Cô nhổm người ngồi dậy. “Nó có gì không ổn nào? Tôi từng làm tắc nghẽn giao thông trong bộ đồ đó đấy.”
Anh ta khoanh tay trước ngực, gõ gõ ngón chân cái, ngẩng đầu lên khịt khịt. “Mục đích ở đây không phải là thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mục đích là thu hút sự chú ý của Mike. Cô có thực sự nghĩ rằng Mike sẽ muốn tất cả những gã không đồng tính trên bãi biển đều chảy nước dãi ròng ròng vì bạn gái anh ta không?”
“Tôi không biết. Tôi không phải là đàn ông.”
“Thế đấy, tôi là đàn ông, và hãy để tôi cho cô hay, những người đàn ông thứ thiệt không thích tất cả những gã đàn ông khác lột sạch nửa còn lại có ý nghĩa của họ ngay trước mặt họ. Và đó chính xác sẽ là chuyện xảy ra nếu cô mặc thứ này ra chỗ đông người.” Anh ta ném bộ bikini của cô trở lại vào ngăn kéo. “Mike không phải loại người cần một cô nàng búp bê bốc lửa cặp kè bên cạnh để cảm thấy anh ta có chất đàn ông. Anh ta là loại người muốn bóc gỡ dần cô ra như một món quà. Trong khung cảnh riêng tư. Giờ hãy đi kiếm cho anh ta thứ gì đó thú vị để cởi ra khỏi người cô. Tôi xin hứa chúng ta có thể đảo qua hết các cửa hàng trong danh sách của tôi trong chưa đến hai giờ. Tôi là một người đi mua sắm đầy năng lực. Cứ hỏi Henry xem. Cậu ta ghét cay ghét đắng phải đi mua đồ.”
“Hai giờ ư?”
Anh ta giơ tay lên. “Xin thề danh dự của một Hướng đạo sinh.”
“Đừng có nói với tôi anh từng là đội viên Hướng đạo sinh.”
“Cô trông đợi gì đây, thành viên của Fireside Girls[1] chắc?
Cho dù tốc độ của các cô nàng này hợp với tôi hơn, tôi lại không có trang bị thích hợp.”
Khi hai giờ khổ ải của Annabelle kết thúc, Wayne đã khuân theo một số lượng túi đựng đồ đủ khiến người ta phát khiếp. Cô đã có đồ tắm trước công chúng và đồ tắm cho khung cảnh riêng tư, những món đồ khêu gợi chuyên dùng để mặc lang thang trong nhà, và thêm vào bộ sưu tập của cô, vài món đồ lót phải căng mắt ra mới thấy được sự hiện diện, những món đó chắc hẳn sẽ trải qua nhiều thời gian dưới sàn nhà hơn trên cơ thể cô. Wayne gọi chúng là giấy gói quà. Cô chỉ còn biết lắc đầu. Anh ta thậm chí còn thuyết phục cô mua một món đồ quyến rũ đến mức khó tin nổi mà anh ta gọi là “món tráng miệng” để mặc dưới một chiếc váy đen nhỏ khó mô tả. Ý nghĩ ra ngoài ăn tối mặc trên người một thứ nóng bỏng như thế bên dưới một thứ có như không đã làm cô bồn chồn không yên trên ghế. Cô không thể đợi thêm được nữa. Nhưng hơn hết, cô không thể đợi thêm nữa để được gặp lại Mike.
Becca nhấc một cái hộp lên và lần mò leo lên cầu thang hẹp từ dưới tầng hầm ngôi nhà đá nâu lên căn hộ của Annabelle, Dave bám sát gót theo sau cô. Con chó đã quấn lấy cô như hình với bóng kể từ lúc cô tới. Cứ như thể nó nghĩ cô sắp xoáy thứ gì vậy.
Khi cô gọi điện hẹn tới thăm, Annabelle đã nhảy cẫng lên trước cơ hội hai người được cùng nhau trải qua một thời gian. Thời gian biểu làm việc của Mike đã trở nên điên rồ vì những ca trực thêm anh hứa thực hiện để có thể vắng mặt dịp nghỉ cuối tuần vào lễ Ngày Tưởng Niệm, và vì Ben vẫn còn ở trong thành phố, Annabelle không gặp khó khăn gì trong việc đi nghỉ.
Becca đã trải qua vài ngày trước đó chuẩn bị cầu xin sự tha thứ cùng một cách để báo tin về thân thế của Mike mà không làm cô mất đi người bạn thân nhất hay phá tan tành mối quan hệ giữa Annabelle và Mike.
Có vẻ như về phần mình, Annabelle đang có một lịch trình khác hẳn.
Becca đặt cái hộp ngoài phòng khách và quay lại lấy một cái khác, vẫn với Dave lẵng nhẵng theo sau. Trên đường đi xuống, cô cố giũ bụi ra khỏi quần áo của mình, song chẳng mấy thành công.
