Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 10




Mấy ngày nay Đường Nùng đều ở phòng vẽ tranh, tuy rằng cô không đi quấy rối Từ Mạch nhưng cô cũng không muốn đi học. Hôm nay đúng lúc mặt trời lên, cô lựa chọn vị trí bên cửa sổ để vẽ, chán đến chết mà ngồi vẽ sân trường.

Vẽ và vẽ, đột nhiên ánh mắt cô đình trụ.

Một thiếu niên tinh tế thon dài ôm quả bóng từ cổng đi vào, mái tóc màu đen hơi ướt mà dán ở trên trán, làn da trắng nõn, đôi mắt đen nhánh.

Hửm?

Đó là ai?

Thật không tồi, đôi mắt Đường Nùng cong lên.

"Chào buổi sáng, tiểu soái ca!" Đường Nùng mở cửa sổ ra lớn tiếng kêu.

Bước chân thiếu niên dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn cô, quay đầu lại nhìn nhìn, xác định trong sân không có ai là "tiểu soái ca" mà cô nói trừ mình, lại lần nữa ngẩng đầu cùng cô đối diện.

"Đứng đừng nhúc nhích nha!" Đường Nùng mỉm cười cầm lấy bút vẽ.

Khóe môi thiếu niên hơi hơi nhấp ra một tia ý cười, rất phối hợp mà đứng tại chỗ.

Một lát sau, Đường Nùng gỡ bức tranh xuống.

Trong tranh là một thiếu niên xinh đẹp, toả sáng đứng dưới ánh mặt trời, ôm một quả bóng rổ.

Cô cúi đầu xuống nhìn thiếu niên, cười cười nói: "Đứng đó chờ nha tiểu soái ca, tiểu tiên nữ sẽ xuống ngay."

Nói xong cô cầm tranh chạy ra ngoài.

Mục tiêu mới mục tiêu mới~ mục tiêu mới xuất hiện, Đường Nùng hứng thú dạt dào mà nghĩ.

Cô cười thầm đi đến chỗ rẽ ở cầu thang.

"Học tỷ." Âm thanh trầm thấp dễ nghe ở phía sau cô vang lên, thế nhưng âm thanh lại mang theo một tia áp lực cùng hưng phấn.

"Hửm?" Đường Nùng quay đầu lại, thấy Từ Mạch đứng ở phía sau cô, trong tay cầm sách, sắc mặt phiếm hồng, trong đáy mắt hắn còn mang theo nồng nặc tình yêu, nhưng cô lại không phát hiện.

"À, thì ra là A Mạch a, buổi sáng tốt lành." Đường Nùng có lệ mà nói, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến thiếu niên đang chờ cô.

Rõ ràng hắn cảm giác được cô trả lời cho có lệ, tâm Từ Mạch như bị một con dao sắc nhọn đâm vào, nồng đậm chua xót trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.

"Học tỷ... Mấy ngày nay, em..." Từ Mạch cố nở một nụ cười. Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong đã bị Đường Nùng chen ngang.

"A Mạch, chị còn có việc gấp, bây giờ không nói chuyện được. Lần sau rồi hẳn nói, tạm biệt." Đường Nùng phất phất tay.

Cô xoay người chạy đi. Trong nháy mắt, đôi mắt đào hoa tinh xảo của Từ Mạch hơi hơi trợn to, hắn nhìn thấy bức tranh trong tay cô. Những bức tranh cô vẽ hắn rất quen thuộc, trong đó chỉ có duy nhất một mình hắn. Nhưng bây giờ, trong bức tranh cô vẽ lại là một người khác...

Một người khác a...

Đường Nùng dần dần biến mất trong tầm mắt hắn.

Từ Mạch còn bình tĩnh đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể hơi hơi run rẩy, hắn càng suy nghĩ thì càng run lợi hại.

Đó là ai?

Học tỷ có người khác sao?

Không phải nói thích hắn nhất sao? Không phải nói vĩnh viễn thích mỗi mình hắn sao?

