Khi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 52




Một tiếng sau, mèo rừng đã hoàn toàn sạch sẽ được ôm ra.
Nhan giá trị của bé mèo con tắm qua rồi, lại chải lông tinh tế quá, ngay cả góc cạnh kế bên đệm thịt cũng tân trang qua luôn nâng cao một bước, một thân da lông hoa văn báo xinh đẹp kia trong lúc vô tình được một đám ánh nắng bên ngoài rải tới chiếu lên đều sáng lấp lánh lên, một đám miêu nô sớm đã chú ý bên này nhìn thấy cũng là mắt lập lòe tỏa sáng.
Sau đó, bị giam vào lồng mèo trong phòng.
“Đừng nhìn, là còn muốn bị cào mấy lần nữa mới hết hi vọng sao?” Lâm Lan cảnh cáo nói với Vương Giai Y làm đại biểu cho mấy người ngo ngoe rục rịch, “Mèo này dù cho có không cào người cũng phải cách ly một tuần trước, huống chi trừ bỏ chị ra ai nó cũng dám hạ miệng.”
Đám người bị nhan giá trị mê đảo nháy mắt hồi tưởng lại sự hung tàn của con mèo này, lập tức thất vọng hồi tâm, nên làm gì thì làm đó.
“Vậy Lan Lan, em có thể chụp mấy tấm ảnh cho Dịch Tiểu Hàng xem sao?” Đại tiểu thư hỏi một câu.
Lâm Lan để cô ấy tùy ý, mặc dù đã nghe lời ngầm trước đó của học sinh trung học là không thế nào muốn con mèo rừng này, nhưng mà không nói rõ ràng là thật không cần, nếu mà về sau bạn học nhỏ này nói sẽ đem mèo về, thế là tất cả đều vui vẻ.
Vương Giai Y được tin chính xác vui rạo rực vào phòng nhỏ chụp ảnh cho mèo đồng thời gửi tin nhắn, mà Lâm Lan thấy trong quán trà không có việc gì thì cũng trực tiếp chui vào khu tủ kính, lại ngồi trên ghế nằm bên kia lấy di động ra đọc tiểu thuyết.
Một động tác này của cô làm cho một vài bé mèo sớm đã cảnh giác nghe tin lập tức hành động, cơ hồ là vừa ngã xuống ghế nằm không bao lâu, đầu gối Lâm Lan chìm xuống, mèo quýt Thân Sĩ đã nhảy lên, lại quen cửa quen nẻo hướng bên kia bụng cô mà nằm xuống.
Lâm Lan liếc nhìn nó một cái không nói chuyện, chỉ là điều chỉnh tư thế một chút, thuận tay đẩy đẩy mèo lên trên cũng sờ soạng hai cái lại tiếp tục lướt tiểu thuyết, sau đó lại liền có mèo nhảy lên đùi cô, đem vị trí từ đùi đến đầu gối bao tròn – ân, là thật sự tròn, làm ổ thành một nắm nằm sấp có thể không tròn à.
Về sau lại lần lượt có hai ba con mèo ngủ ở nệm mềm thả bên chân cô, một người mấy mèo cứ vậy là phơi nắng sau trưa trong khu cửa sổ, khách là miêu nô trong quán nhìn xem đó là cái nào cũng hâm mộ ghen tị hận.
“Đã nói là mèo con phục vụ bọn tôi đâu?” Trà khách Giáp ghen ghét mà vỗ đùi, “Lão bản cô một người bao trọn năm con có phải là quá đáng không!”
“Đúng thế! Mấy đứa mèo kia, mấy đứa có còn muốn đồ hộp hay không!” Trà khách Ất trừng mắt phụ họa.
Trà khách Bính nhưng lại thực lý trí bình tĩnh, động tác ôn nhu vuốt ve mèo Abyssinian trên đùi: “Mấy người mau thôi đi, hiện tại trong quán trà này chỉ có mấy gã khách chúng ta, một bàn tay còn chưa đếm hết còn muốn bao trọn tất cả mèo hả? Hơn nữa lúc oán giận lão bản thì buông mèo trong lòng ra trước rồi hãy nói a.”
Vài trà khách khác lập tức ôm sít sao mèo trong lòng. Dựa vào cái gì, bọn họ chính là bằng đồ hộp mà dụ mèo con tới, mới không buông tay a!