“Kỳ thực mình không nên phàn nàn, vì mình đã thúc giục cậu từ hai năm nay hãy xem qua mọi thứ cậu đã đóng gói lại sau khi Chip mất, nhưng nếu cậu muốn dùng mình làm lừa thồ, đáng ra cậu nên cho mình biết trước. Như thế mình đã mang theo quần áo bảo hộ.”
Annabelle ngồi lên một chiếc ghế đẩu cổ, đặt mắt cá chân lên bậc thang bụi bặm và mỉm cười. “Xin lỗi, mình đã không nghĩ ra. Mình đang nghĩ tới sự trợ giúp về tinh thần, song quả thực mình rất khoái hình ảnh về con lừa thồ.”
“Mình đã có thể cho cậu hỗ trợ tinh thần hai năm trước. Thay vì đối diện với cái chết của Chip, cậu đóng gói nỗi đau lại cũng chắc chắn như cậu gói ghém toàn bộ bằng chứng về cuộc sống chung của hai người. Cậu đã làm mọi việc ngoại trừ đối diện với thực tế.”
“Khi đó mình chưa sẵn sàng để đối diện với nó.”
“Không, lúc đó cậu quá bận rộn với việc để mẹ cậu đạo diễn cuộc sống của cậu, chọn cho cậu một con lợn bẩn thỉu làm vị hôn phu. Mình không thể thực sự trách bà ấy đã gán ghép cậu với ai đó, vì bà ấy chưa bao giờ biết Chip từng tồn tại, chứ đừng nói tới đã mất. Nhưng mình thực sự trách cứ mẹ cậu vì đã gán ghép cậu với một kẻ đê tiện xấu xa.”
“Mình không muốn nói về chuyện này.”
“Tốt hơn cậu nên nói về nó với một ai đó. Cậu có thể nói với mình hoặc tìm một chuyên gia tâm lý giỏi. Cậu đã trải qua hai năm sống cuộc đời mình ở chế độ lái tự động. Cậu mỉm cười đúng vai và diễn hệt như mọi người trông đợi, nhưng mình đã nhận thấy sự khác biệt. Tâm hồn của cậu hoàn toàn vắng bóng.”
Annabelle buông ra một âm thanh ngán ngẩm, một hỗn hợp pha trộn giữa rên rẩm và hầm hừ. “Mình nghĩ cậu tới giúp mình giải quyết... những thứ này. Mình không chờ đợi một bài phân tích tâm lý.”
“Mình không cần phải là Sigmund Freud để biết cậu đã làm bất cứ việc gì chỉ để tránh phải đối diện với cái chết của Chip. Kể cả chấp nhận để bố mẹ cậu đưa ra quyết định về tương lai của cậu. Cậu đã quá tê liệt và bất cần, cậu không hề bận tâm. Cậu kết án bản thân phải sống một cuộc sống không cảm xúc - cho tới ngày cậu tỉnh dậy cạnh Mike.”
Mike là người duy nhất chạm được tới Annabelle, và giờ đây tin của Becca rất có thể sẽ là hồi kết cho mối quan hệ đó. Becca quay lưng lại với Annabelle, giả bộ đang nhìn vào thứ gì đó trong lúc cô gạt hành động tội lỗi đó sang bên. Vào lúc này nó sẽ chẳng ích gì cho bất cứ ai trong họ.
Cô với lấy cái hộp trên cùng và đánh rơi nó, chờ đợi Annabelle nhìn mình. Chắc chắn cô đã tạo nên một vết bẩn xứng đáng với một nghệ sĩ trang điểm của Hollywood. Cô đưa tay lên quệt trán. Annabelle nhìn vào mọi thứ, trừ cô ra. Becca cảm thấy ngán ngẩm. Cô biết thế, nhưng chết tiệt, Annabelle cần vượt qua chuyện này.
“Okay, mình sẽ dừng trò phân tích tâm lý lại, không phải vì cậu không cần đến nó. Chỉ cần cậu làm một điều vì mình. Khi chúng ta dọn dẹp đống này, hãy nghĩ xem tại sao cậu chờ đến hai năm để thực hiện việc chúng ta đang làm.”
“Mình đang bận... việc khác.”
“Việc khác... như mối quan hệ trời ơi đất hỡi với Johnny DePalma chứ gì?”
“Những việc như hít thở, ăn uống, tìm một công việc, và tìm cách sống qua từng ngày. Mối quan hệ với Johnny...”
“Dễ hơn so với làm những gì đáng ra cậu nên làm. Thôi nào, cậu gói chặt quá khứ của mình lại và từ chối thừa nhận nó từng tồn tại. Cậu chưa hề bắt đầu đối diện với nó cho tới tận đám cưới của Rosalie.”
“Không hề cố ý. Mình... mình bắt buộc phải thế. Thậm chí chỉ nghĩ tới nó thôi cũng đau đớn quá sức, chưa nói gì đối diện với nó.”
Đôi mắt Annabelle long lanh những giọt nước mắt chưa trào ra được.
