Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc

Chương 11: Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


8 giờ Khúc Miên tỉnh giấc, buổi chiều anh mới phải đi học nên buổi sáng có thể tự thưởng cho mình lười biếng một chút, nhưng anh vẫn rời giường.
Anh qua phòng ngủ của khách xem xem thế nào rồi mới xuống nhà, căn phòng tĩnh lặng, Tát Tân Địch đã rời đi.
Tối qua trước khi đi ngủ Tát Tân Địch lại gửi tin nhắn cho anh, cậu nói sáng sớm ngày mai phải về trường. 
Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn sáng, có bánh bao, bánh chẻo và một cốc tào phớ, bên cạnh còn có tờ giấy ghi một dòng chữ rồng bay phượng múa: “Hâm nóng rồi ăn.”
Khúc Miên mỉm cười.
Kỳ lạ làm sao, anh vừa mới chia tay với người yêu, vậy mà trong một thời gian ngắn đã lại có thể có cảm tình với một người khác ngay được, hay phải chăng anh đã bị sự nhiệt tình của cậu thu hút? Nhưng mà… tuổi Tát Tân Địch nhỏ hơn anh, vả lại còn có mối tình đầu của cậu ấy.
Anh dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn, sau đó chuyên tâm ăn bữa ăn sáng hiếm có này.
Tát Tân Địch thi rất thuận lợi, bận rộn cả một buổi sáng rốt cuộc đến chiều cũng có thời gian nhắn tin cho Khúc Miên: “Anh nhỏ ơi, mình trúng tuyển rồi, tối nay mở tiệc chúc mừng nha?”
Hôm nay Khúc Miên thật tình không có thời gian, anh ngồi ở bàn giáo viên lén nhắn tin cho cậu: “Hôm nay không được, mình phải thay giáo sư coi thi.”
Tát Tân Địch không quá tình nguyện đáp: “Thôi vậy, mấy giờ cậu về? Mình mua măng cụt cho cậu, lát nữa nhờ chuyển phát gửi qua.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên ngạc nhiên: “Măng cụt?”
Tại sao lại mua măng cụt?
Tát Tân Địch: “Lúc tách ra thì thấy thịt quả bên trong béo mầm giống chân mèo, mình thấy khá là giống cậu nên mua cho cậu luôn, ầy, ăn đâu bổ đó mà.”
Khúc Miên: “… Mình giống mèo?”
Tát Tân Địch: “Cậu giống mèo, mình giống chó.”
Khúc Miên: “…”
Tai Tát Tân Địch đỏ bừng, gõ chữ: “Không, ý mình là cậu vẫn hay gọi mình là chó con ấy?”
Khúc Miên: “…”
Tát Tân Địch: “Là cún con…”
Tát Tân Địch gửi icon chú chó òa khóc, nói: “Cậu nhìn thấy trí thông minh của mình rồi chứ?”
Khúc Miên mím môi nhịn cười: “Trí thông minh của cậu… có lẽ đánh rơi ở nhà mình rồi.”
Tim Tát Tân Địch rộn ràng, khẽ khàng hỏi: “Mình có thể tới nhận không?”
Khúc Miên: “Sau này rồi tính.”
Tát Tân Địch nhìn màn hình điện thoại cười khờ, đột nhiên cậu chàng nhớ tới lời Châu Huân nói – thả thính ảnh, sống chết cũng phải thả thính ảnh.

Cậu ngồi trên ghế nghỉ của phòng tập, uống một ngụm nước, nhắn cho Khúc Miên: “Hi vọng tối nay mình đến nhà cậu, nhấn phím 0.