Làm như không thấy đối với đám miêu nô tham lam ăn trong chén nhìn trong nồi trong sảnh, Lâm Lan sớm đã xem tiểu thuyết xem đến nhập thần, cuốn tiểu thuyết tên là 《 nghịch thiên X phi: X vương truy vợ 》này thật sự là hay a, tiết tấu chặt chẽ cốt truyện bắt người, làm cho người một chương lại một chương xem đến không dừng được, mấy ngày nay Lâm Lan cũng chỉ đang đuổi theo cuốn này mà xem, xem mấy trăm chương vẫn chưa kết thúc như cũ.
Từ từ, cô xem mấy trăm chương còn chưa xem xong?
Lâm Lan trước đó chỉ lo truy văn thứ gì khác gì cũng chưa xem lập tức lật đến trang mục lục của tiểu thuyết, thanh trượt nhỏ trên trang điện thoại vẫn ở nửa trang trên làm đồng tử cô co rụt lại, nhấn thanh trượt để trượt nhanh xuống, khi nhìn thấy tiêu đề chương cuối cùng mới nhất là “Chương 1873” ấy thì thiếu chút nữa ném luôn di động.
Văn siêu cấp to dài, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Đúng lúc này, một con mèo đen ngủ bên chân đột nhiên kêu meo lên. (Lan Lan, có người chị quen tìm chị.)
Lâm Lan cúi đầu, là mèo đen nhỏ Mặc Ngũ đang nhắc nhở, một bóng người nhảy nhót chạy qua trước mặt cô ở ngoài cửa sổ, sau đó, quẹo vào cửa lớn quán trà.
“Chị Lan Lan!” Là Dư Linh Linh vẻ mặt hưng phấn đẩy cửa ra, “Bài tập nghỉ đông của em làm xong hết rồi, đến tìm chị chơi!”
Bận rộn một tuần lễ, học sinh cấp hai bắt đầu tiến hành cuồng hoan khi không có bài tập……, từ từ, mau ngăn chặn khoang phát sóng 《 đầu lưỡi 》này khỏi não!
Tiếng lục lạc phía sau cửa còn chưa có lắc xong, tiểu nha đầu đã quen cửa quen nẻo lấy ra một tờ tiền cùng vài xu tiền đập vào trên quầy bar: “Cho em một ly trà sữa dừa dâu!” Sau đó chui vào khu cửa sổ chỗ Lâm Lan.
Dáng người học sinh cấp hai nhỏ, đứng ở trong phòng khu cửa sổ hoàn toàn không chật chội, vươn tay liền ôm Silver shaded ngủ bên chân Lâm Lân vào lòng, sau đó liền cười hì hì với cô.
“Linh Linh em đây không phải là tìm chị chơi, là tìm mèo của chị chơi đi?” Lâm Lan cười nhìn cô gái nhỏ nhà bên này.
“Bằng không thì chính là ở nhà xem TV cùng cãi nhau với Tiểu Quỳ, cũng rất nhàm chán mà.” Dư Linh Linh le lưỡi, cũng không giấu diếm mục đích chân thực của mình, “Cho nên em xuống dưới nhà tìm mèo nhà chị chơi nà! … Ể? Chị Lan Lan chị cũng xem tiểu thuyết sao?”
Lâm Lan thấy con mắt cô gái nhỏ nhìn màn hình di động còn chưa có tắt của mình chằm chằm, bỗng nhiên trong lòng vừa động.
“Linh Linh em cũng có xem?”
“Đương nhiên là có xem a, ở quê không có wifi chỉ có thể dùng lưu lượng của di động, đọc tiểu thuyết là không phí lưu lượng nhất.” Cô gái nhỏ ôm mèo thành thật trả lời, “Chị Lan Lan chị xem thể loại gì vậy?”
“Một cuốn tiểu thuyết ngôn tình huyền huyễn, em muốn xem chứ, xem rất hay.” Lâm Lan thao tác một hồi rồi đưa điện thoại cho cô bé, thấy vẻ mặt cô gái nhỏ cảm thấy rất hứng thú, thái độ thập phần hòa ái.
