Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 2




"Chỉ Nhu, ngươi gần đây đều không quan tâm ta, suốt ngày chỉ ở lì trong cung!" Chỉ Lam ủy khuất nói.

Chỉ Nhu nhấp môi mỉm cười:"Đại cô nương, không được hồ nháo, ngày hôm trước Quý Phi nương nương đã dạy ngươi quy củ, ngươi còn nhớ hay không?"

Đàn Dư ở một bên lạnh lùng mà nhìn Chỉ Lam, lộ ra nụ cười trào phúng.

"Ngươi"! Chỉ Lam tức giận lập tức chạy đến gần, bất mãn mà chỉ chỉ Đàn Dư: "Chỉ Nhu, tại sao hằng ngày ngươi chỉ đều ở cùng hắn? Ngươi cũng biết hắn là loại người thuộc dạng gì?!"

Chỉ Nhu cười nhạt, hơi gật đầu.

Chỉ Lam lộ ra một tia cười lạnh, tà tà liếc mắt Đàn Dư: "Ngươi cho rằng những việc ngươi đã làm thực sự không ai biết? Chỉ Nhu, ngươi cũng biết mấy năm trước trong cung có mấy cái cung nữ cùng thái giám chết ngoài ý muốn đúng không?"

"Ta biết, thì sao?" Chỉ Nhu ngẩn ngơ.

Đàn Dư nghe xong, trong lòng hắn hung hắng lo lắng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, trong mắt cũng hiện lên sự lạnh lẽo. Âm trầm mà nhìn chằm chằm Chỉ Lam, tiện nhân này, lúc trước nên nghĩ cách gϊếŧ ả mới phải.

Thấy hắn khẩn trương, Chỉ Lam thấy trong lòng vô cùng thống khoái, nàng lớn tiếng nói: "Chỉ Nhu ngươi đều không biết, trong cung còn nhiều cái chết oan chưa tìm thấy hung thủ! Mấy năm trước, có vài cung nữ đổ thùng nướƈ ŧıểυ lên người hắn, hắn liền hạ dược mê choáng các nàng, đem các nàng ném vào giếng, kết quả đều chết đuối hết! Còn nữa, có mấy cái thái giám bởi vì bỏ đói hắn vài ngày mà đã bị hắn phóng hỏa thiêu chết."

Chỉ Nhu kinh ngạc mà đôi mắt trợn tròn to, hơi hơi mở miệng ra.

Chỉ Lam liền đắc ý mà liếc Đàn Dư một cái, sắc mặt Đàn Dư có chút trắng bệch, khó chịu đến hô hấp bắt đầu hoảng loạn, hắn khẩn trương mà nhìn Chỉ Nhu, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ, nghĩ giải thích như thế nào để lừa gạt nàng.

Đôi mắt Chỉ Nhu trong nháy mắt liền đỏ, nước mắt ngập tràn, nàng đau lòng mà đem Đàn Dư ôm vào ngực: "Tại sao có thể trách hắn được? Hắn là một đứa trẻ, một thân một mình sinh hoạt trong cung, vì sao đến cả nô tài cũng đối xử như thế với hắn? Hắn không làm như vậy, còn có biện pháp nào để bảo vệ mình?" Càng nói càng chua xót, nàng có chút thất thố mà rơi nước mắt.

Đàn Dư nguyên bản cho rằng nàng sẽ vì những điều đó mà sợ hãi cùng chán ghét hắn, suy nghĩ đủ loại hậu quả nhưng không hề nghĩ nàng sẽ phản ứng như vậy, trái tim hắn đập tựa như muốn bay ra ngoài, trong đầu rối mù thành một mảnh, mờ mịt trong mắt còn chưa tan đi, sự ỷ lại không muốn rời xa nàng ngày càng lớn. Hắn nhịn không được mà dùng sức ôm nàng, lần đầu tiên trong mắt toát ra sự mê muội cùng quyến luyến.

Chỉ Lam hiển nhiên cũng không nghĩ tới mọi việc lại như thế này, nàng thất bại và thẹn thùng không thôi.

Thấy cảm tình hai người ngày càng tốt, nàng không cam lòng mà nói: "Hoàng muội!! Ta đây nhắc nhở ngươi, sao ngươi lại đau lòng hắn chứ? Dù sao hắn cũng là nam, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi lại cùng hắn ăn ở, thật sự không hợp lí. Ngươi không sợ người đời chỉ chỏ sao?"

Chỉ Nhu nghe vậy, nàng giật mình, buông Đàn Dư trong lòng ngực ra.

