Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 30: Văn Nhã Bại Hoại 4






"Tần Phong!" Một âm thanh vui vẻ cùng phấn khích gọi cô lại, thân hình nữ cảnh sát cao ráo đầy đặn, người đó bước nhanh về phía Tần Phong, vươn tay ôm chầm lấy cô.
Tần Phong định đưa ly trà sữa cho Tô Ly nhưng đột nhiên bị ai đó ôm lấy, hai người theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt Tô Ly quét qua cánh tay của nữ cảnh sát đang ôm chầm Tần Phong, trong tức khắc hắn liền trở nên điên cuồng.
Người phụ nữ này từ đâu xuất hiện? Thật muốn chặt đứt cánh tay chướng mắt kia.
"Lâm Mạt? Sao cậu lại tới đây?" Tần Phong vỗ vỗ cánh tay của cô, ý bảo cô buông ra.
Nữ cảnh sát hồn nhiên bất giác mà nhìn Tô Ly, cười nói: " Cậu trai nhỏ này là ai vậy? Thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Tần Phong nhà ta!"
"Tần Phong.....nhà ta?" Tô Ly lẩm bẩm nói, ánh mắt hắn bắt đầu u ám.
Tần Phong vỗ vỗ đầu Lâm Mạt: "Nói bậy gì đó, đó giờ ai lại dùng từ xinh đẹp để miêu tả con trai!" Hai người đều không nghe thấy lời nói khẽ của Tô Ly.
Nhìn động tác của Tần Phong, ánh mắt Tô Ly trở nên có chút u ám dữ tợn.
"Tiểu Ly, bên kia có bán vài món ngon, để chị qua đó mua cho em một phần." Tần Phong quay đầu lại nói.
"Vâng." Tô Ly lập tức rũ mắt xuống, che khuất sự tàn nhẫn trong mắt.
Tần Phong đi rồi.
Tô Ly chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ phía đối diện: "Dì."
"Hả?" Lâm Mạt không ngờ đến hắn lại kêu cô là dì.
"Dì." Tô Ly điềm đạm cười: "Mùi hương trên người dì thật thối."
"Cậu nói cái gì!?" Lâm Mạt vừa kinh ngạc vừa tức giận: " Cậu nói bậy bạ gì đó tiểu tử thối!"
Tô Ly âm hiểm nở nụ cười: "Tần Phong nhà ta? Chị ấy ngọt ngào như vậy, còn dì lại ghê tởm đến nỗi làm người khác buồn nôn." Khoé môi hắn nhếch lên, đáy mắt chứa đầy sự lạnh lẽo: "Tôi chân thành khuyên dì hãy cách xa chị ấy, càng xa càng tốt!"

"Cậu......" Lâm Mạt bị nụ cười hắn doạ sợ, đứa nhỏ này thật là đáng sợ.

Rõ ràng lúc nãy còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, mới đảo mắt liền trở nên âm hiểm khó gần, hệt như một tên biến thái.
Giây tiếp theo cô bị Tô Ly hất ly trà sữa vào người.
Trên người dính dính nhớp nhớp khó chịu, Lâm Mạt phẫn nộ đến cực điểm, cô cuồng loạn la to: "Tên hỗn đản này!" Sau đó cô tiến đến xách cổ áo Tô Ly lên.
Cổ áo Tô Ly bị cô xách lên, tóc mái nhỏ vụn che khuất mắt hắn, thoạt nhìn có chút nhu nhược đáng thương, phảng phất như hắn bị khi dễ.
Tần Phong trở về, cô vô tình thấy được một màn này.
"Lâm Mạt, cậu làm gì vậy!?" Tần Phong chạy nhanh đến đỡ lấy Tô Ly.
Tô Ly ngẩng đầu, khiếp nhược mà nói: "Chị, em xin lỗi, em không cố ý làm đổ trà sữa lên người chị, xin chị hãy tha cho em."
Lâm Mạt tức giận đến nỗi nói không nên lời: "Mày!" Cô dứt lời lại muốn tiến lên đánh hắn.
Tần Phong đứng trước che chắn cho Tô Ly, ngữ khí cô lạnh băng: "Lâm Mạt, khi nào thì cậu mới có thể sửa lại tính tình nóng nảy của mình.

