Khi Bang Chủ Làm Cô Giáo

Chương 10




Chap 10:

~ Anh không sao chứ ạ ~ Nó đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn

~ Tôi không sao. À...ừm...tôi tên là Trần Bảo Nam

~ Ủa mà anh là ai vậy ạ ~ Nó nói giọng hồn nhiên (Rầm, vừa mới mở giọng làm quen mà giờ hỏi " anh là ai vậy" )

~ Tôi vừa giới thiệu xong rồi~ Hắn lấy lại vẻ lạnh lùng, làm nó giật thót lùi lại vài bước, ánh mắt sợ sệt, trông nó thật mỏng manh và yếu đuối làm ai cũng muốn bảo vệ ( Trong đó có hắn :3)

~ Cậu đừng nói giọng lạnh đó với cô bé chứ

~ Ừm mình biết rồi

~ Cô không cần phải sợ đâu. Ừm mà nhà cô ở đâu ~ Giọng hắn không còn lạnh lùng nữa mà đã chuyển thành dịu dàng

~ Em không biết ~ Nói đến đây mắt cô cụp xuống, khuôn mặt man mác buồn

~ Cô không nhớ nhà của cô ở đâu sao?

~ Vâng

~ À mà cậu tính đứng đó luôn hả Phong?

~ Không cần phải đuổi mình thế đâu, không lẽ cậu thích Nhi ~ Phong nói giọng bỡn cợt

~ Đủ rồi đấy ~ Anh nói giọng lạnh khiến cho Phong bất giác rùng mình

~ Ok ok, không cần phải giở cái giọng đó đâu ~ Anh sắp ra cửa phòng thì nó gọi lại

~ Anh Phong

~ Hả ? ~ Phong quay đầu lại

~ Anh có thể mua cho em 1 vé máy bay về Việt Nam không ạ, em sẽ kiếm tiền trả anh ngay thui

~ Ủa, em về đó làm gì, không phải nhà em ở đây sao? ~ Phong thắc mắc

~ Anh trai em ở đó nên em sang đó ở với anh trai

~ Vậy được, anh sẽ đặt vé máy bay cho em, à mà không cần trả lại tiền anh mua vé máy bay đâu

~ Không được, khi về đó em sẽ trả anh, em không muốn phải nợ anh thêm một lần nữa hihi, tuy em là người lạ mà anh vẫn cứu em, em rất biết ơn anh

~ Vậy được rồi, khi nào em trả cũng được

~ Thôi cậu về đi ~ Hắn lên tiếng làm nó giật bán cả mình

~ Vậy thôi bye Nam với Nhi nhé

~ Thôi tôi cũng về đây

~ Sao anh về sớm vậy ạ?

~ Vì cũng muộn rồi, thôi bye cô tôi về đây

~ Dạ, bye anh

Lúc hắn đã về thì đột nhiên cánh cửa lại bật mở, ủa ai vậy ta. À ra là nhỏ. Nhưng còn nó thì tưởng hắn quay lại lấy áo, vì hắn bỏ quên áo ở sofa nên quay lại lấy. Nhưng khi nó quay lại thì gặp một gương mặt lạ hoắc. Nó hỏi:

~ Cô là ai?

~ Cô không cần biết tôi là ai đâu, vì cô sẽ chết ngay bây giờ ~ Nhỏ nói với giọng lạnh lùng

~ Sao tôi phải chết?

~ Cô không cần biết lý do

~ Vậy có thể cho tôi 3 tháng được không, đến 3 tháng sau, cô muốn làm gì tôi cũng được

~ Vì sao tôi phải làm thế?

~ Vì tôi còn rất nhiều truyện chưa làm xong

~ Không liên quan đến tôi

~ Em biết chị thích anh Phong ~ Nói câu đó nó cười

~ Sao cô biết?

~ Vì em đã thấy chị ở cửa ra vào

~ Cô rất nhạy bén đấy

~ Hãy làm cho anh ấy hạnh phúc nhé

~ Sao cô lại nói vậy?

~ Vì anh ấy cũng yêu chị đấy

~ Cô tính buông tay anh ấy sao ?

~ Hí hí, em chỉ coi anh ấy là một người anh trai thui. Hạnh phúc nhé chị.

~ Cảm ơn cô

~ À em có thứ này muốn tặng chị

~ Thứ gì?

Nó lấy chiếc vòng cổ được cô cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp, rồi nói:

~ Khi nào đám cưới của chị mới được mở ra đấy, chị đừng để anh ấy lọt vào tay ai cả, vì em chỉ chấp nhận chị là chị d... à nhầm chị là vợ anh ấy thôi.

~ Cảm ơn cô

~ À, em chắc là anh Phong đang tìm chị đấy

~ Hả?

~ Thui chị về mau đi không anh ấy lại tìm bây giờ

~ Ừm cảm ơn

~ Sao lại cảm ơn ạ? ~ Nó khó hiểu

~ Thôi không có gì đâu. Tôi về đây