Đàn Dư rời đi cái ôm ấm áp của nàng, cảm giác mất mát khó chịu làm hắn hít thở không thông.

Chỉ Nhu tinh tế cân nhắc, cảm thấy lời Chỉ Lam nói rất có lí. Nhiều năm nàng ở dân gian lớn lên, mặc dù trinh tiết và sự trong sạch không quan trọng mấy, nhưng đối với Đàn Dư lại không giống nhau, ít nhiều gì thì hắn cũng là hoàng tử, suốt ngày cùng chính mình quấn quýt với nhau đối với tương lai sau này của hắn quả thật không tốt.

Chỉ Lam đi rồi. Đàn Dư đã nhìn ra lời nói của Chỉ Lam ảnh hưởng rất lớn đến Chỉ Nhu, ban đầu những điều đó hắn không một chút để ý, biểu cảm hài hước biến mất, giờ phút này hắn thật sự sợ hãi nàng sẽ đem hắn vứt ở một nơi xa, xa tới nỗi hắn không thể tìm thấy nàng.

Hắn dựa vào sát người nàng, ôn nhu nói: " Ta trưởng thành thật sự rất chậm, sẽ không làm ngươi cảm thấy khó chịu. Ngươi đừng đem ta vứt ở nơi khác được không?" Giọng nói ủy khuất lại tựa như hắn đang làm nũng, tâm Chỉ Nhu đều mềm nhũn, liền cười gật gật đầu xoa xoa đầu hắn.

Năm tháng từ từ trôi đi, chớp mắt một cái 5 năm đã qua.

5 năm nay, Đàn Dư chậm rãi được hoàng đế yêu thích, thiên phú hắn dị bẩm, võ học văn học đều xuất sắc, mặt mày hoàn toàn nẩy nở, khuôn mặt hắn giống hệt mẹ đẻ, mang theo mị thái, mỹ lệ dị thường.

Hắn mượn sức những đại thần trong triều, những hoàng huynh đã từng khi dễ hắn bây giờ đều dần dần bắt đầu suy bại.

Nhưng vào lúc này, phụ hoàng lại sinh bệnh hiểm nghèo.

Nửa tháng sau đó, Đàn Dư mỗi ngày đều đến thăm phụ hoàng, bởi vì bệnh phụ hoàng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu ho ra máu, thái y cũng nói phụ hoàng chỉ có thể chống cự thêm vài ngày nữa.

Ngày hôm sau vào giờ ngọ*, trong cung truyền tới tiếng chuông tang, lúc ấy Chỉ Nhu đang xem sách, nghe thế cả người đều sợ, tay không nhịn được mà run lên, sách rơi xuống đất.

(*Giờ ngọ là khoảng thời gian từ 11h đến 13h trưa)

Một đống người chen chen chúc chúc mà đi vào cung điện của phụ hoàng, nhóm người này cũng bao gồm Chỉ Nhu, thật lâu sau, cửa mở, một thiếu niên thiếu niên mảnh khảnh từ bên trong đi ra, khuôn mặt thiếu niên trầm tĩnh, đôi mắt sâu không thấy đáy, mặt mày so với con gái còn xinh đẹp hơn, lúc này hắn một thân bạch y, tóc dài màu đen khoác trên vai, rõ ràng hẳn là bộ dáng không dính bụi trần, lại bởi vì có một khuôn mặt trương mị mà lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Đàn Dư đi ra.

Phía bên cạnh, trong tay thái giám cầm một quyển sách lụa màu vàng, bắt đầu tuyên đọc khẩu dụ* của Hoàng Thượng: " Hoàng Thượng lâm dặn bảo, mười ba hoàng tử tận trung tận hiếu, nhiều năm qua thông minh, tài hoa hơn người, không làm trẫm thất vọng. Sau nhiều ngày suy nghĩ đắn đo, trẫm quyết định truyền ngôi cho hoàng tử thứ 13 - Đàn Dư."

(*Khẩu dụ: nhiều mệnh lệnh của nhà vua truyền xuống khồng dùng văn bản mà trực tiếp truyền miệng, hoặc gián tiếp sai các văn thần, võ tướng truyền đạt coq trách nhiệm thi hành)

Sắc mặt mọi người khác nhau, có người vui mừng có người sầu. Nhưng Chỉ Nhu vẫn như cũ cứ bình tĩnh mà đứng, vĩnh viễn ngoài cuộc.