Hi vọng lát nữa mình tới đón và cùng cậu về nhà, nhấn phím 1.”
Khúc Miên trả lời: “Mình không có bàn phím số.”
Tát Tân Địch: “?”
Tát Tân Địch không biết nói gì hơn: “Lần đầu mình thấy kiểu công kích như này.”
Tát Tân Địch: “Tủi thân tựa một chú cún nặng trăm cân.”
Khúc Miên mỉm cười: “Cậu là chú cún cao hai mét.”
Khúc Miên: “Mình về muộn lắm, để mai đi.”
Tát Tân Địch: “… Hoy được.”
Khúc Miên lần nữa nhận được tin nhắn của cậu đã là 10 giờ tối, anh đang ăn cơm thì nhận được tin nhắn: “Tát Tân Địch phẫu thuật viêm ruột thừa, anh tới thăm cậu ấy được không?”
Dưới tin nhắn đó là địa chỉ bệnh viện.
Khúc Miên: …
Anh cau mày nhìn điện thoại, đứng dậy.
Tới bệnh viện đã là 11 giờ, anh tìm phòng theo địa chỉ ghi trên điện thoại, lúc đứng trước cửa phòng, anh nghe được giọng nói thều thào của Tát Tân Địch: “Ông biết không Châu Huân, kiếp sau tôi chỉ muốn làm nông dân.”
Một giọng nói khác không mấy bận tâm vang lên: “Sao thế?”
Tát Tân Địch nghiến răng: “Vì như thế, mỗi khi trời mưa tôi sẽ chỉ nghĩ tới trồng hoa màu chứ không phải là chôn sống ông.”
Khúc Miên: …
Người con trai nọ: “Gửi tin nhắn cho Khúc Miên thôi mà, có cần nghiêm trọng đến mức đấy không? Ông không muốn anh ấy tới?”
Tát Tân Địch yên lặng một lúc, giọng nói càng nhỏ hơn: “Không muốn Khúc Miên tới.”
Khúc Miên kinh ngạc, sau đó lại nghe Tát Tân Địch nói tiếp: “Hôm nay Khúc Miên mệt lắm rồi, tâm trạng tôi cũng không tốt, cơ bản là chẳng biết đội tuyển có thay người hay không, nếu giờ gặp mà tôi lỡ khiến Khúc Miên không vui…”
Người con trai nọ ngắt lời cậu, mắng: “Ông mạnh mẽ lên giùm tôi cái, thật không thể chịu nổi cái dáng vẻ ngớ ngẩn này của ông.”
Tát Tân Địch cũng thều thào mắng trả: “Phòng này không có chỗ cho ông đâu.”
Người con trai: “Ai thèm ngồi chung chỗ với ông, mắc công đi mua phóng lợn.”
Cánh cửa bị đẩy ra, phía sau cánh cửa là một người con trai khác cao gầy, cậu hơi ngẩn người, gật đầu chào người đó rồi rời đi.

Điện thoại Khúc Miên chợt vang lên tiếng thông báo tin nhắn, anh không xem, nhấn tắt bỏ.
Phòng bệnh có ba giường nhưng chỉ có một mình Tát Tân Địch ở trong.

Lúc phẫu thuật Tát Tân Địch sợ gây mê toàn thân sẽ gây ảnh hưởng xấu tới thần kinh vận động, lựa chọn chỉ gây tê cục bộ, lúc này thuốc tê đã dần hết tác dụng, vị trí làm phẫu thuật lại bắt đầu nhức nhối, cộng thêm việc vừa được chọn lên tuyển đã dính phẫu thuật khiến tâm trạng cậu hiện giờ cực kỳ tồi tệ, cậu rất sợ cơ hội cậu vừa giành lấy được này sẽ như hạt cát mà trôi qua kẽ tay.

Càng nghĩ càng khó chịu, cậu vùi đầu trong chăn, đeo tai nghe nghe kịch truyền thanh do Khúc Miên phối, mở Weibo lướt ảnh anh mặc Hán phục.
Cậu buồn bực, muốn khóc, nhưng giờ cậu đã là một “đại trượng phu” rồi, cậu nên học cách kiềm chế.
Sau lưng cậu lại vang lên tiếng động, cậu bực bội nói: “Đã bảo là không có chỗ cho ông rồi mà.”
Người kia không lên tiếng, một lát sau, một giọng nói dịu dàng trùng khớp với giọng nói trong kịch truyền thanh cậu đang nghe vang lên: “Giận dỗi với ai thế, cún con?”
Tát Tân Địch giật mình, cậu gỡ tai nghe ra, đang định thử ló đầu khỏi chăn xem thì đã có người nhanh tay hơn kéo chăn cho cậu, ánh sáng tràn vào cũng là lúc cậu nhìn thấy ý cười trong ánh mắt Khúc Miên.
Khúc Miên cúi người nhìn, trêu cậu: “Đây là lần đầu tiên mình có thể nhìn cậu từ trên cao đấy.”
Tát Tân Địch mấp máy môi, không nói nên lời.
Một tay Khúc Miên chống bên giường: “Đau lắm đúng không? Nhìn cậu có vẻ khó chịu.”
Tát Tân Địch cảm nhận ánh mắt dịu dàng của anh ấy, khẽ mím môi, nhỏ giọng: “Mình không đau.”
Khúc Miên đứng thẳng dậy: “Ồ, không đau?”
Khóe mắt Tát Tân Địch cay cay, nhưng cậu vẫn cố gắng nhịn xuống: “Không đau, chỉ là tiểu phẫu thôi mà.”
Khúc Miên mỉm cười: “Được rồi, không đau thì không đau.”
Anh kéo ghế ngồi xuống: “Sao tự nhiên lại phải phẫu thuật viêm ruột thừa? Hôm qua cậu vẫn khỏe mà.”
Tát Tân Địch cố nhích người về phía Khúc Miên, tay cậu buông lỏng bên mép giường, nghiêng đầu nhìn anh: “Buổi chiều mình ăn xong rồi đi tập bóng một lúc.”
Khúc Miên nhìn cánh tay cậu lơ lửng bên mép giường, thản nhiên khẽ vuốt đốt ngón tay cậu: “Cậu ngốc đấy à.”
Tát Tân Địch mím môi, không nói gì.