Nghĩ đến khả năng Đường Nùng thích người khác, trong đầu Từ Mạch trống rỗng, đứng hồi lâu, cho đến khi bên ngoài có một tiếng sét điếc tai, hắn mới hơi hơi hoàn hồn, mặt vô biểu tình mà nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, tinh thần hoảng hốt mà chạy ra.

Sấm sét qua đi, mưa một giọt hai giọt mà rơi xuống, thật mau mặt đất liền thấm ướt, mưa dần dần càng ngày càng lớn, Từ Mạch đi trong mưa, tóc dán ở khuôn mặt trắng nõn của hắn, nhưng phảng phất như hắn không hề hay biết, môi tái nhợt, vô lực mà lang thang ở trong mưa như một con chó lạc mất chủ nhân.

Lúc này Đường Nùng đang đứng gần đó, một tay cầm dù, không chỉ che mưa cho cô mà còn che cho Sở Liên đứng bên cạnh, giờ phút này hai người đang cười cười nói nói.

Từ Mạch không kịp phòng ngừa mà thấy được Đường Nùng, ánh mắt vô thần tức khắc sáng lên, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn tối sầm lại vì nhìn thấy Sở Liên đứng cạnh cô.

Lúc này Đường Nùng cũng thấy được Từ Mạch đang đứng trong màn mưa, hai mắt cô hơi hơi trợn to. Cô chưa từng gặp qua Từ Mạch chật vật như vậy, hơn nữa khi nhìn thấy trong mắt hắn âm trầm tuyệt vọng, thế nhưng cô lại vô cùng hoảng hốt.

"A Liên, em còn dư cây dù nào không? Cho chị mượn một chút."

"Có." Sở Liên lấy một cây dù khác ra, Sở Liên vốn có cảm tình với Đường Nùng, cho nên hắn mới giấu cây dù của mình đi để được sài chung dù với cô.

Đường Nùng mở dù ra, bước nhanh lại gần Từ Mạch.

Từ Mạch ngơ ngẩn mà nhìn thân ảnh cô càng ngày càng gần, cuối cùng, mưa trên đỉnh đầu tức khắc không còn, Đường Nùng cầm một cây dù đứng trước mặt hắn, đôi mắt to tròn xinh đẹp lộ ra một tia lo lắng.

"A Mạch, em làm sao vậy? Quên mang dù sao?" Đường Nùng thấy hắn không phản ứng, quơ quơ tay.

Rất thích...

Rất thích bộ dáng của A Nùng khi lo lắng hắn...

Từ Mạch thỏa mãn mà nhìn chằm chằm cô, không cách nào mà dời tầm mắt đi.

Mỗi khi cô nhìn hắn như vậy, hắn liền cảm giác như có được toàn bộ thế giới.

Rất thích cô.

Hắn vẫn luôn sợ hãi Đường Nùng sẽ đối với hắn sinh ra chán ghét, nghe nói những người bạn trai trước kia của cô, hẹn hò nhiều nhất chỉ tầm một tháng liền bị vứt bỏ.

Hắn nghĩ, nếu hắn không chấp nhận cô, có thể hay không Đường Nùng sẽ thích hắn lâu một chút, nhiều một chút, cô còn không chiếm được hắn thì sẽ không rời đi.

Đúng, cô sẽ không từ bỏ, cô nói, cô vĩnh viễn sẽ thích hắn, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ hắn.

Từ Mạch chậm rãi nở một nụ cười, Đường Nùng lại cảm thấy hôm nay Từ Mạch rất quái lạ, hắn cười âm trầm như vậy, so với ngày thường có chút khác biệt.

Giây tiếp theo cô liền bị Từ Mạch ôm vào trong ngực, Đường Nùng phản xạ có điều kiện mà muốn đẩy ra, thế nhưng Từ Mạch ôm thật sự rất chặt, cô không có cách nào thoát được. Cách một lớp áo, cô cảm nhận được nhịp tim hắn đập thật sự rất nhanh, tựa như muốn bay ra mà chui vào trong ngực cô.

Từ Mạch thỏa mãn mà ngửi ngửi mùi hương trên người cô.

Nhưng thật mau, Đường Nùng rời khỏi cái ôm của hắn.

Sở Liên lôi kéo Đường Nùng, vẻ mặt lạnh băng mà nhìn Từ Mạch.

