Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Chương 9




20g tan giờ làm, Văn Thiếu Kiệt cấp tốc trở về nhà.  Hiện tại anh rất thích cảm giác đi làm, lại có cô vợ nhỏ chờ chồng về, thật hạnh phúc làm sao. Vừa nghĩ đến Từ Y Chi, anh lại không nén lại được cảm giác tim đập mạnh. 

Dù vậy, như khi đối diện với cô gái nhỏ, Văn Thiếu Kiệt cố tỏ ra mình là sói ngoan hiền, sói tốt bụng. Từng chút từng chút một nhích lại, kéo gần khoảng cách. Chậm rãi để không hù cho cô bỏ chạy.

Tối nay có tiến triển hơn những ngày qua. Ít nhất cô cũng ngồi ăn với anh, chịu nói chuyện với anh. Còn cười thật tươi khiến anh cảm thấy tính tình lạnh nhạt ba mươi năm qua mình thể hiện thật không uổng phí chút nào.

Ăn uống xong, Từ Y Chi thu xếp lại rồi cũng như bình thường về phòng tắm rửa để chuẩn bị ngủ. Chỉ để lại một mình Văn Thiếu Kiệt hậm hực không thôi. Trước kia anh chưa từng bị ‘ tình yêu sét đánh’ của cô, nên người về phòng nghỉ ngơi trước là anh. Hiện tại thì khác, anh muốn nói chuyện với cô nhiều một chút để bồi đắp tình cảm, lại vì thấy sự mệt mỏi của cô mà không thể gượng ép.

Cũng bởi vì trong lòng có tâm sự, Văn Thiếu Kiệt không thể ngủ được. Lúc này cũng đã khuya, anh có chút khát. Xuống lầu rót ly nước để uống. Uống xong dự định trở về phòng, thì bất giác âm thanh truyền đến khiến anh dừng bước. Theo âm thanh kia tìm đến, anh đang đứng trước cửa phòng Từ Y Chi. Khẽ chau mày nghi hoặc, anh vội hốt hoảng mở cửa phòng. Bên trong đèn thắp sáng nên Văn Thiếu Kiệt có thể nhìn rõ ràng.

Từ Y Chi thân thể co ro ngồi trên giường, đầu gục lên đầu gối, cũng vì âm thanh mở cửa  kia mà hốt hoảng giật mình, ngước gương mặt đầm đìa nước mắt  mơ màng nhìn người trước mắt.

“Chi Chi, em làm sao vậy?” Văn Thiếu Kiệt kinh sợ khi thấy vẻ ngoài nhếch nhác của cô, hù anh một trận xanh mặt. Chạy nhanh đến ôm chặt cô vào lòng, còn rõ ràng nghe được tiếng nức nở. Sao lại khóc thành bộ dáng này? Nếu như anh không khát nước, nếu anh không nghe tiếng khóc thì cô sẽ khóc thành bộ dạng nào đây?

“Ô ô, mẹ, Chi Chi cần mẹ” Mặt dù chưa nhìn rõ mặt người vừa đến, nhưng hai tiếng ‘Chi Chi’ lại làm Từ Y Chi yên tâm. Những ngày qua, cô chưa từng ngủ ngon giấc. Vì trước kia ở nhà, cô luôn ngủ cùng mẹ, hiện tại lại ngủ một mình, cô thường gặp ác mộng. Nhận được vòng tay ấm áp, cô đem tất cả nghẹn ngào cùng nức nở tuôn trào. Mẹ, cô thật sự rất nhớ mẹ.

“Chi Chi, có anh, đừng sợ” Văn Thiếu Kiệt đau lòng ôm chặt cả người cô, khẽ vỗ về vuốt ve an ủi. Anh không biết cô gái nhỏ mơ thấy gì mà kinh sợ đến vậy, nhưng anh chắc một điều, đối với cô, mẹ là chỗ dựa tinh thần duy nhất. Điều này khiến anh có chút không vừa ý, nhưng anh hi vọng, từ nay về sau, mình sẽ là chỗ dựa duy nhất của cô.

“Kiệt?” Qua hồi lâu, Từ Y Chi mới ý thức được tất cả. Cô mơ hồ nhìn người đối diện, vẻ mặt anh lo lắng khiến cô ấm áp. Ngoài mẹ và em trai song sinh, có lẽ anh là người duy nhất quan tâm, an ủi cô.

“Chi Chi ngoan, có anh thì không phải sợ. Nào, anh dỗ em ngủ” Văn Thiếu Kiệt lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho cô, vuốt nhẹ lại mái tóc rồi chỉnh lại tư thế để cô nằm xuống, còn bản thân anh cũng hết sức tự nhiên nằm bên cạnh.

Từ Y Chi khẽ gật đầu, nép mình vào lòng ngực của anh, cảm giác ấm áp quen thuộc cách xa năm ngày liền được thỏa mãn. Có lẽ vì khóc đến mệt mỏi, hoặc tâm trạng được thả lỏng hoàn toàn, cô liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Văn Thiếu Kiệt cảm nhận được hơi thở cô nhẹ nhàng theo nhịp thì khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Anh không biết hiện tại trong tim là hương vị gì. Nhìn cô nhỏ bé yếu đuối e ấp trong lòng, cảm giác vô cùng ngọt ngào. Anh muốn bản thân mình là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô, muốn bảo hộ, thay cô gánh vác tất cả. Chỉ có điều, anh không dám sổ sàng, mà chỉ từng bước đến gần, giang rộng đôi cánh, để cô tự động nép vào. Như thế, cũng đã đủ!