Ánh mắt Đàn Dư trước sau đều dừng lại trên người nàng. Nàng luôn như thế, nhiều năm qua không hề thay đổi, cho dù trong cung có chuyện gì đi chăng nữa, nàng vẫn luôn bình tĩnh mà quan sát mọi thứ, đạm mạc rũ mi, ngăn cách với thế giới, một mình mà chống chịu.

Tân để đăng cơ.

Đàn Dư dùng đủ loại thủ đoạn, chỉnh chết nhưng hoàng huy từng khi dễ hắn, nhổ tận gốc các thế lực ở sau bọn họ, thái giám cung nữ ở trong cung, chỉ cần là người từng khinh nhục hắn đều không ai may mắn thoát khỏi. Các bá tánh xem ra, tân đế là người bạo ngược, vừa đăng cơ vừa hành động, có thể nói là huyết tẩy kinh đô.

Nhiều năm qua Chỉ Nhu vẫn chưa hề can thiệp qua bất cứ việc gì của hắn, lúc này lại bất ngờ thay đổi, lần đầu tiên Chỉ Nhu ra mặt phản đối.

"Hoàng tỷ, ngươi luôn đồng ý những việc ta làm." Đàn Dư đối với nàng vẫn luôn cực kì kiên nhẫn ôn nhu, giờ phút này đây cũng không ngoại lệ, giọng nói hắn mang theo sự khẩn cầu.

"Đàn Dư, hoàng tỷ chỉ lo lắng sát nghiệp ngươi quá nặng, cuối cùng báo ứng trên đầu mình." Chỉ Nhu nhíu mày.

Đàn Dư nghe vậy, hắn thân mật mà cọ cọ Chỉ Nhu, giống như khi còn nhỏ hắn vẫn luôn ỷ lại nàng.

"Hoàng tỷ không cần lo lắng, phụ hoàng thường nói ta mệnh ngạnh*, là khắc bất tử."

(*Mệnh ngạnh: (Tính) Bướng bỉnh, ướng ngạnh)

"Đừng nói bậy, cái gì mà chết hay không!"

Chỉ Nhu gõ gõ đầu hắn, lại đổi lấy ánh mắt hắn càng sâu cùng với sắc mặt ửng hồng. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn xâm lược vào tầm mắt nàng, âm thầm diệt trừ những kẻ ở bên nàng cùng những người có ý đồ tiếp cận nàng. Hắn muốn làm hoàng đế, đơn giản chỉ vì muốn cùng nàng ở bên nhau mà không ai dám lời ra tiếng vào.

"Hoàng tỷ, ta...ta thích ngươi thật lâu. Hoàng tỷ làm hoàng hậu ta được không?"

Cả người Chỉ Nhu ngây ngẩn, nhất thời không có đáp lời.

Khi Đàn Dư đối mặt với trăm triệu đại thần đều có thể bình tĩnh ứng phó, vào lúc này lại khẩn trương đến có chút nói năng lộn xộn. Lúc sau, hắn lại vô cùng hối hận, đáng lẽ phải tìm một thời cơ tốt hơn rồi hẳn nói, bây giờ lại xúc động nói ra. Nếu Chỉ Nhu không tiếp thu được, hắn biết làm như thế nào đây?

Nghĩ đến khả năng Chỉ Nhu bởi vì vậy mà rời bỏ hắn ta, ghét bỏ hắn, hắn hít thở không thông đến trước mắt biến thành màu đen, trời đất quay cuồng. Hắn âm u nghĩ, nếu nàng không đáp ứng, hắn cũng muốn quấn nàng cả đời, thẳng khi nàng đáp ứng mới thôi. Nếu nàng đã có người nàng thích....... Đàn Dư lại cảm thấy một trận hít thở không thông, ánh mắt hắn dần dần trầm hạ tới, vậy thì gϊếŧ đi, nếu nàng thích người khác, hắn liền gϊếŧ người kia.

Tim Chỉ Nhu đập thật sự rất nhanh, một lát sau, nàng cười nhạt, thì ra người trằn trọc không chỉ có nàng

Tân đế đăng cơ, nghênh thú Hoàng Hậu, cả nước chúc mừng.

Đại hôn ngày đó.

Chỉ Nhu một thân hồng trang, mặt mày nhạt nhẽo thường ngày được thay thế bằng khuôn mặt tinh xảo, mỹ lệ không gì sánh được.

Giờ lành tới rồi, bước đi nàng uyển chuyển nhẹ nhàng vững vàng, được nô tỳ đỡ ra ngoài.

