Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 14




Editor: Coca

Thời điểm Đường Nùng tỉnh lại, cô cảm giác được bản thân mình đang nằm trên chiếc giường lớn trắng tinh mềm mại.

Cô ngồi dậy, mờ mịt mà nhìn bốn phía, sau đó thứ cô vừa thấy liền doạ cô sợ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lúc này Đường Nùng đang ở trong một căn phòng rộng lớn, mọi thức đều chìm vào bóng tối, bức màn kín không kẽ hở, cửa phòng cũng được khoá chặt.

Nhưng cái đó cũng chưa phải là gì, thứ làm cô kinh sợ nhất chính là....

Từ vách tường của phòng cho đến trên trần nhà, tất cả đều dán đầy các loại ảnh chụp lớn lớn bé bé của cô....

Cô run rẩy đứng lên, chậm rãi đi đến bên tường nhìn ảnh chụp.

Có cô lúc ở phòng vẽ tranh, sân thể dục, phòng học, ngoài đường, thậm chí là...... Ở nhà, căn cứ góc độ chụp ảnh thì đều là chụp lén.

Hơn nữa còn có vài tấm ảnh được chụp vào lúc cô học cấp ba. Đường Nùng với lấy một trong những tấm ảnh đó, trong ảnh cô cười thật ngây ngô, trong tay cầm một ly đá bào, này hẳn là lúc cô cùng Tần Vi trốn học rủ nhau đi chơi rồi bị chụp lén, chỉ là Tần Vi đứng cạnh đã bị cắt đi....

Đường Nùng tiến lại gần nhìn kĩ, có rất nhiều ảnh chụp, nhưng chỉ cần trong ảnh có người khác thì đều bị dùng kéo cắt đi.

Lúc này cô chú ý tới cái kệ nằm ở trong góc, những đồ vật trên đó lại làm cô cảm thấy quen thuộc.

Quả thật cô cảm giác không sai, trên kệ đều là những thứ cô từng vứt bỏ. Như bàn chải đánh răng, khăn lông cũ, ly nước.... Cùng với......Cô nhìn thoáng qua những hộp cơm lớn lớn bé bé được đặt chỉnh tề.

Đó là vào thời điểm cô làm cơm cho hắn, trên hộp cơm đều được dán những tờ giấy nhỏ....

.........

Ngày 16 tháng 9, lần đầu tiên A Nùng làm điểm tâm cho mình.

Ngày 23 tháng 9, hôm nay A Nùng vì mình mà làm một món mới, thật hạnh phúc.

........

"A Nùng, chị tỉnh."

Thanh âm quỷ mị vang lên ở phía sau cô, Từ Mạch đã vô thanh vô tức mà xuất hiện, hắn bám vào bên tai cô, ngữ khí bởi vì hưng phấn mà hơi hơi thở dốc.

"A Nùng thấy không? Em thích A Nùng thật lâu, không có ai trên thế giới này thích A Nùng hơn em đâu a..."

Đường Nùng dùng sức tránh thoát khỏi hắn, cô lùi lại vài bước, ánh mắt chán ghét mà nhìn hắn.

Từ Mạch đã sớm dự kiến được cô sẽ có loại phản ứng này, hắn cũng không lộ ra biểu cảm đau thương mất mát gì, chỉ ôn nhu mà nói: "Lúc trước đều là A Nùng nấu cơm cho em, về sau sẽ đến lượt em nấu cơm cho A Nùng ăn a."

Dứt lời, hắn xem như không có việc gì mà đi đến mép giường.

"A Nùng. Lại đây đi." Từ Mạch mỉm cười vẫy vẫy tay với cô.

"Lúc trước cậu biết tôi?"

"Đúng vậy, em đợi A Nùng rất nhiều năm, ha ha, mỗi khi thấy chị cùng người khác ở bên nhau, em đau đến nổi muốn chết. Nhưng không sao, những kẻ vướng bận em đều sẽ đem bọn họ xử lý sạch sẽ...."

"Chị không cần làm gì cả, chị chỉ cần yêu em thôi là được...."

"Đừng rời khỏi em, em sắp điên mất rồi a."

Từ Mạch bụm mặt, giọng cười quỷ mị của hắn vang lên khắp phóng, khiến Đường Nùng không rét mà run, thân thể cô không khỏi run rẩy, cô cố gắng bình tĩnh, nghẹn ngào nói: "Nếu cậu nhốt tôi lại như vậy là phạm pháp, cậu thả tôi ra, tôi sẽ xem như chưa có gì phát sinh, tôi bảo đảm sẽ không nói cho người khác, cũng sẽ không truy cứu việc cậu bắt cóc tôi....."

Đột nhiên tiếng cười im bặt.

"Thả chị? Em có chết cũng sẽ không bao giờ thả chị."