Dư Linh Linh nhận lấy, xem văn án tiểu thuyết một chút lập tức lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú, lúc lật đến chương 1 mở đầu liền bị hấp dẫn lấy giống như Lâm Lan, chỉ là còn chưa xem xong nửa chương, bên kia quầy bar đã gọi “Trà sữa dâu tây làm xong rồi!”.
Cô gái nhỏ lên tiếng, nhưng lại không nỡ thả di động ra.
“Uống trà sữa trước đi, di động cho em mượn xem, lúc đi trả chị là được.”
Chị gái nhà bên nháy mắt đã cho ra phương án hoàn mỹ, Dư Linh Linh cười vui vẻ: “Cảm ơn chị Lan Lan!” Cô bé cầm di động ôm mèo, vô cùng cao hứng lấy trà sữa tìm chỗ đọc tiểu thuyết.
“Như vậy không tốt đâu…” Có Dư Linh Linh ngắt lời, Lâm Lan không tiếp tục nằm nữa, sau khi đi ra từ chỗ tủ kính liền bị Tống Tân Dân gọi lại, “Cho học sinh đọc tiểu thuyết gì đó…”
“Cậu buông tha người ta đi, con bé mới làm bài tập nghỉ đông xong, khoan khoái một chút không sao cả.” Từ trong lời này của nhân viên Tiểu Tống liền có thể nghe ra được cái vị tốt nghiệp đại học danh tiếng này trải qua thời cấp 2 thế nào rồi, Lâm Lan đều có chút đồng tình nhìn cậu ấy: “Người ta phải qua hết nghỉ hè năm nay mới lên sơ tam*, thời gian một năm đầy đủ để lên trung học tốt.”
*: Mình có từng giải thích qua cái vụ này, vì cái chia cấp chia lớp bên đó khác với bên mình nên mình sẽ để nguyên kiểu bên đó rồi giải thích đằng dưới cho các bạn. Tiểu học bên đó có sáu lớp, lên cấp hai thì gọi là lên sơ trung là cấp trung học mở đầu, có 3 lớp người ta gọi là sơ nhất – ngang với lớp 6 bên mình, rồi sơ nhị và sơ tam, sơ tam thì cùng cỡ với lớp 9 bên mình, là năm thi chuyển cấp lên cấp 3.
Tống Tân Dân bị ánh mắt kia của cửa hàng trưởng làm cho sởn gai ốc, không hiểu sao không dám nhiều lời.
Chạng vạng 5 giờ chiều, quán trà đóng cửa đúng giờ, Dư Linh Linh ngồi trong quán trà xem tiểu thuyết 2 tiếng lưu luyến không rời trả di động: “Tiểu thuyết xem thật hay a, nhưng mà quá dài, còn có rất nhiều đều chưa xem hết đâu.”
“Không sao.” Chị gái nhà bên vẫn thân thiết ôn nhu như cũ, “Cuốn đó chị đã mua hết rồi, đến lúc đó cho em mượn tài khoản về nhà xem.”
Cô gái nhỏ vốn dĩ mặt mất mát nháy mắt biến mất: “Lan Lan chị thật tốt, em yêu chị chết mất! Còn có mấy ngày liền khai giảng, em vừa lúc có thể xem hết chúng nó!”
“Vậy thì thật sự là quá tốt.” Lâm Lan cũng cười, “Chị đang lo không có thời gian xem hết cuốn, đến lúc đó em xem xong nhớ kỹ nói cẩn thận cốt truyện đại khái với chị chút nha.”
“Không có vấn đề, bao trên người em!” Học sinh cấp hai biểu thị công việc này cô bé rất thích, không nói hai lời liền ôm lấy.
Cô gái nhỏ một nhảy ba nhảy lại đi rồi, nói là về nhà tìm máy tính bảng tiếp tục lướt tiểu thuyết, Tống Tân Dân lưu lại xem hết toàn bộ hành trình của chuyện xưa im lặng nhìn cửa hàng trưởng.
Lão bản đây căn bản là lắc lư đứa nhỏ người ta làm đại biểu khóa tiểu thuyết cho cô ấy, chờ người ta tổng kết toàn văn cho đấy.
Làm như không thấy đối với ánh mắt ẩn ẩn mang khiển trách của nhân viên, cửa hàng trưởng Lâm tiếp tục mở miệng.