Cả đời nàng không có niệm tưởng gì, nhiều năm như vậy, niệm tưởng duy nhất chính là Đàn Dư, chính là có thể cùng hắn ở bên nhau. Hiện giờ, rốt cuộc nàng cũng thực hiện được mong muốn.

Bỗng dưng, một trận ngân quang lập lòe, nàng cảm thấy bụng sinh lạnh đau đớn, nàng đau đến uốn gối, cúi đầu vừa thấy, một con dao sắc nhọn không biết từ khi nào cắm vào bụng mình. Không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, đáng lẽ giờ phút này Phấn Trang phải ở bên người nàng nhưng thay vào đó lại là Chỉ Lam. Bây giờ gương mặt mỹ lệ của ả dữ tợn đến vặn vẹo, ở bên tai nàng phát ra âm thanh ghê rợn.

"Ha ha ha ha, đi tìm chết đi, tiện nhân này! Sau khi ngươi chết, hắn nhất định sẽ rất thống khổ!! Ta muốn ngươi chết, ta muốn hắn sống không bằng chết! Ha ha ha ha" Chỉ Lam điên cuồng cười to, nàng bị thị vệ vây quanh lên đánh rất nhiều gậy, khóe miệng phun ra máu, vẫn không ngăn được tiếng cười điên cuồng của nàng.

Đàn Dư nghe thấy cả người đều run rẩy, hắn nổi cơn điên chạy ra phía ngoài, thời điểm hắn đuổi tới, Chỉ Nhu đã hoàn toàn nằm im không nhúc nhích. Hắn như si ngốc, lại có chút nghi hoặc mà tới gần, bế thân thể của Chỉ Nhu lên, nỉ non nói: " Hoàng tỷ, ngươi...ngươi đừng ngủ, nên đi thôi, qua giờ lành mà thành thân thì không tốt." Dứt lời hắn ôn nhu mà nở nụ cười, run rẩy mà vuốt ve khuôn mặt của nàng.

"Hoàng tỷ, không cần như vậy, cầu xin ngươi, ngươi đừng rời xa ta, ta cầu xin ngươi." Ánh mắt Đàn Dư tan rã, biểu cảm dần dần trở nên điên cuồng: "Ta đáp ứng ngươi, ta không bao giờ gϊếŧ ngươi, ngươi đừng rời khỏi ta, hoàng tỷ, ngươi không được đi, không được bỏ ta...."

"Tiện nhân kia...nàng đã chết, ha ha ha ha" Chỉ Lam còn điên cuồng cười to.

"Nàng đã chết?" Đàn Dư lẩm bẩm nói, biểu tình hắn trở nên dữ tợn

"Nàng đã chết, vì sao ngươi còn sống?"

Chỉ Lam điên cuồng mà cười to, Đàn Dư tựa như tu là từ địa ngục bò lên, đi đến trước mặt nàng, rút kiếm ra, một đao một đao mà cắt lấy thịt nàng, tiếng cười ả ngày càng mỏng manh, thẳng đến khi không còn thanh âm nào. Đàn Dư lại giống như mê muội, tay cứ cầm kiếm chém, phảng phất như không dừng được.

Sau khi Chỉ Nhu chết, Đàn Dư ôm nàng, như thường lệ mỗi ngày cùng nàng cùng ăn cùng ở, phảng phất nàng còn chưa chết, chỉ là ngủ rồi.

Di thể một ngày một ngày hư thối, hắn lại hồn nhiên không thấy, mỗi ngày đều nói chuyện với nàng, biểu cảm ôn nhu lưu luyến, hệt như trước kia.

Tính tình hắn càng thêm bạo ngược, mỗi ngày đều sẽ gϊếŧ chết rất nhiều người, mấy chục ngày ngắn ngủn lại tàn sát dân trong kinh thành.

Tuy là như thế, thân thể hắn vẫn như cũ từ từ suy yếu, nhưng hắn lại vô tâm không để ý tới, chỉ mong chết nhanh lên, rốt cuộc, tân đế hưởng thọ 73 tuổi, Đàn Dư chết vì bệnh, những ngày ngồi trên đống lửa của nước Đại Chu cuối cùng cũng kết thúc.

Hoàn Diễn Đế là hoàng đế có thời gian đăng cơ ngắn nhất, cũng là hoàng đế bạo ngược nhất trong lịch sử. Sau khi chết, hắn không lưu lại bất cứ dấu vết gì, hậu nhân nhắc tới hoàng đế này, chỉ cảm thán thấy hoang đường cùng bạo ngược...

Hết thế giới một