Dù gì thì tiểu Ly cũng còn là con nít, hà tất gì mà cậu lại ra tay với một thiếu niên?"
"Tần Phong, cậu mù đúng không?! Rồi một ngày nào đó cậu cũng sẽ thấy được gương mặt thật của tên nhóc đó thôi." Lâm Mạt vẫn nóng giận như cũ, cô nổi giận đùng đùng quay đi.
Tần Phong lắc đầu: "Đúng là....."
Cô khom lưng nhìn kĩ gương mặt của Tô Ly: "Cô ấy đánh em có đau không?"
Tô Ly lắc lắc đầu, hắn ỷ lại dựa vào vai Tần Phong, tham lam ngửi mùi hương cỏ xanh trên người cô.
"Được được, tôi không muốn đi dạo với mấy người nữa, tôi về trước." Lâm Mạt phất phất tay, tay xách theo bao lớn bao nhỏ bỏ đi.
"Lâm mỹ nhân, trễ vậy rồi mà cậu về một mình sao? Sao hôm nay không về cùng chị em thân thiết Tần Phong của cậu??"
"Đừng nhắc đến kẻ vô lương tâm đó nữa!!" Lâm Mạt nổi giận nói, cô chu chu môi, cô nhất định phải cạch mặt Tần Phong một thời gian!
Đồ cô xách theo cũng thật nặng, cô lết từng bước một lên lầu thang, cuối cùng cũng đến được cửa nhà.
Lâm Mạt thuê nhà ở một chung cư nhỏ, chung cư này giá khá rẻ nhưng nhược điểm duy nhất là nằm ở ngoại ô, chỉ cần đến trễ sau 9 giờ tối là không có xe buýt để về.

Tầng Lâm Mạt ở là tầng 4, tầng cao nhất của chung cư.
Ánh trăng đêm nay sáng hơn thường ngày, ánh trăng khuynh sái rọi lên hành lang quặng quẽ gấp khúc.
Thiếu niên đơn bạc đứng dựa vào cửa, ánh trăng làm tôn lên làn da trắng bệch của hắn, khóe miệng hắn hơi hơi mỉm cười, biểu tình ôn nhu, đang sung sướng ngân nga một ca khúc.
Đột nhiên Lâm Mạt ý thức được việc gì đó, sự sợ hãi mãnh liệt ập đến, hai chân cô không nhăn được mà run lên, đồ trong tay rơi đầy đất, cô lảo đảo lùi về phía sau vài bước, vì sợ hãi nên cô trật chân ngã xuống.
Thiếu niên quay đầu lại, hắn nở một nụ cười ôn nhu nhìn Lâm Mạt, từng bước từng bước một đi về phía cô, trong miệng hắn vẫn còn ngân nga một ca khúc kì dị, phảng phất như người phụ nữ trước mặt là người yêu hắn.
Vài ngày sau, Tô Ly dậy sớm đi học, hắn vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Tần Phong.
Tần Phong đang cầm di động, biểu tình nghiêm túc.
Tô Ly ôn nhu cười cười: "Chị, sao chị lại tới đây?"
"Lâm Mạt đã chết."
Nghe vậy vẻ mặt Tô Ly kinh ngạc, sau đó hắn có chút ngơ ngẩn:

"Chị Lâm Mạt....!chị ấy đã chết sao?"
Tần Phong thở dài: "Phương thức gây án giống với những vụ án lần trước, chẳng qua lần này lục phủ ngũ tạng của cậu ấy đều bị móc ra hết."
Khoé miệng Tô Ly lơ đãng giơ lên một chút, nhưng ngay sau đó biểu tình hắn bi thương trở lại: "Haiz, em còn chưa kịp xin lỗi chị ấy thì chị ấy đã....."
Tần Phong thở dài, an ủi nói: "Không sao không sao, người cũng đã chết, em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ tìm ra hung thủ."
Đột nhiên ánh mắt Tô Ly sáng lên, hắn trả lời mềm như bông: "Vâng...!Hy vọng chị sẽ sớm tìm được hung thủ."
Tần Phong kiểm tra thi thể của Lâm Mạt, miệng vết thương lớn lớn bé bé đều nằm ở bụng bên phải.

Đột nhiên cô nghĩ đến một việc, cô gọi điện thoại cho đồng nghiệp, yêu cầu họ gửi cho cô bản báo cáo tử thi của những vụ án trước, cô kinh ngạc phát hiện những vết mổ hay vết thương đều nằm bên phải.
Đánh vào bên phải, nếu vậy thì hung thủ thuận tay trái, thuận tay trái......
Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu cô.
Bởi vì ngày mai là cuối tuần nên hôm nay Tô Ly không về muộn, hắn có chút không cao hứng vì nếu về sớm thì Tần Phong sẽ không đưa hắn về.
Không biết vì cái gì mà hắn luôn quyến luyến cảm giác được cô quan tâm chăm sóc, hắn hận khi không thể dính lên người cô từng giây từng phút, một bước cũng không rời khỏi cô.
Tiếng chuông di động vang lên.