“Đúng rồi Tiểu Tống a, ngày mai chị đi đưa đồ ăn cho mèo lão đại bên kia, đến lúc đó cậu đi hỗ trợ với chị nhé?”
Nhân viên Tiểu Tống trước đó còn nghiêm mặt nháy mắt liền gương mặt tươi cười sáng lạn: “Dạ cửa hàng trưởng! Không có vấn đề cửa hàng trưởng!”
Học sinh người ta nghỉ thì xem cái tiểu thuyết rất bình thường nha, cửa hàng trưởng cũng là tốt bụng, theo như nhu cầu thôi hoàn toàn không có vấn đề.
Sáng ngày thứ hai, Tống Tân Dân trên cổ treo chiếc SRL yêu quý, cõng một ba lô đồ ăn cho mèo thật vui vẻ đi theo bên người lão bản lại đi tìm mấy con mèo hoang ấy.
Bọn họ vừa rời khỏi quán trà, ngược lại để Trình Phong Dương đến tìm người vồ hụt.
“Đi cho mèo hoang ăn?” Đạt được tin tức từ trong miệng Vương Giai Y lưu lại trông quán, Trình Phong Dương có chút ngạc nhiên, “Có nói là một mảnh nào sao?”
“Cái này… Tôi không biết.” Đại tiểu thư lắc đầu, mặc dù lúc ấy cô cố ý tìm thôn trong thành thuê phòng, nhưng một mảnh phía sau thôn trong thành đây thì hoàn toàn không dám đi dạo, đến giờ trừ phi là đi cửa hàng cỡ lớn hoặc là khách sạn nếu không liền không thế nào dạo qua ở bên ngoài, “Có điều Lan Lan có nói nhiều nhất là hai tiếng sẽ liền trở về, nếu anh không vội có thể chờ ở đây một chút a?” Dù sao cũng là người quen thường đến quán hỗ trợ.
Câu cuối cùng kia đại tiểu thư chỉ nói thầm một câu trong lòng, mắt cẩn thận đánh giá thanh niên có chút mất mát trước mắt, trên mặt khó nén tò mò.
Trình Phong Dương vừa nghe nhiều nhất là hai tiếng là về, ngẫm lại liền lưu lại, kỳ nghỉ Tết Âm Lịch này anh ấy đã lắm tai lắm nạn, không phải tổn thương mắt thì chính là tổn thương chân, bỏ qua bao nhiêu thời gian ở chung với Lâm Lan, giờ trong công ty đã có công việc linh tinh thỉnh thoảng gọi ấy đi làm một cái, chờ về sau vội lên nữa lại liền không rảnh.
“Anh là bạn tốt của Lan Lan sao?” Đang nghĩ chuyện đã bị một tiếng dò hỏi dọa cho hoàn hồn, cô gái trẻ tuổi sau quầy bar tò mò nhìn anh ấy, “Lan Lan nói nhà anh ở ngay phố đối diện, có phải là rất sớm đã quen biết rồi không?”
Không, mới quen mùa thu năm ngoái. Mặc dù trong lòng trả lời vậy, Trình Phong Dương lại là ho khan một cái, trả lời hàm hàm hồ hồ, như là nói lại như không phải.
Thái độ ấp úng này của anh ấy làm cho đại tiểu thư trực giác tình huống không đúng, hai mắt sáng lên vừa định nhiều chuyện vài câu, bất ngờ nhớ lại luận bà nội của Tiểu Minh 99 của Thang Hiểu Nhã, nháy mắt lòng nhiều chuyện rụt lại, trên mặt lần nữa rút trở lại bình thản: “Vậy Trình tiên sinh, lần này anh tới tìm Lan Lan để làm gì?”
Đúng vậy a, không phải người yêu, còn là tình huống bị cố ý né tránh tình cảm lúc trước, không thể tới tìm người quá tần suất, thế nên giờ mỗi lần Trình Phong Dương tới nơi này đều là vắt hết óc tìm cớ. Sau khi Lâm Lan đã minh xác biểu thị trong ngắn hạn không muốn dính tới chuyện yêu đương mà lại nói tới trong quán hỗ trợ thì cứ cảm thấy không tốt lắm, hiện tại Trình Phong Dương chỉ có thể tìm cớ từ phương diện khác.