“Cô bạn thân mến ơi, đời là thế. Cậu cần phải cảm thấy đau đớn trước khi thấy nhẹ nhõm hơn. Thậm chí cả khi làm điều đó hai năm rưỡi sau thời điểm đáng ra cậu phải làm.”
“Phải, mà làm thế nào cậu biết được nhiều thế?”
“Trị liệu. Chẳng phải thật tuyệt sao khi biết cuối cùng cũng có gì đó tốt đẹp được tạo ra sau hàng chục nghìn đô la bố mẹ mình đã chi để tìm hiểu xem tại sao mình không phải là cô con gái họ luôn mong chờ?”
“Có thể mình đã hình thành nên nó trong tâm trí mình. Mình đã sợ hãi nó quá lâu. Trước đây mình chưa bao giờ cảm thấy đủ mạnh mẽ để đối diện với nó.”
“Chip sẽ không bao giờ muốn cậu thế này.” Nhưng rất có thể anh sẽ thấy chút hài lòng khi biết Annabelle đã phải khó khăn đến thế để quên được anh. Tất nhiên, cô sẽ dễ dàng tiếp tục hơn nhiều nếu mối quan hệ của họ chết một cái chết tự nhiên trước khi Chip ra đi. “Bây giờ cậu cảm thấy đủ mạnh mẽ để đối diện với quá khứ vì cậu đã quay trở lại với cuộc sống của cậu. Cậu không còn giả bộ như nó chưa từng xảy ra nữa. Bây giờ, nếu cậu có thể rõ ràng được tình cảm cậu dành cho Mike, có lẽ cậu sẽ bắt đầu tiến về phía trước.”
“Sao mình nên làm thế?”
“Vì cậu phải làm. Anh ấy xứng đáng được biết. Nếu cậu muốn có một tương lai với anh ấy, khỉ thật, mà kể cả không đi nữa, cậu vẫn phải cho anh ấy biết anh ấy là bản sao giống hệt của Chip. Đó là việc đúng đắn phải làm.” Và việc tiết lộ tin tức về hành động gần như phản bội của cô cũng sẽ dễ dàng hơn nếu Annabelle đã dự định nói điều đó với Mike. Có lẽ vậy.
Annabelle mở chiếc thùng đựng sách mỹ thuật Becca đã để xuống trước mặt cô. “Mình có thể mang những thứ này đến phòng trưng bày.”
“Hoặc cậu có thể thiết lập một xưởng vẽ ở đó và bắt đầu cầm cọ trở lại.”
“Mình không biết nữa.”
Becca ghét cay ghét đắng bộ dạng đăm chiêu trên khuôn mặt Annabelle. Lần đầu họ gặp nhau, cô gái chẳng hề có chút bóng dáng đăm chiêu nào. Bạn cô luôn hào hứng vồ vập tận hưởng cuộc sống, nhiều khi tới bội thực, với phong cách luôn đầy ắp say mê. Becca cầm lên vài cuốn sách và nhớ lại những giờ cô sáng tác bên cạnh Annabelle trên căn phòng áp mái của họ. Cô phủi một mảnh đất sét khỏi một cuốn vở, biết quá rõ chính cô là người lưu nó lại đó. “Lần cuối cậu thử vẽ là khi nào?”
“Sau khi Chip mất, trước đám tang anh ấy. Thậm chí mình còn không cầm nổi cọ.”
Becca nhìn thấy một cuốn sổ viết kẹt giữa các cuốn sách về mỹ thuật. “Cái gì thế này?” Cô đặt những cuốn sách khác lên trên thùng và bắt đầu lật giở các trang sổ. Một sự phối hợp thú vị giữa bản thảo và ký họa.
Annabelle cầm nó lên khỏi tay bạn mình. “Đây là nhật ký của mình.” Cô vuốt ve bìa sổ đã ố sờn. “Mình từng viết vào nó hàng ngày cho tới khi Chip ốm. Sau đó mình quá bận.” Cô mở trang đầu tiên ra. “Mình bắt đầu viết trước khi tốt nghiệp trung học.” Lục lọi trong thùng, cô lấy ra sáu cuốn sổ khác tương tự. “Xem này. Cuốn này bắt đầu đúng vào quãng thời gian mình gặp Chip lần đầu.”
Annabelle cầm nốt lấy những cuốn nhật ký còn lại và để mặc cái thùng cho Becca, người đi theo sau vào căn hộ và dõi theo trong lúc Annabelle mang chồng nhật ký vào phòng ngủ của cô. Becca mỉm cười. Annabelle sắp có nhiều điều thú vị để đọc.
Annabelle lăn người qua và cầm lấy một tập nhật ký khác. Đọc qua chúng giống như xem một bộ phim về cuộc đời cô. Khoảng cách thời gian đem đến cho cô một góc nhìn mới. Cô khám phá ra những điều không ngờ đến. Điều đầu tiên cô nhận ra là cô đã non nớt biết chừng nào. Không có nghĩa là ai đó nên nói với cô vào thời ấy, nhưng dường như cô giống một đứa trẻ thích nuông chiều. Đúng loại con gái một anh chàng như Chip thu hút. Hồi mối quan hệ của họ mới bắt đầu, cô cảm thấy mình thật may mắn được ở bên anh. Sự thiếu tự tôn hiển nhiên đã làm cô hoảng sợ và cố hết cách để khỏi mất anh. Một số điều cô đã viết thật dở hơi đến mức đáng bối rối. Có lẽ Becca đúng. Có thể cô cần một cách trị liệu tốt.