Cậu lớn mật thử bắt lấy tay Khúc Miên, nhận thấy Khúc Miên không có ý rút tay về cậu mới tạm thở phào, nắm trọn lấy bàn tay anh ấy, cũng đáp: “Ừ, mình ngốc.”
Cậu nhìn Khúc Miên, nói: “Mình không ngủ được, cậu có thể ngồi lại với mình không? Đừng đi mà.”

Cậu ấy không ý thức được ngữ điệu của mình có bao nhiêu yếu đuối, bao nhiêu sự khẩn cầu trong đó, khiến anh nghe mà đầu tim mềm nhũn.
Khúc Miên dịu dàng nhìn cậu, đáp: “Mình không đi đâu hết, cún con.”
Tát Tân Địch thật may mắn, người cậu nhung nhớ suốt hai năm trời đã tới bầu bạn ngay lúc cậu dễ tổn thương nhất.
Khúc Miên không nói nhiều, Tát Tân Địch thì không còn sức để nói.
Lúc Châu Huân quay lại thì thấy Khúc Miên đang nhoài người bên đầu giường, một tay chống cằm, tay còn lại giữ điện thoại để trước mặt Tát Tân Địch.

Hai người bọn họ mỗi người đeo một bên tai nghe, tựa đầu vào nhau yên lặng xem gì đó, cảnh tượng rất vui mắt.
Châu Huân cảm thấy Tát Tân Địch nghĩ nhiều rồi, ít nhất là hiện tại thì anh ấy không thể nào không có ý gì với cậu.
12 giờ hơn Tát Tân Địch mới ngủ được, cậu đeo tai nghe lặng lẽ yên giấc.

Khúc Miên giúp cậu dém lại chăn, vừa định đứng dậy tắt đèn thì cửa phòng lại bật mở, y tá đưa một bệnh nhân mới vào phòng, thân thích của người đó cũng như ong vỡ mà tổ ùa vào theo.

Tát Tân Địch mới chập chờn vào giấc đã bị âm thanh ồn ào đó đánh thức.

Thế nhưng lúc tỉnh lại, việc đầu tiên cậu ấy làm không phải là xem xem ai mới đến, mà là vội đưa mắt tìm Khúc Miên, xem anh còn ở đó hay không.

Thật may là Khúc Miên vẫn xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Khúc Miên giúp cậu đắp lại chăn: “Tỉnh rồi?”
Tát Tân Địch kéo tay anh: “Cậu định đi đâu?”
Khúc Miên nắm lấy tay cậu, an ủi: “Mình không đi đâu cả.”
Tát Tân Địch mệt mỏi nhắm mắt, rồi lại không yên lòng mở mắt: “Ừ, cậu đừng đi.”
Cậu con trai ngày thường rạng rỡ như ánh mặt trời giờ đây sắc mặt xanh xao, môi khô nứt nẻ vì sau phẫu thuật không thể uống nước, ánh mắt cậu nhìn anh vừa ngây ngô lại vừa đáng thương.
Người nhà giường bệnh đối diện tựa hồ không có ý định rời đi, vẫn cứ nói chuyện ầm ĩ như thế, Khúc Miên đeo tai nghe lại cho cậu, nói: “Mình đi hỏi y tá xem còn phòng trống nào không.”
Tát Tân Địch lắc đầu.
Khúc Miên: “Vậy giờ cậu có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Tát Tân Địch vẫn lắc đầu, li3m môi: “Miệng hơi khô thôi.”
Chắc chắn không phải chỉ hơi đâu, môi cậu ấy còn xuất hiện cả tia máu kìa.
Khúc Miên dỗ cậu: “Đợi mình mấy phút thôi được không? Mình đi lấy bông với ít nước.”
Tát Tân Địch chớp mắt, nhẹ giọng yêu cầu: “Cậu về nhanh nhé.”