Lần trước tới gặp cô ấy chính là lấy cớ dẫn chó đi phòng khám thú cưng mỹ dung tắm rửa tiện thể tặng hoa quả đông lạnh, lúc này…
“Tôi, bên công ty tôi nhận được mấy hoạt động rút thăm trúng thưởng trên mạng của mấy nhãn hiệu đồ dùng trong nhà, tôi lấy được vài danh ngạch rút thưởng, nghĩ đến bên này mở quán trà có thể sẽ dùng tới!”
Rút thưởng…… cái cớ lấy vụng về cỡ nào.
Lúc Lâm Lan mang theo nhân viên Tiểu Tống trở về liền nghe được Trình Phong Dương nói với cô như thế.
“Rút thăm trúng thưởng bình thường anh sẽ không tìm riêng em a, phần thường lần này công ty nhãn hiệu kia cho cũng không tệ, dù cho là phần thưởng cấp thấp đều là cất bước từ 500 nguyên, vẫn là rất có lời.” Trình Phong Dương nhanh chóng chính danh cho phần thưởng kia, “Nếu không phải công ty anh là công ty thiết kế trang hoàng tốt nhất thành Tây thì có thể không mò được tư cách rút thưởng.”
Nghe qua hình như thật tham đầu, có điều Lâm Lan không nhúc nhích: “Mấy danh ngạch đó anh cũng có thể cho người trong nhà anh dùng a.”
“Không phải là trúng thưởng bách phát bách trúng.” Trình Phong Dương cười nói, “Hơn nữa nhà anh cũng không cần mấy cái đó, ngược lại là chỗ em đây nếu mà rút trúng cái bàn gì gì đó có thể bày trong quán trà, bằng không thì để trong cái phòng trống trên lầu của em kia cũng rất tốt.”
Đối phương đều nói như vậy, Lâm Lan liền không cự tuyệt nữa, mở ra trang web tương ứng dưới sự chỉ điểm của Trình Phong Dương, nhập tài khoản vào bắt đầu rút thưởng.
Cơ hội hết thảy 5 lần, Lâm Lan rút trúng ba lần cám ơn đã tham dự, hai lần khác thì trúng thưởng, một lần là giá treo áo, một cái khác là bàn sưởi kiểu Nhật.
Giá treo áo thì chẳng có gì để nói, bàn sưởi kiểu Nhật lập tức làm những người trẻ tuổi kia hứng thú.
Người từng xem phim nhật hoặc là manga anime đều từng thấy qua loại gia cụ kỳ lạ là cái bàn với tường kép mang theo chăn mền này, dưới đáy bàn sẽ mang theo lò sưởi điện, sau khi mở lên, đùi người luồn vào rồi trùm kín chăn sẽ phi thường ấm áp.
“Cái này hình như chơi rất vui!” Vương Giai Y lập tức nổi lên hứng thú, quay đầu hỏi Trình Phong Dương, “Trình tiên sinh, phần thưởng rút được bao lâu mới tới a?”
“Làn giao hàng ở bản địa, phần thưởng rút được trước 5 giờ đều là chuyển phát trong ngày.” Trình Phong Dương giải thích một câu, sau đó lại nói, “Vương tiểu thư là bạn của Lan Lan, trực tiếp gọi tên đầy đủ của tôi là được rồi, không cần khách sáo thế.”
Đại tiểu thư nghe anh ấy nói thế không lập tức đáp ứng, mà là liếc mắt nhìn Lâm Lan một cái, thấy chị ấy cũng không phản cảm thái độ xáp lại gần của đối phương, thế này mới cười đáp ứng: “Vậy Trình Phong Dương anh cũng có thể tên đầy đủ của tôi đi.”
Quả nhiên Lan Lan với họ Trình này có biến, nhưng cô cũng tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện bậy bạ.
“Nói cách khác, nếu nhanh thì hôm nay liền có thể đến?” Tống Tân Dân hoàn toàn không chú ý đến điểm chi tiết ấy vẫn là đặt lực chú ý lên cái bàn, sau khi được câu trả lời khẳng định liền trực tiếp nhìn quanh bố trí của quán trà, “Cửa hàng trưởng, sau khi bàn tới rồi chúng ta trực tiếp thả nó lên nệm mềm?”