Cuộc sống tại nhà của cô khó có thể nói là tốt nhất. Cuộc hôn nhân của bố mẹ cô là một thảm họa, và cho dù cô có làm gì để thu hút sự chú ý đi nữa, dường như cô luôn phải sống như vậy. Hội chứng con út. Cô và Rosalie khác nhau tới mức không thể khác hơn, một người luôn chịu sự điều khiển của nửa trái bộ não, người kia lại hoàn toàn tuân lời nửa phải. Richie hơn cô nhiều tuổi và quá bận rộn để bận tâm tới cô em gái. Annabelle có cảm giác như thể cô là đứa trẻ duy nhất trong ngôi nhà đầy ắp những người kinh khủng.
Sau đó, khi cô gặp Chip, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình được yêu, được mong muốn. Cô dành phần lớn thời gian của mối quan hệ để cố gắng xứng đáng với tình yêu đó và tranh đấu nhằm giữ lấy nó. Chip đã nhận lấy mọi thứ cô có để cho và đã biến cô thành một quân tốt bất đắc dĩ trong ván cờ anh đấu với bố mẹ mình. Nhìn lại mối quan hệ của họ, cô nhận ra sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi một trong hai người trở nên quá sức chịu đựng của người kia. Rõ ràng người phụ nữ cô trở thành sẽ không thể làm Chip hạnh phúc, và Chip cũng chẳng bao giờ đáp ứng được những gì cô trông đợi. Điều đáng buồn là họ đã không có đủ thời gian để tự nhận ra điều đó. Khi mối quan hệ tiến tới mức bắt đầu có rạn nứt thì cũng là lúc bệnh ung thư của anh ập đến.
Cái chết có một cách cho phép xóa sạch mọi rắc rối về sự tương thích.
Annabelle ngồi dậy, tha thẩn đi sang phòng làm việc, cầm lấy cuốn sổ ký họa và hộp bút chì Mike đã mua và mang theo chúng quay lại giường. Cô nằm đó tự hỏi liệu cô có nên thử lại không. Có thể là ký họa thứ gì đó đơn giản. Điện thoại di động của cô đổ chuông. Cô ném cuốn sổ ký họa và hộp bút chì sang bên, với lấy điện thoại, và lướt trên thanh trượt để mở khóa nó. Một dòng chữ xuất hiện. “Chúc em ngủ ngon, Belle. Anh nhớ em.”
Cô soạn câu trả lời. “Chúc anh ngủ ngon, Mike. Em còn nhớ anh nhiều hơn.” Cô tắt đèn, ôm cái gối của anh áp lên ngực, thầm hình dung ra Mike. Từng từ cô vừa nhắn đi đều đúng. Cô thực sự thấy nhớ anh nhiều hơn.
Khi Becca thức giấc, Annabelle đã ăn mặc tươm tất và ra cửa. “Cậu đi đâu thế?”
“Suýt nữa mình quên mất - Mẹ Mike đã gọi cho mình hôm trước, hỏi xem mình có thể giới thiệu phòng trưng bày với bà ấy và sau đó cùng đi ăn trưa không. Cậu không phiền chứ?”
“Không. Mình sẽ đi dạo với Dave và có thể ghé qua tán chuyện với Henry và Wayne nếu họ có nhà. Hai anh chàng đó đúng là những kẻ nổi loạn.”
“Cậu chưa hình dung hết được đâu.”
“Vậy là cậu sẽ ăn trưa với mẹ của Mike. Một chuyện quan trọng đây.”
Annabelle xoa bụng. “Mình không biết tại sao mình lại không nói với bà ấy mình không làm việc hôm nay. Mình quá ngỡ ngàng để nghĩ tới chuyện từ chối. Bà ấy làm mình e ngại.”
“Ôi, thôi đi nào. Bà ấy không thể kinh khủng như mẹ mình được, và cậu đã sống sót qua mẹ mình rồi còn gì.”
“Chỉ vì bà ấy chưa có cơ hội kết liễu mình thôi.”
“Có thể mẹ Mike cũng sẽ dễ mến hệt như con trai bà ấy. Những chuyện còn kỳ lạ hơn từng xảy ra mà.”
“Với mình thì không. Thậm chí cả mẹ Johnny cũng chỉ tạm chịu đựng mình. Mình nghĩ mình có sức hấp dẫn đặc biệt với những anh chàng có bà mẹ ghét cay ghét đắng mình.”
“Thôi nào. Cậu chưa bao giờ hấp dẫn được Johnny.”
Annabelle nhún vai. “Kể cũng đúng. Chân thành mà nói, mình không hiểu nổi mình đã nghĩ gì khi chấp nhận đính hôn với anh ta.”