Sáng hôm sau!

Từ Y Chi ngước đôi mắt to tròn nhìn gương mặt trước mắt. Cô có chút bối rối nhớ lại tình cảnh đêm qua. Trong lòng dâng lên nỗi bất an. Anh sẽ nghĩ cô rất phiền phức? Hay chê cười cô ngu ngốc yếu đuối? Nhưng mà thực sự cô đã cố gắng kềm chế bản thân rồi, đêm qua vì sự xuất hiện của anh mà đã phá hủy lớp bảo vệ cuối cùng.

“Em dậy rồi?” Văn Thiếu Kiệt cảm nhận được cử động của người trong lòng nên từ từ mở mắt. Đêm qua anh vẫn giữ tư thế ôm cô như lúc đầu đến sáng, nên tay có chút tê mỏi. Nhưng vừa thấy ánh mắt kia toát vẻ u buồn khiến anh cau mày. Sáng nay như thế nào tâm trạng cô gái nhỏ lại không vui đây?

“Em phải dậy rồi!” Từ Y Chi buông đôi mi ủ rũ cúi mặt định rời khỏi giường. Cô cũng đã làm phiền anh đến như vậy, sợ rằng sau này khiến anh tức giận đuổi đi thì cô chẳng còn công việc gì để làm. Như vậy đồng nghĩa mẹ cô lại tiếp tục vất vả rồi?

“Chi Chi, nói anh nghe, sao em buồn?” Dường như phát hiện cô gái nhỏ kia có gì đó không đúng. Văn Thiếu Kiệt nhẹ kéo cổ tay, khiến Từ Y Chi thuận thế ngồi trong lòng anh. Đưa tay nâng gương mặt buồn phiền kia, anh chỉ muốn xóa đi nét u buồn, hôn nhẹ lên trán.

“Kiệt, có phải Chi Chi làm phiền anh không?” Từ Y Chi ngước đôi mắt to trong sáng không chứa tạp chất lo lắng nhìn anh, cũng không để ý đến tư thế vô cùng thân mật của hai người. Còn nụ hôn kia chỉ lướt nhẹ, đối với cô, nó đơn giản chỉ mang ý nghĩa an ủi, bởi vì mẹ cô thường dùng cách này để dỗ dành cô.

“Cô ngốc, không cho phép em nghĩ như vậy” Văn Thiếu Kiệt lời nói như trách hờn, hành động thì cứ như vỗ về, không chút kiêng nể gì mà vòng tay ôm trọn thân thể cô. Hôn nhẹ cô không để ý, vậy nên anh cũng chẳng giả vờ đứng đắn, hôn thêm mấy phát lên gương mặt non mịn kia. Mà chỉ đơn giản là hôn cũng khiến anh nghiện, lúc nào cô mất cảnh giác, lại thừa cơ hội mổ xuống má.

“Nhưng mà…” Tâm trạng Từ Y Chi cứ bối rối, đến cô còn cảm thấy bản thân mình vô dụng, ngoài mẹ và em trai thì có ai thèm quan tâm kẻ vô dụng như cô? Nhưng đêm qua cô rõ ràng cảm nhận được quan tâm của anh rất thật lòng. Cứ như vậy, mâu thuẫn khó giải thích, cô liền chú tâm vào suy nghĩ làm sao phát hiện được hành động đánh lén của kẻ nào đó?

“ Chi Chi, thực ra, anh không dám ngủ một mình” Văn Thiếu Kiệt trưng bộ mặt dầy vô địch ra mà trắng trợn nói dối. Anh biết cô gái nhỏ kia ngủ một mình thì bị ác mộng, vì đêm qua anh nằm cạnh, cô liền một giấc đánh tới sáng mới dậy. Nếu nói muốn được ôm cô mỗi đêm cùng ngủ, lý do như vậy cũng không đến nỗi vô sĩ đi?

“Thật sao? Kiệt cũng sợ sao?” Từ Y Chi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Thiếu Kiệt, cảm giác như tìm được bạn đồng hương sau những ngày tha phương. Thì ra, không phải chỉ riêng cô sợ ngủ một mình, mà đến anh cũng như vậy. Cho nên, anh ngủ cùng cô là cô đang giúp anh, chứ không phải làm phiền anh rồi? Nhận được vấn đề này, tâm trạng vốn nặng nề kia liền bị quên bỏ.

“Ừ, nên Chi Chi đừng để anh ngủ một mình” Gương mặt như bị cả thế giới bỏ rơi kia thành công được Văn Thiếu Kiệt tạo ra. Ha, nếu cho bất kỳ một người nào đã từng quen biết anh nhìn thấy cảnh tượng này, họ sẽ không hề hoài nghi, nghĩ rằng, anh chính xác là đầu bị đập vào đá dẫn đến mất trí nhớ nghiêm trọng.

“Kiệt, yên tâm, em sẽ bảo vệ anh” Nghe đến đây, lòng tốt của Từ Y Chi bị khơi dậy. Cô vươn người rời khỏi vòng tay Văn Thiếu Kiệt, vỗ nhẹ vai, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh. Như cam đoan rằng, cho dù thế nào, cô cũng sẽ bên cạnh anh, sẽ không để anh một mình đối diện với bóng đêm.

“…”  Văn Thiếu Kiệt cảm giác không biết nên khóc hay cười. Khóc là vì anh như vầy mà để cô bảo vệ? Cười là anh thật sự thành công với kế hoạch được ôm cô gái nhỏ ngủ. Nhưng là khóc hay cười anh cũng phải giả vờ đáng thương gật đầu.