Lâm Lan cũng đi theo dò xét một chút, gật đầu đồng ý: “Có thể. Bên chỗ nệm mềm kia vừa vặn có cái ổ điện, cắm vào liền có thể dùng.”
Bốn người hàn huyên một hồi trong quán trà, giờ cơm liền đến, mẹ Lâm tới đưa cơm trưa vừa thấy Trình Phong Dương cũng ở đó, liền lập tức trở về đưa tới thêm một phần đồ ăn nữa.
Vì thế Trình Phong Dương lấy cớ đưa rút thưởng giữa trưa lăn lộn được một chút cơm của nhà họ Lâm, bầu không khí cũng là hòa thuận vui vẻ.
Sau khi Tống Tân Dân thương lượng chuyện cửa hàng có cái bàn mới đến sau thì liền thừa dịp thời gian nghỉ ngơi chuyên chú đi đùa cái máy ảnh kỹ thuật số của mình, buổi sáng đi theo lão bản cho mèo hoang ăn, quả nhiên lại gặp được mèo lão đại. Cậu cũng có được câu trả lời chắc chắn chuẩn xác từ chỗ cửa hàng trưởng tiếng mèo cấp 10 rồi, con mèo đầu đàn kia đồng ý cậu ấy đi theo chụp ảnh, nhưng nó sẽ không tận lực dừng lại cho cậu ấy chụp, muốn chụp ảnh thì tự mình nắm đúng thời cơ.
Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi biểu thị thế này cũng đã đủ rồi, hơn nữa xem như cậu ấy muốn để mèo dừng lại bày pose cũng không biết hạ chỉ thị thế nào a, huống chi tận lực bày pose mà chụp nào có tốt như chụp tự nhiên chứ.
Bốn giờ chiều, hai phần thưởng Lâm Lan rút được đều đưa tới, giá treo áo Lâm Lan trực tiếp cho Trình Phong Dương, thứ này nhà anh ấy thế nào cũng cần dùng tới, mà bàn lò thì rất nhanh được đem tới vị trí chỉ định.
Mặt bàn gỗ đặc vàng nhạt phối với chăn hoa văn màu tím nhạt cạnh bàn, phong cách tiểu thanh tân còn rất hợp với quán trà, mấy người trẻ tuổi cắm điện vào dùng ngay tại chỗ.
“Oa, thật là ấm áp!” Vương Giai Y cởi giày chui người vào, độ ấm nóng hừng hực làm bàn chân có hơi lạnh của cô cực kỳ thoải mái, tấm chăn dày rộng rủ xuống đất đắp lên được cô quấn dưới nách cũng thập phần phục tùng, “Em dám cược, cái bàn này nhất định sẽ trở thành cái bàn được khách hàng hoan nghênh nhất trong quán trà!”
Thật sự là quá bắt mắt quá thực dụng, mùa đông ngồi dưới cái bàn kiểu này quả thực không khỏi quá bổng*! [*: ý chỉ rất tuyệt]
“Đúng là rất tốt, bốn người vừa vặn mỗi người một bên.” Lâm Lan cũng dùng thử giống vậy cũng gật đầu đồng ý.
“Có điều phải cẩn thận không thể để cho trà sữa gì đó làm bẩn chăn.” Tống Tân Dân đưa ra điều cần chú ý, đây đúng là một trường hợp làm người ta đau đầu, nhất là quán trà cung ứng trà bánh.
“Không sao.” Trình Phong Dương khoát tay để bọn họ yên tâm, “Cái này có thể tháo ra giặt tẩy, hơn nữa vải dệt rất dễ dàng giặt sạch.”
Những người trẻ tuổi kia thảo luận khách hàng sẽ đánh giá cái bàn thế nào, ai cũng không nghĩ tới kỳ thật nó không chỉ có được người hoan nghênh thôi đâu.
Mãi cho đến ngày thứ hai, nhóm khách đầu tiên tràn đầy phấn khởi đi về phía cái bàn này, vén chăn lên còn chưa kịp ngồi vào thì trước hết đã bị một tổ mèo không chỉ duy trì tư thế nông dân ngồi xổm còn mở đôi mắt như đèn xe dọa cho một cái.