“Cậu đâu có nghĩ gì. Vấn đề là ở chỗ đó. Ít nhất dường như cậu cũng đã nhận ra.” Becca chui ra khỏi giường và vươn vai. “Có cà phê không?”
“Trên bàn bếp. Nếu mình sống sót, mình sẽ về đến nhà trước giờ ăn tối.”
Becca phát Annabelle một cái. “Cần tin vào sức mạnh của việc suy nghĩ tích cực. Cậu sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần đừng nói linh tinh. Nói linh tinh luôn đem đến cho cậu rắc rối.”
“Cảm ơn.” Cô tặng cho Becca một cái hôn gió và xoa đầu Dave. “Tốt hơn cậu nên mặc đồ vào đi. Dave vừa chén xong, vì thế cậu có mười lăm phút trước khi nó cần ra ngoài. Những cái túi ở cạnh dây tròng cổ của nó. Nó thực sự đem lại một nghĩa mới cho khái niệm túi dành cho chó đấy.”
“A, đồ đểu. Cậu cố tình làm thế.”
Annabelle dành cho cô bạn một nụ cười tinh quái trước khi đóng sập cửa lại sau lưng mình.
Annabelle đi đi lại lại trong phòng làm việc của cô. Cô có quá nhiều thứ bận bịu trong đầu. Hôm nay không phải là ngày tốt nhất để đón tiếp mẹ Mike.
Cô dịch một trong những tấm bình phong trắng và đen bằng giấy Nhật ra và không khỏi nghĩ hôm qua có lẽ Becca đã đúng. Annabelle đã gói ghém quá khứ lại để không phải đối diện với nó, cũng giống như cách cô đặt các tấm bình phong trước những đống đồ vẽ. Cô đã che giấu mọi thứ rất tốt, nhưng chính vì cô không nhìn nhận hay đối diện với những khúc mắc, chúng đã không hề tự thân biến mất.
Tối hôm qua, mọi thứ đã thay đổi. Giờ đây cô nhìn nhận cuộc đời mình, bản thân mình dưới một góc độ hoàn toàn khác. Cô lướt các ngón tay lên trên những tấm toan, cầm một cây cọ lông lên, gại gại búp lông mềm lên má. Cô chờ đợi cảm giác trống rỗng quen thuộc, những tinh thể của nỗi đau, những ký ức đã ám ảnh cô. Chúng không hề tới. Phải, cô đặt cây cọ xuống. Có thể mọi thứ đang thay đổi. Có thể cô đã sẵn sàng thử lại. Nhưng trước tiên, Annabelle cần vượt qua bữa trưa với mẹ Mike. Cô hít một hơi thật sâu và để cảm giác bất an lan tỏa trong cô, nhưng không phải vì các ký ức. Vì Annabelle đã phạm một sai lầm, đúng ra là một vài sai lầm.
Khi mẹ Mike gọi điện mời Annabelle đi ăn trưa - chỉ hai người với nhau - sai lầm đầu tiên của cô là đã nhận lời. Trong kinh nghiệm có hạn của cô, lý do duy nhất mẹ anh chàng cô đang hẹn hò từng ngỏ lời ăn trưa cùng cô mà không có sự hiện diện của anh chàng kia chỉ là để không có nhân chứng nào khi cô mắc lỡm theo nghĩa bóng hay nghĩa đen.
Annabelle đi thang máy lên phòng trưng bày. Colleen nhất quyết muốn gặp cô tại phòng trưng bày bà đã nghe nói tới nhiều đến thế. Cảm ơn anh, Mike. Vậy là cô không chỉ phải phơi mình ra chịu đựng sự hành hạ của cuộc chạm trán chẳng có chút triển vọng tốt lành nào này mà còn phải e ngại cả về diện mạo của phòng trưng bày. Cô bước ra khỏi thang máy và nhìn quanh. Cho dù mọi thứ đã được lau bụi, rửa ráy và sắp đi đặt lại cả chục lần trong buổi sáng hôm đó để chuẩn bị cho chuyến tới thăm của Colleen, khi Annabelle ngắm nghía phòng trưng bày với một con mắt nghiêm khắc, cô chỉ thấy toàn những khiếm khuyết.
“Kerri, cô có thể làm ơn chuyển tác phẩm của Hibel kia về chỗ ban đầu của nó không? Tôi xin lỗi.”
Cô bối rối đến mức cắn cụt cả móng ngón cái, và cô đã khiến nhân viên của mình phải nhốn nháo chạy cuống lên như những cô nữ sinh băng qua Công viên Trung tâm sau khi trời tối. Họ không ngừng chạy tới chạy lui. Nhưng cô vẫn không thể thoát nổi khỏi cảm giác sợ hãi.