Là Tần Phong gọi tới, trong lòng Tô Ly vui vẻ.
"Alo chị!" Âm thanh hắn lộ ra sự vui sướng.
"Tiểu Ly." Giọng nói Tần Phong bình tĩnh: "Chị muốn hỏi em một số chuyện."
"Vâng, chị hỏi đi."
"Em thuận tay trái đúng không?"
"Đúng vậy......" Tô Ly có chút nghi hoặc: "Sao vậy chị?"
"Những người đó...Có phải do em giết hay không?"
Bước chân Tô Ly khựng lại, hắn trầm mặc một chút, ngữ khí mềm như bông: " Chị đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu."
Bên ngoài Tần Phong bình tĩnh nhưng thật ra bên trong cô đã khẩn trương đến phát điên, cô âm thầm cầu nguyện hung thủ không phải là hắn, ngàn vạn lần không phải là hắn.
Cô chậm rãi dụ dỗ: "Tiểu Ly, em có nhớ không? Chị đã từng nói rằng mỗi một loại tội nghiệt trên thế gian đều sẽ được cứu rỗi.

Em đừng sợ, nếu những người đó là do em giết thì chị sẽ mang em rời đi, đi đến một nơi không ai biết chúng ta sinh sống, chị sẽ bảo vệ em."
Lời nói của Tần Phong làm hắn như bị điện giật, sự cảm động lan ra toàn thân hắn.

Hắn căn bản không biết sợ là gì, nhưng khi nghĩ đến việc có thể buông bỏ hết thảy bỏ đi cùng Tần Phong, bỏ đi đến một nơi khác để sinh sống, còn có thể được cô bảo vệ cả đời.

Tô Ly cảm thấy mình quá may mắn, từ tận đáy lòng hắn cảm ơn những người bị hắn giết.
"Chị...Là em, là em giết." Tô Ly hưng phấn đến mức giọng nói hắn có chút run rẩy.

"Tiểu Ly." Tần Phong áp xuống sự khó chịu trong lòng: "Đừng trả lời theo cảm tính.

Em hãy nghiêm túc trả lời chị, những người đó đều là do em giết sao?"
"Là em giết." Hắn cố gắng áp chế sự hưng phấn trong lòng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên khiếp nhược: "Chị....!em rất sợ hãi, chị dẫn em rời khỏi đây được không? Em sẽ thay đổi, em sẽ không bao giờ giết người nữa."
"Được." Tần Phong hoàn toàn thất vọng, trong giọng nói cô không có một tia cảm xúc: "Sáng sớm ngày mai, ở quảng trường chờ chị."
Sau khi cúp điện thoại, sự vui sướng cùng hạnh phúc nhộn nhạo ở trong lòng hắn.
Hắn chạy nhanh về nhà, sắp xếp đồ đạc vào vali, sau đó nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Hắn vất vả chờ đến hừng đông, lén la lén lút xách vali đi ra khỏi nhà, sau đó chạy đến quảng trường mà họ đã hẹn trước.
Tiếng còi xe cảnh sát phá vỡ bầu không khí yên bình của buổi sáng.

Thời điểm Tô Ly biết mình bị mắc bẫy, hắn theo bản năng cắm đầu chạy đi nhưng lại bị mấy tên cảnh sát ập đến chặn lại.
Mấy chiếc xe cảnh sát vòng quanh Tô Ly
Hắn không thể tin tưởng mà nhìn cảnh sát đeo còng tay lên cho hắn, sau đó áp hắn lên xe.
Tại phòng thẩm vấn.
Chiếc điện thoại nằm trên bàn là của Tần Phong, nó phát ra đoạn hội thoại ngày hôm qua giữa cô và hắn.
"Tần Phong ở đâu?" Giọng nói Tô Ly không có chút gì gọi là ngoan ngoãn ôn hoà, mà ngược lại là âm trầm lạnh lẽo.
"Cô ấy không muốn gặp cậu, cậu đã làm cho cô ấy thất vọng." Cảnh sát phía đối diện nói: "Bây giờ cậu hãy ngoan ngoãn ngồi đây đi."
Tô Ly cúi đầu che khuất cảm xúc trong mắt, chỉ là đôi tay hắn đang run rẩy.
Nước ngoài đã xoá án tử hình dành cho trẻ em dưới 18 tuổi, nhưng trong nước vẫn còn được áp dụng.

Tên sát nhân biến thái cuối cùng cũng sa lưới, 3 tháng 20 ngày sau sẽ đi ra pháp trường.
Trước khi Tô Ly bị tử hình, đôi mắt hắn vẫn dò quét tìm ai đó, nhưng tới lúc viên đạn bắn vào ngực hắn, hắn vẫn chưa nhìn thấy người hắn hằng đêm mong nhớ.

Máu đỏ tươi bắn tung toé, những ngày tháng ngồi trên đống lửa của Tây Thành cuối cùng cũng kết thúc.
Ai cũng không nghĩ tới kẻ sát nhân biến thái lại là một cậu thiếu niên gầy yếu, hơn nữa còn là học sinh xuất sắc ở trường, tin tức này đã làm toàn thành chấn động.
Cảnh sát nhân dân Tần Phong yêu nghề kính nghiệp, vì nước quên thân nên được mọi người tán dương, thật mau cô liền thăng chức thành cảnh sát cao cấp ở Tây Thành..