Ánh mắt Từ Mạch dừng lại ở hình ảnh hai người tay đan tay, mười ngón gắt gao kề, sắc mặt tái nhợt của hắn càng thêm âm trầm.

"Học tỷ..." Sau một lúc lâu, Từ Mạch gian nan mà mở miệng

"Chị có thể...có thể cho em một cơ hội được không? Em muốn làm bạn trai chị a."

Lúc này đến phiên Đường Nùng trợn mắt há mồm, có lầm hay không, cô theo đuổi hắn lâu như vậy nhưng trước sau gì hắn cũng đều thờ ơ, hôm nay là uống lộn thuốc hay sao vậy?

Trên mặt Từ Mạch vẫn luôn duy trì mỉm cười, trong mắt tràn đầy áp lực cùng thống khổ. Ánh mắt cô phức tạp mà nhìn Từ Mạch, tuy rằng lúc trước cô rất muốn cùng hắn hẹn hò, nhưng hiện tại Sở Liên xuất hiện đã khiến cho ý nghĩ đó của cô phai nhạt rất nhiều.

Nhưng mà, người cô theo đuổi lâu như vậy bây giờ lại quay qua tỏ tình, cô phải làm sao bây giờ, đây là tình huống gì a? Online chờ cấp.

Sở Liên cười nhạo một tiếng, nói: "Học đệ, nếu tôi nhớ không lầm thì A Nùng đã theo đuổi cậu hơn nửa học kỳ đúng không? Thái độ lúc ấy của cậu như thế nào? Bây giờ mới tỏ tình có phải quá muộn rồi hay không?"

Từ Mạch không để ý đến lời nói của Sở Liên, hắn mỉm cười như cũ mà nhìn Đường Nùng: "Học tỷ, em muốn làm bạn trai chị, chị cho em một cơ hội, được không?" Nói xong mấy lời cuối, âm thanh hắn còn mang theo sự run rẩy.

"Cái này..." Đường Nùng khó xử nói: "Thật xin lỗi, A Mạch, bây giờ người chị thích là Sở Liên."

Nụ cười của Từ Mạch bỗng nhiên biến mất, khuôn mặt hắn vô biểu tình mà nhìn cô.

Hạnh phúc trên mặt Sở Liên hiện ra rõ rệt, hắn cười cười mà ôm Đường Nùng: "A Nùng, chúng ta đi thôi!"

Đường Nùng có chút chột dạ mà nhìn ánh mắt bi thương của Từ Mạch, trường hợp này đối với cô mà nói thật sự là chuyện thường ngày, nhưng không biết vì cái gì, đối mặt với Từ Mạch, cô lại cảm giác vô cùng áy náy, vội vàng đem dù nhét vào trong tay hắn, liền cùng với Sở Liên đi rồi.

Bóng dáng hai người dần dần biến mất trong màn mưa.

Biểu tình Từ Mạch vẫn như cũ, hắn thẫn thờ mà đứng.

"Như thế nào... Sẽ như vậy, chị còn chưa chiếm được em a... Tại sao lại rời đi....Tại sao lại như vậy..." Hắn lẩm bẩm nói.

Dùng hết thủ đoạn mà nghĩ cách khiến cho Đường Nùng thích hắn lâu một chút, vì hắn dừng lại lâu một chút. Nhưng cuối cùng, cái gì hắn cũng đều không có được. Những kẻ trước kia bị cô vứt bỏ, ít nhất cũng từng được trở thành bạn trai cô.

Mà hắn, nỗ lực như vậy, một chút tình yêu của cô cũng không có....

"Ha ha...... Ha ha... Ha ha ha ha" Từ Mạch thấp thấp cười, tiếng cười càng lúc càng lớn: "Ha ha ha ha ha ha" trong mắt hấn là vô tận bi thương.

Thật ghen ghét.

Thật ghen ghét a.

Nhìn cô bị người khác nắm tay, hắn liền muốn chặt bỏ cái tay kia, băm thành từng miếng nhỏ.

Sao chị lại để cho người khác đụng vào? Chị là của em a.

Còn tiếp...