Đôi mắt Từ Mạch lạnh xuống, hắn đứng lên giữ chặt Đường Nùng, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực.

Thân thể Đường Nùng run đến lợi hại.

"A Mạch, cầu... cầu xin em, cầu xin em thả chị đi. Chị sai rồi, chị thật sự sai rồi, chị không nên trêu chọc em, có chết chị cũng không dám nữa.."

Đường Nùng đại kinh thất sắc*, nhưng lúc này Từ Mạch bắt đầu không tỉnh táo, một đống kɦoáı ƈảʍ tràn ngập vào thần kinh hắn. Đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt đen sâu không thấy đáy si mê mà nhìn Đường Nùng, hắn đem mặt chôn ở cổ cô, dùng sức mà ngửi ngửi.

(*Đại kinh thất sắc: sợ đến bay màu)

Thơm quá, đều là mùi hương của A Nùng.

Không đủ, vẫn chưa đủ.

Từ Mạch nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cô, đem thân mình áp lên...

Lúc này Đường Nùng đã nhẹ giọng nức nở, trên gương mặt trắng nõn của Từ Mạch nhiễm hồng, thanh âm Đường Nùng bắt đầu khàn đi do khóc quá nhiều.

Tuy rằng Đường Nùng đã từng quen rất nhiều bạn trai. Nhưng vì cô có mới nới cũ, thời gian hẹn hò rất ngắn nên việc xấu hổ này vẫn là lần đầu tiên làm.

Thời điểm Đường Nùng tỉnh lại, cô đã được tắm rửa sạch sẽ, nhưng vẫn như cũ nằm trên chiếc giường lớn trắng tinh kia....

Cô trở mình, cảm giác đau nhức trên người cùng với những dấu hôn xanh tím đều nói cho cô rằng..... hết thảy mọi thứ đều là sự thật.

Những ngày sau đó cũng chẳng tốt hơn là bao.

Mỗi ngày Từ Mạch đều đến xem cô vào một khung giờ nhất định. Còn vào những lúc khác đều là một mình cô ở trong căn phòng không có ánh sáng này, ngăn cách với thế giới.

"A Nùng." Từ Mạch ôn nhu mà nỉ non tên cô, hôn hôn chóp mũi tinh xão của cô.

Đường Nùng quay mặt sang chỗ khác, thời điểm sắc mặt Từ Mạch đen kịt, cô thật mau liền nở ra một nụ cười, vươn đôi tay ra ôm hắn.

"A Mạch, đừng giận a."

Từ Mạch ngây ngẩn cả người, ngốc ngốc nhìn cô, hắn không lộ ra bất kì phản ứng gì.

"Chị... chị không giận em?"

"Đương nhiên, không tức giận không tức giận." Đường Nùng thân mật mà dựa vào ngực hắn cọ cọ, ở góc độ Từ Mạch không thấy trong mắt cô hiện lên sự lạnh lẽo.

"A Nùng, em thật vui vẻ a... A Nùng." Từ Mạch ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, hắn vẫn luôn lẩm bẩm mà gọi A Nùng, đôi mắt hắn mờ mịt, bởi vì vui vẻ mà nổi lên hơi nước.

"A Mạch, chị muốn đi ra ngoài một chút, chị ở chỗ này thật lâu, cảm thấy vô cùng buồn a." Đường Nùng tận lực mà làm nũng.

Tươi cười của Từ Mạch chậm rãi biến mất.

"Chị vẫn luôn muốn chạy trốn, đúng hay không?" Hắn hung hăng mà ôm lấy cô, dùng sức mà liếm cắn môi cô.

"Không không không, không phải không phải!" Đường Nùng đẩy hắn ra, tận lực làm thanh âm chính mình nghe nhu hòa chút: "A Mạch, mấy ngày nay em đối xử với chị tốt như vậy, như thế nào chị lại nghĩ chạy trốn đâu, chị thích em còn không hết nữa kìa. Chỉ là chị cảm thấy nhàm chán, muốn cùng em giống với những cặp đôi bình thường, cùng nhau đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài hẹn hò, có thể không?"

"Chị vừa mới nói, chị thích em?......" Thân thể Từ Mạch run giống như bị điện giật.

"Không tin a? Không tin chị liền chứng minh cho em xem." Đường Nùng nheo đôi mắt lại, nâng mặt hắn lên hôn vài cái.

"Em......"

"Làm sao vậy? Hửm?"

"Không... Không có gì......" Mặt Từ Mạch hơi hơi phiếm hồng, trong ánh mắt hiện lên một chút sương mù: "Em chỉ là rất cao hứng."

"Ngoan, vậy chúng ta hiện tại liền đi ra ngoài đi."

Còn tiếp...