Cô đã phải đền bù cho họ bằng cách bao một tuần ăn trưa vì đã làm rối tung lên do cơn loạn thần kinh của mình. Tất cả những gì cô chờ đợi là đến ngày hôm sau khi cô đi làm, Mike đã bỏ cô, còn đám nhân viên của có sẽ thấy cơn loạn thần kinh lúc trước hoàn toàn có cơ sở. Nhưng vào lúc này, âm thanh đôi bốt của cô giẫm lên sàn gỗ cứng cũng đủ để bất cứ nhân viên nào của phòng trưng bày nhảy dựng lên.
Annabelle ngắm nghía lại chiếc váy màu kem với những mảng màu vàng, xám và xanh cô đang mặc. Đó là một bộ váy ngắn đơn giản bằng lụa - phong cách nhưng không xu thời, nữ tính song không hề phóng đãng. À, ngoại trừ đôi giày của cô... hay trong trường hợp này là chiếc giày, một vật thể chẳng hề phong cách, thời thượng, nữ tính hay phóng đãng. Thậm chí cô còn không thể cho rằng nó ăn nhập với trang phục. Điều hay ho nhất cô có thể nói là nó không gãy gót.
Cô quay lưng ra cửa, làm dấu thánh, và cầu Chúa giúp cô kiểm soát được mồm miệng. Khi cô bối rối, bộ lọc ngôn ngữ của cô thường có xu hướng trở nên... không đủ sạch. Cô sẽ giả bộ như Colleen là một khách hàng giàu có, vì cô không gặp bất cứ khó khăn nào trong việc tránh nhiễm phải căn bệnh vạ mồm vạ miệng khi giao tiếp với khách hàng, kể cả người có tính khí khó chịu nhất cùng con chó mắc dịch vị khách hàng kia mang theo như một món phụ kiện.
Cô hít một hơi thật sâu và nở nụ cười hồ hởi nhất có thể trước khi mở cửa cho Colleen Flynn. “Chào mừng bác tới Phòng trưng bày Ben Walsh!”
“Annabelle, cảm ơn cô đã đồng ý gặp tôi.”
Colleen ôm hôn cô thật chặt. Choáng váng, cô đứng đờ ra như một trong những bức tượng cô vẫn trưng bày cho tới khi vòng tay Colleen buông ra, và cô có thể thoát khỏi nó mà không cần phải thô bạo. Trong lúc vội vã né tránh phải đón nhận thêm nhiều biểu hiện cảm tình hơn nữa, cho dù chúng có giả dối đến đâu, cô đụng phải một trong những pho tượng cô vừa bắt chước tư thế. Thật may, cô khá nhanh nhẹn trên đôi chân của mình... đúng hơn là một bàn chân và kịp thời đỡ lấy bức tượng trước khi nó kịp hoàn tất cuộc hành trình hủy hoại dưới sàn nhà.
Những tiếng cười rúc rích vang lên từ phía sau, và lập tức tắt ngấm ngay khi Annabelle nhìn về hướng chúng vừa phát ra.
“Ừm... cảm ơn vì đã mời cháu.” Cô định nói gì đây? Cô đã mong đợi ngày hôm nay ư? Vì Mike chưa bao giờ bị thuyết phục bởi những lời nói dối của cô, cô không nghĩ có thể làm được điều tương tự với mẹ anh. Nhất là khi cô vốn đã nói dối rất tệ. Vậy là cô giữ im lặng.
Và thực sự ước gì Mike có mặt ở đây.
Annabelle bắt đầu cuộc giới thiệu vòng quanh phòng trưng bày, bước đi như một người dẫn tua, vừa dành cho Colleen bài thuyết trình đã chuẩn bị sẵn - một chút về mỗi nghệ sĩ, một chút về bản thân tác phẩm, các nghệ sĩ và tác phẩm có thể so sánh được với chúng - vừa luôn băn khoăn đến khi nào Colleen sẽ xòe móng vuốt ra. Sẵn sàng chờ đợi tình huống tồi tệ nhất, chỉ để nhìn thấy Colleen tươi cười với cô. Cô ngừng lại, ngoái đầu nhìn ra sau xem ai là người đã tạo nên hiệu ứng lạ lùng đó. Nhưng chẳng có ai hết.
“Tôi chắc chắn đã thấy vì sao Michael lại có tình cảm với cô đến vậy. Cô không chỉ đẹp, dễ mến mà còn thông minh và có tài nữa. Hãy cho tôi biết có điều gì cô không thể làm không? Nếu tôi tìm ra cô hoàn hảo, chắc chắn tôi sẽ phải ghét cô.”
“Bác đang đùa phải không ạ?”
Colleen bật cười. “Thực ra thì không. Tôi dám cược thậm chí cô có thể dùng son môi đỏ nữa kia.”
“Vâng. Vậy thì sao ạ?”
Colleen đưa bàn tay lên vuốt mái tóc vàng cắt ngắn của bà. “Nếu tôi dùng son môi đỏ, trông tôi sẽ hệt như một anh hề.”