Khúc Miên mỉm cười: “Yên tâm.”
Phòng bệnh lúc này cực kỳ ồn ào, một bé gái khoảng năm hoặc sáu tuổi bỗng dưng khóc toáng lên, Tát Tân Địch không bận tâm, cậu một mực nhìn về phía cửa phòng bệnh, chờ đợi người con trai dịu dàng ấy quay về.
Cậu giờ mới ý thức được bản thân không mạnh mẽ như cậu tưởng, tâm trạng buồn bã từ lúc Khúc Miên đến dường như đã tiêu tan, nhưng khi anh vừa rời đi thì chúng nó lại thi nhau ập đến.

Cậu nghĩ ngợi rất lung, cậu nghĩ đến chuyện tuyển Quốc gia rất có thể sẽ thay người khác vào vị trí của cậu, cậu không được lên tuyển nữa, đánh mất cơ hội này cậu biết phải làm sao bây giờ? Đó vẫn luôn là giấc mộng của cậu, hiện tại còn giúp cậu hơn thua với bạn trai cũ của Khúc Miên nữa, nhưng nếu như cậu đánh mất cơ hội, thua trắng anh ta thì sao? Cậu lấy tư cách gì để theo đuổi Khúc Miên bây giờ…
Cậu đang miên man nghĩ ngợi, bên tai chợt vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Cậu vô thức bấm xem, bấm rồi mới nhớ ra đây là điện thoại của Khúc Miên.
Cậu vốn chỉ vô tình nhìn thấy thông tin riêng tư của Khúc Miên, nhưng nội dung của tin nhắn đó lại tự động hiện thị lên trước mắt cậu, hấp dẫn sự chú ý của cậu, nó ghi: Tiểu Khúc Nhi, anh nhớ em.
Cậu cảm giác trái tim mình như bị đầu kim chích cho đau nhói, bọn họ vẫn còn liên lạc sao? Vậy cậu là gì chứ…
Cậu hèn mọn bấm xem toàn bộ tin nhắn ấy, là Thạch Dạng gửi tin, trên đó có còn một tin nhắn khác được gửi cách đây một tiếng trước: Anh là Thạch Dạng, đây là tài khoản mới của anh.
Tin nhắn mới nhất anh ta gửi: Dạo này em có khỏe không?
Thạch Dạng: Lần này anh nhận thua, anh sai rồi, chúng ta quay lại được không?
Thạch Dạng: Anh không cách nào tập trung luyện tập, mỗi giây mỗi phút anh đều nghĩ đến em, lần cãi nhau này rốt cuộc anh cũng hiểu được cảm giác của em mỗi lần anh đưa ra lời chia tay.

Thật sự rất khó chịu phải không em? Anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa, sau này em thích gì anh cũng ủng hộ em vô điều kiện, anh thật sự rất yêu em.
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch gỡ tai nghe ra, chôn mình trong chăn.
Nhưng thế giới này không cho cậu sự tĩnh lặng, cách lớp chăn là tiếng trẻ con nháo khóc, còn cậu trong chăn thì vừa thấy phiền lại vừa hoảng sợ, bởi vì cậu chợt nhận ra mình hèn mọn tới mức nào, cậu nhân lúc tình cảm của hai người rạn nứt mà chen chân, làm một kẻ thứ ba bỉ ổi, cậu không xứng với Khúc Miên, giờ đến cả tư cách trở thành thành viên của đội tuyển lúc nào cũng có thể bị tước bỏ.
Hết chương 11
Bạn Măng thì thầm:
Một chiếc măng cụt cứu lấy tâm hồn đang trên bờ vực thẳm.

Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
憋屈 (biēqū): gần nghĩa 委屈 (Wěiqu), nhưng không tương đương.

Từ này là nghĩa là tổn thương, có điều ấm ức nhưng không nói cho người khác, hoặc nói rồi nhưng người khác không hiểu, có thể coi như hơn 委屈 một tầng nghĩa (ấm ức, nhưng được người khác thấu hiểu.) Nghĩa từa tựa nhẫn nhịn, ngậm ngùi.

Được sử dụng như tiếng phổ thông..