Annabelle thấy ít nhiều chùng xuống. “Cháu còn xa mới hoàn hảo. Cháu không thể nấu ăn để nuôi sống chính mình, và những khi bối rối, cháu toàn nói lắp. Cháu là kẻ nói dối dở thảm hại, thậm chí cả khi nói dối vài lời vô hại để an ủi ai đó có cặp mông lớn đến mức xứng đáng được có riêng mã thư tín. Vì thế cháu đã từ bỏ hoàn toàn việc nói dối. Bây giờ cháu hoàn toàn chắc mình luôn nói ra những gì đang nghĩ.”
“Tôi sẽ nhớ điều này.” Colleen vòng tay qua cánh tay Annabelle và đi tới một trong những bức tranh ưa thích của cô. Họ cùng đứng đó im lặng trong lúc đắm chìm vào khoảng không bình yên bức tranh tạo ra.
Colleen bóp nhẹ lên cánh tay cô. “Cô có muốn cho tôi biết tại sao trông cô như bị ốm khi tôi mới đến không?”
“Cũng không có gì đặc biệt đâu.”
“Thì cứ cho tôi biết đi.”
“Như thế thật không công bằng. Cháu vừa cho bác biết cháu không thể nói dối mà.”
“Vậy thì đừng nói dối.”
“Được thôi. Bác có biết một số người sợ các bà xơ đến thế nào không?”
“Có. Tôi đã nghe những câu chuyện khác kinh dị, cho dù hơi phóng đại quá đáng.”
“Cháu biết một sự thật, đó là vài người trong số họ thực sự xứng đáng với những câu chuyện ấy. Cho dù cháu tin chắc vẫn có một vài bà xơ tuyệt vời không thích gì hình mẫu kia. Dẫu vậy, vẫn có những người chỉ nhìn thấy một bộ áo nữ tu là đổ mồ hôi lạnh.”
“Okay.”
“Cháu sợ mẹ những người bạn trai của cháu.”
“Đừng nói với tôi là cô tin vào tất cả những câu chuyện kinh khủng được dựng lên về các bà mẹ chồng đấy. Họ đã thay vai cho những mụ dì ghẻ độc ác trong các câu chuyện cổ tích hiện đại.”
“Cháu chưa bao giờ có mẹ chồng. Nhưng nếu cháu kết hôn với bất cứ ai trong số hai người đàn ông trước đây cháu từng có quan hệ nghiêm túc, hẳn cháu sẽ có một bà mẹ chồng khiến cho người đàn bà điên loạn trong Misery[2] trở nên giống như Phù Thủy Tốt Glenda[3].
Ben chọn đúng thời điểm này để bước ra khỏi phòng làm việc, cứu thoát Annabelle khỏi tình thế im lặng khó xử. Quả là một thiên thần từ ái.
“Ái chà, cứ như thể đây không phải là người mẹ của vị bác sĩ đáng mến. Tôi vẫn thấy thật khó tin. Bà còn quá trẻ và xinh đẹp để có thể làm mẹ một người con...”
Annabelle thúc cùi chỏ vào bụng anh ta. Thật quá nhiều cho danh xưng thiên thần từ ái. Hoàng tử Bóng đêm nghe có vẻ hợp hơn nhiều. “Colleen, chắc bác vẫn nhớ sếp của cháu, Benjamin Walsh.”
Ben xoa xoa bên sườn và lịch sự mỉm cười. “Rất vui có dịp gặp lại bà.”
Annabelle lồng cánh tay cô qua cánh tay Colleen để di chuyển ra xa khỏi Ben. “Bác nghĩ thế nào về việc đi ăn trưa? Cháu biết một quán ăn Scotland nho nhỏ rất tuyệt. Tất cả nam phục vụ đều mặc váy kiểu Scotland.”
“Thật sao?”
“Cháu có thể nói dối bác sao?”
Annabelle và Colleen tới nhà hàng St. Andrews, cả hai đang cười bò ra vì câu chuyện về lần hẹn hò thực sự đầu tiên của Mike và Annabelle, khi anh tới nơi bắt gặp cô trong vòng tay Ben. Bây giờ nhìn lại, câu chuyện xảy ra với cái mắt cá chân của cô cùng tất cả sự “trợ giúp” của Ben trở nên thật hài hước.
Hai người vẫn còn cười khúc khích khi bước vào St. Andrews, đi qua khu vực quầy bar vào phòng ăn. Gareth, anh chàng phục vụ quầy bar bảnh trai Annabelle có quen, mang theo một khay đá lớn và nháy mắt khi đi ngang qua họ. Anh ta đang mặc bộ trang phục thông thường, với một chiếc áo phông đồng phục St. Andrews bó sát trên những bó cơ vạm vỡ, một cái váy kiểu Scotland, và đôi ủng thô kệch dành cho lúc làm việc. Cái nhìn trên khuôn mặt Colleen khiến Annabelle phải cắn môi để khỏi bật cười. Người đồng hành với cô dường như sắp xỉu, và bà vẫn còn chưa nghe thấy giọng nói của anh ta. Gareth là thứ thiệt, tạo vật tương đương với một con ngựa đua thuần chủng - một anh chàng hư hỏng với vẻ bảnh trai khiến người ta quay quắt và một thổ âm Scotland hảo hạng. Và việc anh ta mặc một cái váy truyền thống chỉ khuếch đại tất cả lên gấp ba lần. Tất cả phụ nữ ở phía đông Hudson đều muốn tìm hiểu xem ở dưới cái váy kia anh ta có vạm vỡ như một tay lính đặc nhiệm không. Thật thích thú khi thấy ham muốn không hề có sự phân biệt khi nói đến tuổi tác.
Họ đang ngồi ở một bàn trong góc. Sau khi người hầu bàn đã để hai người lại cùng thực đơn, Colleen cúi người hướng về phía cô. “Tôi luôn thích một người đàn ông mặc váy Scotland, và điều đó giải thích sự tồn tại của Mike.”
Annabelle đặt khăn ăn lên lòng. “Bác nói sao cơ ạ?”
“Buổi tối Mike được tạo ra, bố nó và tôi tới một buổi vũ hội hóa trang ở Long Island. Christopher mặc đồ hóa trang thành Rob Roy McGregor, tay du đãng vùng cao nguyên. Ông ấy luôn là một người rất đẹp trai, nhưng với chiếc váy Scotland, ông ấy trở nên không thể cưỡng nổi.”
“Christopher?”
“Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ Mike đã kể cho cô nghe về bố nó, vì hai người có vẻ rất gần gũi. Tôi không hề có ý nói không phải như thế, cô biết đấy. Tôi biết đây là một chủ đề dễ gây tổn thương...”
“Không, ý cháu là, vâng. Mike có nói với cháu anh ấy chưa từng biết mặt bố. Chỉ là anh ấy chưa bao giờ nói cho cháu biết tên ông. Cháu đoán...”
“Flynn là họ của tôi. Bố Michael và tôi chưa bao giờ kết hôn. Sau khi có Michael, tôi biết được Christopher đã đính hôn và sắp cưới một cô gái khác. Chuyện này tất nhiên làm sụp đổ mọi dự định của tôi.” Bà lắc đầu.
“Đính hôn và sắp cưới ư?”
“Lúc ấy tôi còn trẻ và cả tin. Tôi tìm ra sự thật khi đọc được thông báo về lễ đính hôn trên các trang xã hội. Tôi không muốn dính dáng gì tới ông ấy nữa. Bây giờ tôi vẫn tự hỏi liệu có phải mình đã phạm sai lầm không. Cho dù có chuyện gì xảy ra giữa Christopher và tôi đi nữa, chia cách Michael khỏi bố nó cũng là không công bằng. Lý do duy nhất tôi có để biện hộ cho mình là lúc đó tôi còn trẻ và đang đau khổ. Tôi rất xấu hổ. Bố mẹ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, và tôi chạy trốn tới Ireland, sống cùng cô ruột, và sinh Michael. Hai mẹ con tôi chỉ quay về Mỹ khi Michael đã lên ba.”
Colleen lấy một miếng bánh mì từ chiếc giỏ đặt trên bàn, bình thản phết bơ lên, như thể đưa ra những câu chuyện bom tấn là việc thường ngày với bà. Mặc dù với bất cứ ai khác ngoài Annabelle, chuyện này hẳn sẽ chẳng có gì ghê gớm.
“Tôi đã nghĩ đến chuyện nói cho Christopher biết khi Michael còn nhỏ, nhưng tôi đã không bao giờ làm. Tôi quyết định không để cho ông ấy có cơ hội làm tổn thương chúng tôi nhiều hơn những gì ông ấy đã làm. Bên cạnh đó, gia đình Larsen rất giàu có. Tôi sợ họ sẽ cướp mất Michael của tôi.”
“Larsen?”
“Phải, Christopher Larsen. Gia đình Larsen là một trong những gia đình thượng lưu danh giá ở Philadelphia.”
“Christopher Larsen?”
“Phải. Bây giờ ông ấy là một chuyên gia tim mạch rất được tôn trọng. Khi đó ông ấy chỉ là một con người bình thường. Michael biết bố nó là ai, nhưng chưa bao giờ quan tâm tới việc liên lạc với ông ấy.”
Colleen đặt dao của bà xuống và chuyển sự chú ý sang Annabelle. “Cô không sao chứ, cô gái thân mến? Trông cô hơi tái.”
“Cháu không sao. Chỉ là hơi nóng thôi.” Lý do này có thể giải thích những giọt mồ hôi lạnh đột ngột ứa ra của Annabelle. Giờ cô chỉ cần làm sao che giấu được cơn rùng mình đang kéo đến.
________________________________________
[1] Một nhóm mười cô gái trong loạt phim hoạt hình “Phineas and Ferb”.
[2] Một tiểu thuyết kinh dị của Stephen King.
[3] Đúng hơn là Glinda, nhân vật phù thủy tốt bụng và quyền năng nhất vùng đất Oz, xứ sở tưởng tượng trong một loạt sách của nhà văn Mỹ Lyman Frank Baum (1856 - 1919).